Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Chương 20

Thường Tương Tư cảm giác bản thân đang mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ Bạch Văn Nguyên kéo cô chạy trên một con đường cao tốc nhìn không thấy điểm cuối, mà phía sau lại là quái thú hung dữ. Cô thật sự chạy quá mệt, muốn đẩy Bạch Văn Nguyên ra, Bạch Văn Nguyên lại quấn chặt lấy cô, làm cô không thể hít thở.

Thường Tương Tư liều mạng giãy giụa, ra sức thoát khỏi ác mộng, mở mắt, trên đỉnh đầu có một trùm đèn huỳnh quang, cô duỗi tay che đi ánh đèn chói mắt.

“Tương Tư, cô tỉnh rồi à?” Giọng Thái Bỉnh Khôn vô cùng vui vẻ.

Thường Tương Tư nghiêng đầu: “Bác sĩ Thái, hiện tại chúng ta đang ở đâu?”

*****

Bạch Văn Nguyên còn chưa rít gào xong với Thường Tương Tư, Uông Khải mang sắc mặt vô cùng xấu chạy tới nói Hồ Bưu ngừng thở, Bạch Văn Nguyên thật sự muốn đập vỡ điện thoại trong tay, nhưng anh còn chưa làm bất cứ hành động gì, chợt nghe thấy tiếng Thường Tương Tư thét chói tai cùng với tiếng va chạm rất lớn trong điện thoại.

Mặt anh trắng bệch, đưa điện thoại lên đặt bên tai, đầu bên kia liên tục truyền đến tiếng hét và tiếng khóc —— xảy ra tai nạn xe cộ.

Bạch Văn Nguyên túm chặt tóc, hai bên đều xảy ra chuyện, lúc này anh đã không thể quan tâm tới Thường Tương Tư, quay đầu nói với Uông Khải: “Tình hình bên Lý Hương Âm thế nào rồi?”

“Chúng tôi đã thăm dò mọi mối quan hệ xã hội của Lý Hương Âm, có người cung cấp cho cô ả chỗ trốn. Tiền Vệ dẫn người đi tìm, cũng từng liên hệ với Lý Hương Âm qua điện thoại, hiện tại cô ả còn cảnh giác đối với chúng ta.” Uông Khải nhanh chóng nói: “Cô ả muốn chúng ta bảo đảm tính mạng cô ả an toàn.”

“Điều này là chắc chắn rồi, Tiền Vệ có thể phản hồi lại với cô ả.” Bạch Văn Nguyên nói: “Ở tình cảnh cô ả bây giờ nếu không phối hợp với chúng ta, sớm muộn gì cũng bị diệt khẩu.”

“Những lời này chúng tôi cũng đã truyền đạt, ngoại trừ chúng ta cô ả sẽ không còn phương pháp nào khác.” Uông Khải nói: “Đã phong tỏa toàn bộ giấy tờ hữu hiệu của Lý Hương Âm, sân bay, bến tàu, nhà ga, một khi có tung tích của cô ả, chúng ta có thể thu được tin tức trước tiên.”

“Tối nay, tôi nhất định phải gặp được Lý Hương Âm.” Bạch Văn Nguyên nói: “Theo dõi hai năm mà ngay cả người phía sau bọn chúng là ai cũng không rõ. Nếu cô ả lại cắt đuôi được các cậu thì đúng là cười rụng răng!” Bạch Văn Nguyên suy nghĩ một lát: “Uông Khải, các cậu thật sự chưa từng nghe nói bọn chúng giúp ai vận chuyển hàng hóa ư?”

Uông Khải lắc đầu: “Bình Thành vốn là nơi nhất định phải đi qua nếu muốn tiến vào thành phố B, từ nơi này chuyển giao quá nhiều hàng hoá, Hồ Bưu vận chuyển qua internet với quy mô rất lớn, đúng là lần đầu tiên phát hiện.”

“Một cung đường nghiêm ngặt như vậy, muốn phát triển rộng cũng phải mất 4 – 5 năm. Thật là đáng chết ——” Bạch Văn Nguyên mắng một câu thô tục, nói với Uông Khải: “Đi, phong toả tin tức Hồ Bưu ngừng thở, tốt nhất phát ra bên ngoài rằng anh ta vẫn đang nằm viện, tình trạng đang chuyển biến tốt đẹp.”

“Sếp Bạch ——, anh muốn ——”

Bạch Văn Nguyên gật đầu: “Cậu mau đi đi, tôi phải về văn phòng mở họp.”

Bạch Văn Nguyên vội vã rời khỏi bệnh viện, vừa đi vừa gọi vào máy Thường Tương Tư, lần nào gọi cũng không có người nghe, lần cuối cùng có người dập máy, sau đó gọi lại thì thấy tắt máy. Bạch Văn Nguyên lập tức liên hệ với viện trưởng Chung xin số điện thoại của Thái Bỉnh Khôn, đáng tiếc gọi đi cũng không có người nghe, sau khi gọi vài lần trực tiếp bị kéo vào sổ đen.

Bạch Văn Nguyên nghiêm mặt, suy nghĩ một lát, trực giác cảm thấy Thái Bỉnh Khôn này có vấn đề.

Bạch Văn Nguyên bực bội tìm số của Cao Xu, gọi đi.

Lúc Cao Xu nghe máy tâm trạng còn đang rất tốt, Bạch Văn Nguyên vội nhờ: “Cao Xu, có một chuyện tôi muốn nhờ em tra giúp tôi.”

“Việc gì vậy? Nghe anh có vẻ rất sốt ruột?” Cao Xu dịu dàng nói: “Đây là lần đầu tiên anh chủ động liên lạc với em kể từ khi tới Bình Thành đấy.”

“Xin em giúp tôi tra một chút, sáng sớm nay trên cao tốc từ Bình Thành đến huyện Bắc Bộ, khoảng 9 giờ, ở đoạn đường nào xảy ra tai nạn xe cộ. Tình trạng thương vong và cấp cứu 120 ở nơi xảy ra tai nạn thế nào.” Bạch Văn Nguyên nói: “Chuyện này tương đối quan trọng, xin em hãy giúp tôi, coi như tôi nợ em một ân tình.”

“Sao anh nói nghiêm trọng thế?” Cao Xu nói: “Anh chờ em một lát, em lập tức tra giúp anh.”

Bạch Văn Nguyên cúp điện thoại, đến văn phòng, thư ký nêu lịch trình làm việc hôm nay cho anh, mọi người đã tập trung đầy đủ trong phòng họp, chỉ chờ mỗi anh. Bạch Văn Nguyên điều chỉnh lại tâm trạng, cầm tài liệu, mỉm cười tự tin bước vào phòng họp.

Cuộc họp dài dòng vô vị, Bạch Văn Nguyên kiềm chế cảm xúc, nôn nóng chờ đợi Cao Xu phản hồi, một lúc sau cô ấy nhắn: “Em đã tra xét qua, sự cố được đăng tải trên báo phù hợp với thông tin của anh nằm ở trạm phục vụ Văn Sơn, thời điểm xảy ra tai nạn có một chiếc xe tải lớn tiến vào trạm do không phanh kịp mà va chạm với hai chiếc xe con. Xe tải đi với tốc độ chậm, chỉ có một người phụ nữ bị thương. Nhật ký ghi chép của bên 120 báo rằng người bị thương tỉnh lại khá nhanh, sau đó đã rời đi.”

“Cảm ơn em!” Bạch Văn Nguyên nhắn lại.

“Sao anh khách khí với em thế?” Cao Xu cười trả lời: “Lạ lắm à nha?”

Giờ phút này Bạch Văn Nguyên không có tâm trạng nói đùa với cô ấy, chỉ qua loa gửi một câu cảm ơn rồi tiếp tục mở họp.

Đến khi buổi họp kết thúc đã là giữa trưa, Bạch Văn Nguyên gọi cho Uông Khải và Tiền Vệ, cơ bản xác nhận buổi tối có thể gặp được Lý Hương Âm, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy nhiên trong lòng vẫn canh cánh sự việc của Thường Tương Tư, anh suy nghĩ, lại gọi cho viện trưởng Chung.

Viện trưởng Chung nhận được điện thoại rất nhiệt tình: “Tiểu Bạch à, chú đang định gọi cho cháu đây! Bên phía Tiểu Thái có liên hệ với chủ rằng trên đường gặp tai nạn, Tương Tư bị thương nhẹ, tình trạng vết thương khá ổn nên bọn họ tiếp tục lên đường. Điện thoại của Tương Tư đè hỏng rồi, điện thoại của Tiểu Thái lại hết pin, cậu ấy phải tìm người ở trạm phục vụ mượn điện thoại để báo lại cho chú. Cháu đừng lo lắng, bọn họ không sao đâu.”

“Cháu cảm ơn chú Chung. Nếu bên Tương Tư có chuyện gì, xin chú kịp thời liên hệ với cháu ạ.” Bạch Văn Nguyên nghĩ: “Đặc biệt như chuyện hôm nay đột nhiên đi huyện Bắc Bộ.”

Viện trưởng Chung cười ha ha, cúp điện thoại.

Bạch Văn Nguyên bóp ấn đường, bảo thư ký mang toàn bộ hồ sơ vụ án về Hồ Bưu ra, anh muốn kiểm tra lại.

Hồ Bưu năm nay 40 tuổi, kinh doanh một trang web xe dù.

Hồ Bưu, người Bình Thành, công việc không cố định, thời trẻ là tài xế taxi, vô cùng quen thuộc các tuyến đường vận chuyển hàng hoá ở Bình Thành. Tính tình anh ta hướng ngoại trượng nghĩa, quen biết rất nhiều người trong xã hội, năm sáu năm trước, sau khi từ chức ở công ty xe taxi thì gom hết tiền mua một chiếc xe nhỏ, chuẩn bị làm một mình. Anh nhắm ngay thị trường khách hàng và vận chuyển hàng hoá từ Bình Thành đến thành phố B, tự in ấn rất nhiều danh thiếp, nhờ bạn bè giới thiệu khách hay đi lại giữa Bình Thành với thành phố B.

Sau khi chạy trên đường cao tốc nhiều lần thì phát hiện phí giao thông quá cao, vì thế cùng bạn chạy xe dù chở khách nghiên cứu, tìm ra cung đường mới có thể tránh trả phí giao thông. Bởi vậy, Hồ Bưu đã kết bạn và giúp đỡ rất nhiều tài xế, có chút uy tín trong giới tài xế.

Hồ Bưu hoàn toàn nổi danh trong giới xe dù là do trong một lần đón khách trên cao tốc lộ thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hành khách bị thương, Hồ Bưu lập tức đưa khách đến bệnh viện chữa trị. Kinh tế gia đình vị khách khó khăn, không có bảo hiểm y tế và bảo hiểm nhân thọ, Hồ Bưu kinh doanh xe dù cũng không mua bất cứ bảo hiểm gì cho mình, tiền viện phí lại quá cao, Hồ Bưu khẽ cắn môi, một mình gánh chịu. Anh ta hứa hẹn với khách rằng chỉ cần ngồi xe Hồ Bưu, cho dù có mua bảo hiểm hay không, một khi xuất hiện sự cố, anh ta sẽ bồi thường tiền bảo hiểm như công ty chính quy.

Hành động trượng nghĩa đó của Hồ Bưu lập tức giúp anh ta nổi danh trong giới xe dù ở Bình Thành, khách liên lạc với anh ta nhiều vô kể. Hồ Bưu chỉ có một người một xe, nếu giới thiệu khách cho tài xế quen biết thì khách sẽ vãn dần. Hồ Bưu muốn chớp lấy cơ hội làm ăn này, anh ta lập tức nghĩ tới công ty quản lý xe taxi, quyết định tự tạo trung tâm quản lý.

Nói làm là làm, Hồ Bưu tìm tới người tình Lý Hương Âm của mình, thuê ba căn phòng, mời đến vài cô gái, trang bị điện thoại và máy tính, trung tâm vận chuyển ô tô của Hồ Bưu chính thức được thành lập. Trung tâm vận chuyển này chưa có sự cho phép của Bộ Công thương, không treo biển kinh doanh hành nghề, chỉ dựa vào danh tiếng của người quen truyền lại, tiếp nhận tài xế gia nhập, Lý Hương Âm phụ trách tài vụ và hậu cần, sống dựa vào khoản phí thu từ tài xế tham gia. Hồ Bưu dựa vào danh tiếng cá nhân, thành lập tuyển vận chuyển giữa Bình Thành với thành phố B. Sau khi công việc ổn định, Hồ Bưu lại thuận thế mở một cung đường khác, sử dụng phương tiện công cộng, bên vận chuyển ngầm của Hồ Bưu càng ngày càng tốt.

Hồ Bưu không thỏa mãn với những gì thu được từ nghề xe dù, anh ta bắt đầu vận chuyển hàng cấm.

Thời điểm Bạch Văn Nguyên còn ở thành phố B đột nhiên phát hiện số lượng ma túy tiêu thụ tăng vọt, từ một số nguồn biết được có đường dây vận chuyển mới, nhiều lần liên hệ Bình Thành yêu cầu thanh tra không có kết quả. Bạch Văn Nguyên kiên nhẫn theo dõi một năm, ban đầu theo dõi Hồ Bưu xem rốt cuộc Hồ Bưu đã vận chuyển hàng cho ai, tốt nhất có thể tìm hiểu tận gốc rồi tóm gọn cả mạng lưới. Nhưng chuyện này chỉ dừng ở Bình Thành, không có bất cứ động tĩnh gì, ngược lại thành cho qua, anh không phải là người ngồi im chờ đợi, trực tiếp đến Bình Thành theo dõi chuyện này, gần nhất, Hồ Bưu đã xảy ra chuyện.

Đến khi Bạch Văn Nguyên xem xong hồ sơ vụ án thì trời đã sẩm tối, Uông Khải cũng truyền đến tin tức từ Tiền Vệ, đã tìm được Lý Hương Âm.

Bạch Văn Nguyên lập tức đứng dậy đi gặp người, anh tới Bình Thành lẻ loi một mình, việc thứ nhất, đó là điều động các cảnh sát trẻ từ bên dưới thành lập tổ chuyên án. Những người trẻ được điều lên trên cơ bản là mũi nhọn của các đại đội, không ai phục ai, càng không cần phải nói lãnh đạo là Bạch Văn Nguyên, trong lòng Bạch Văn Nguyên hiểu rõ, nhưng cũng biết, bản thân dùng những người này càng an toàn yên tâm.

Lý Hương Âm là một người phụ nữ trẻ chưa đến 30 tuổi, tóc xoăn dài, ngũ quan hơi yêu mị, vẻ mặt sợ hãi, co rúm trong góc phòng, nghe thấy bất cứ tiếng vang gì là lại run rẩy.

“Hỏi được gì rồi?” Bạch Văn Nguyên nói.

“Cô ả nói cô ả chỉ biết thông tin đưa đón hành khách bình thường của công tay, ngoài ra hoàn toàn không biết gì cả.” Uông Khải nói: “Bên điều hành chỉ phụ trách sắp xếp hành khách, còn vận chuyển hàng hoá là tài xế tự liên hệ. Công ty sẽ không thu phí quản lý vận chuyển hàng hoá, chủ yếu tránh xảy ra vấn đề khó nói.”

“Tài liệu đâu?”

“Không có tài liệu, cô ả bảo vậy.” Uông Khải nói.

“Cô ả đang nói dối!” Bạch Văn Nguyên nhìn cô ả né tránh ánh mắt, nói: “Các cậu hỏi trọng tâm vào quá trình cô ả kết bạn với Hồ Bưu, quan hệ với gia đình Hồ Bưu ——”

Uông Khải gật đầu: “Để Tiền Vệ hỏi trước rồi tôi đi.”

Bạch Văn Nguyên tìm ghế đến, rót cho bản thân một cốc nước.

“Anh muốn canh ở đây à?” Uông Khải hỏi.

Bạch Văn Nguyên gật đầu: “Về nhà lại nhàn rỗi không có việc gì để làm.”

“Tôi đi mua cơm tối cho anh nhé, anh muốn ăn gì?”

Bạch Văn Nguyên vẫy tay: “Tùy cậu!”

Uông Khải xoay người ra cửa, Bạch Văn Nguyên ngồi xuống, lấy điện thoại ra, trên điện thoại không có bất cứ tin tức gì về Thường Tương Tư.

Bạch Văn Nguyên vuốt màn hình điện thoại, sau một lúc mới mở khoá, gửi tin nhắn cho viện trưởng Chung: “Viện trưởng Chung, chú có thể cho cháu phương thức liên lạc với bệnh viện ở Bắc Bộ không, cháu muốn xác nhận xem Tương Tư đã đến chưa ạ.”

Viện trưởng Chung lập tức nhắn lại: “Chú vừa liên lạc rồi, Tiểu Thường và Tiểu Thái còn chưa tới bệnh viện, chú đang suy nghĩ biện pháp tìm hai đứa. Tiểu Bạch, cháu có thể giúp chú tra tung tích của hai đứa không?”

Bạch Văn Nguyên nhíu mày, lập tức gửi thông tin cá nhân của Thường Tương Tư đi, cuối cùng còn nhắn thêm một câu: “Làm ơn tìm được cô ấy!”

*****

Cơ thể Thường Tương Tư nặng nề, đầu hơi choáng, cảm giác buồn nôn quanh quẩn không tan, cô đoán bản thân bị chấn động não nhẹ. Cô duỗi tay định sờ trán, lập tức bị Thái Bỉnh Khôn đè xuống.

Thái Bỉnh Khôn nói: “Cô đừng cử động tay, vẫn đang truyền dịch đấy.”

Thường Tương Tư nhìn xung quanh, đây là một căn phòng bệnh xa lạ, phòng đơn, rất yên tĩnh.

“Đầu cô bị thương, đã kiểm tra rồi, rất may là không sao.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Xuất huyết tương đối nhiều, chấn động não nhẹ, tốt nhất nên nằm bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian.”

“Đây là đâu?” Thường Tương Tư hơi bất an: “Điện thoại của tôi đâu?”

“Đây là bệnh viện thị trấn cách huyện Bắc Bộ khoảng mấy chục km. Xe của cô đã bị đâm biến dạng, tôi giao cho cảnh sát xử lý rồi, cũng liên hệ cho công ty bảo hiểm của cô, bọn họ sẽ giúp cô hoàn tất thủ tục cho xe gặp tại nạn.” Thái Bỉnh Khôn lấy một cái điện thoại vỡ nát từ đầu giường ra: “Về vấn đề tài xế gây chuyện, tôi đã ủy thác luật sư, luật sư sẽ xử lý. Còn điện thoại của cô bị rơi vỡ, tôi chưa kịp đổi cái mới cho cô.”

“Cảm ơn cậu, làm phiền cậu quá. Bên phía viện trưởng có liên hệ không?” Thường Tương Tư khẽ hỏi: “Còn phải báo lại với người bên huyện Bắc Bộ rằng chúng ta không thể tới đúng hẹn rồi.”

“Cô yên tâm, tôi sẽ đi liên hệ.” Thái Bỉnh Khôn ngồi bên giường bệnh: “Cô ngủ suốt một buổi trưa, cả ngày cũng chưa ăn gì, cô có đói không? Muốn ăn chút cháo lót dạ trước không?”

Thường Tương Tư nhìn Thái Bỉnh Khôn, trông Thái Bỉnh Khôn có vẻ tiều tụy, cô nói: “Vậy thì phiền cậu mua giúp tôi ít cháo nhé!”

Thái Bỉnh Khôn gật đầu, lập tức đứng dậy, Thường Tương Tư nói: “Bác sĩ Thái, cậu không bị thương chứ?”

Thái Bỉnh Khôn cười một tiếng: “Tôi không bị. Hiện tại cô tỉnh lại rồi, tôi cũng ổn.”

Thường Tương Tư nhìn từng giọt chất lỏng truyền dịch, khó khăn nhấc nửa người trên dậy, nhét cái gối sau lưng, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn. Sắc trời ngoài cửa sổ rất tối, kiến trúc thâm thấp, xung quanh có nhiều cây cối, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, quả nhiên là một vùng ngoại thành vô cùng hẻo lánh. Thường Tương Tư nhìn quanh đầu giường, bệnh viện này sắp xếp đồ đạc khá gọn gàng, thiết bị mới mẻ, cô duỗi tay ấn chuông báo, một tay kéo chăn trượt xuống giường.

Thường Tương Tư kéo cây truyền dịch ra mở cửa phòng bệnh, ánh đèn ngoài cửa hành lang sáng trưng, nhưng không có người. Cô đợi chốc lát, bỗng thấy Thái Bỉnh Khôn bưng một cái bàn ăn vội vã đi tới.

“Tương Tư, làm sao vậy?” Thái Bỉnh Khôn đến gần, quan tâm hỏi: “Cô ấn chuông báo à?”

Thường Tương Tư gian nan ngồi trở lại giường, nói: “Tôi muốn tìm y tá hỏi tình trạng của mình thế nào.”

Thái Bỉnh Khôn đắp chăn cho cô, dọn bàn nhỏ ra, đặt cháo, trứng gà và thức ăn khác lên, nói: “Cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi tôi. Bên này là viện điều dưỡng, tôi từng đầu tư chút tiền vào đây, lúc ấy không quá tín nhiệm kỹ thuật của bác sĩ tuyến huyện nên cho người có chuyên môn tiếp quản. Cô cứ yên tâm ở đây, tôi sẽ tự mình chăm sóc cho cô!”

Tay phải của Thường Tương Tư đang truyền dịch nên không thể cử động, tay trái cầm thìa nhỏ quấy, cô nhìn ra cháo và thức ăn đều được chuẩn bị tỉ mỉ. Cô nghi hoặc hỏi: “Đây là bệnh viện nhà cậu hả?”

Thái Bỉnh Khôn ngượng ngùng cười: “Cũng không tính là của nhà tôi, chỉ chiếm cổ phần nhỏ thôi.”

“Chúng ta đang ở trên núi sao?” Thường Tương Tư hỏi.

Thái Bỉnh Khôn gật đầu: “Không tính ở trên núi mà là ở dưới chân núi. Bên này không khí tốt, gần đường cao tốc, giao thông đi lại khá tiện. Bệnh viện hợp tác 120 không đầy đủ trang thiết bị, lúc đó tình trạng của cô lại không kịp chờ để đưa về Bình Thành.”

“Cảm ơn cậu.” Cô lại cảm ơn lần nữa: “Cậu xử trí thật tốt.”

“Vừa rồi lúc đi lấy cháo tôi đã liên lạc với viện trưởng Chung rồi, ông ấy rất lo cho cô. Tôi đã nói tình trạng của cô cho ông ấy, ông ấy còn bảo rằng gọi mãi mà không liên lạc được với hai chúng ta nên nhờ Bạch Văn Nguyên báo cảnh sát xác định tung tích của chúng ta.” Thái Bỉnh Khôn lắc đầu: “Lúc ấy hiện trường quá rối loạn, tôi mải lo cho cô nên không quan tâm đến những thứ khác. Viện trưởng Chung nghe xong cũng hiểu, nói sẽ báo lại cho Bạch Văn Nguyên để anh ta bớt lo lắng. Đúng rồi, cô muốn dùng điện thoại không? Nếu muốn thì cứ dùng của tôi trước.”

Thường Tương Tư suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Gần đây có cửa hàng nào không, mua một cái dùng tạm cũng được nhỉ?”

“Khu chợ gần nhất cách đây mười cây số, ở nông thôn không có cửa hàng tốt đâu. Cô kiên nhẫn đợi hai ngày, chúng ta xuất viện đến huyện Bắc Bộ rồi mua được không?” Thái Bỉnh Khôn ôn hòa nói: “Chuyện về công việc để tôi truyền đạt giúp cô đi!”

Thường Tương Tư nhìn Thái Bỉnh Khôn một lúc rồi gật đầu, yên lặng ăn cơm.

Thái Bỉnh Khôn thở phào nhẹ nhõm, cầm một quả táo từ đĩa trái cây bên cạnh lên gọt, may mà đã chuẩn bị sẵn đĩa trái cây.

Thường Tương Tư cơm nước xong, ăn thêm hai miếng táo là không ăn nổi nữa. Thái Bỉnh Khôn vội vàng thu dọn sạch sẽ bàn ăn, xách túi đựng rác đi ra ngoài xử lý.

Thái Bỉnh Khôn xử lý sạch sẽ bàn ăn, lấy điện thoại ra, trên điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, anh ta mở khoá ra xem, gọi lại vào một số điện thoại.

“Anh Năm ——” Thái Bỉnh Khôn vừa mới lên tiếng, người bên kia đã kêu lên: “Cuối cùng em cũng nghe điện thoại của anh rồi, làm anh lo gần chết. Bên bệnh viện báo em mang một người phụ nữ đến, tình huống thế nào rồi?”

“Anh Năm.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Anh không kể chuyện của em cho anh trai em đấy chứ?”

“Không đâu! Không có!” Người trong điện thoại sảng khoái nói: “ Em nhờ anh tra tên tài xế lái xe tải kia đúng không? Anh đã tra rồi, tên nhóc kia là tài xế chạy đường dài vận chuyển hàng hóa, chạy suốt từ tối qua thông đêm đến sáng, sáng sớm nay vốn định vào trạm nghỉ ngơi, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”

“Tên đó chạy tuyến nào? Vận chuyển hàng hóa gì?” Thái Bỉnh Khôn đứng bên cạnh cái ao, chậm rãi nói.

“Haiz ——” người trong điện thoại thở dài: “Em đang nghi ngờ anh Năm lừa dối em hả?”

“Anh Năm, không phải!” Thái Bỉnh Khôn nói: “Chủ yếu là bên anh trai em, trước đó bởi vì chuyện công việc của em mà anh em không vui, hơn nữa sáng nay anh ấy mới biết việc em đi huyện Bắc Bộ. Anh ấy rất tức giận, nói muốn dạy dỗ em. Anh biết tính tình của anh trai em rồi mà, anh ấy nói được thì làm được! Lúc ấy em nghĩ, anh em muốn dạy dỗ em mà tai nạn lại tới nhanh như vậy, em hơi sợ.”

“Anh ấy đánh chẳng nể mặt ai cả. Em xem lúc đại ca dạy dỗ chúng ta đã bao giờ nương tay đâu, mỗi khi nhắc đến chuyện của em là anh ấy lại như đàn bà. Em yên tâm, anh ấy chắc chắn sẽ không giở thủ đoạn với em, nếu em giận thật thì đã không nghe máy, anh ấy còn lâu mới có biện pháp.” Người trong điện thoại lại cười to: “Sao nào, em làm gì mà sốt sắng thế, người bị thương là bạn gái của em hả?”

“Không phải!” Thái Bỉnh Khôn kiên định nói: “Chỉ là đồng nghiệp thôi.”

“Em tính lừa anh Năm hay gì? Nếu thật sự chỉ là đồng nghiệp thì sao em phải gấp gáp nhờ anh liên hệ bệnh viện, chuẩn bị bác sĩ?” Anh Năm cười trong điện thoại: “Em nhìn em đi, cũng 27-28 rồi mà chưa chịu nghĩ đến việc kết hôn ư? Bằng tuổi em bây giờ anh đã có hai nhóc con rồi đấy!”

“Thật sự không phải mà.” Thái Bỉnh Khôn bình tĩnh nói: “Cô ấy bị thương nặng, em sợ viện trưởng trách cứ. Cô ấy là học trò của viện trưởng nên được quan tâm lắm.”

“Được rồi!” Anh Năm lẩm bẩm: “Đúng là không hiểu nổi em, quỷ mê tâm hồn! Làm bác sĩ có gì tốt, vừa mệt vừa không kiếm được nhiều tiền.”

Thái Bỉnh Khôn nói: “Anh Năm à, việc nhỏ này xin anh đừng nói với anh trai em.”

“Được rồi. Anh hiểu mà!”

Thái Bỉnh Khôn cúp điện thoại, nhìn bóng mình phản chiếu dưới hồ, cất điện thoại vào túi, mở vòi nước hắt một vốc nước lạnh vào mặt làm bản thân tỉnh táo lại.

Dòng nước lạnh lẽo làm Thái Bỉnh Khôn run lên, sau một lúc lâu, anh ta rút khăn giấy ra lau khô mặt và tay.

Điện thoại trong túi áo lại rung lên, Thái Bỉnh Khôn vo giấy ném vào trong thùng rác, lấy điện thoại ra xem, đi tới ban công cuối hành lang.

Ngoài ban công là cảnh núi xanh ruộng vàng đan xen, nay mới đầu xuân, mầm non trên cây mới nhú ra rất ít, chỉ thấp thoáng thấy được màu xanh biếc.

Chuông điện thoại vang lên mười lần Thái Bỉnh Khôn mới chậm chạp nhấc máy.

“Thái Bỉnh Khôn?” Giọng Bạch Văn Nguyên trong điện thoại rất nghiêm túc.

“Đúng vậy. Anh là ai?” Thái Bỉnh Khôn nheo mắt.

“Bạch Văn Nguyên.” Giọng Bạch Văn Nguyên vang to: “Cuối cùng cũng gọi được cho cậu, bây giờ có phải cậu đang ở viện điều dưỡng Văn Sơn không?”

“Đúng vậy.” Thái Bỉnh Khôn nói.

“Tôi không gọi được vào điện thoại của Tương Tư, hiện tại cô ấy có đang ở bên cạnh cậu không? Cậu có thể đưa điện thoại cho cô ấy không? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy!” Bạch Văn Nguyên rất khách khí.

“Có lẽ là không được.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Vừa rồi tôi đã gọi cho viện trưởng Chung viện, viện trưởng Chung cũng vô cùng quan tâm đến bác sĩ Thường. Thân thể bác sĩ Thường trên cơ bản không có tổn thương, vết thương chủ yếu nam trên đầu, trán bị rách lớn, mất máu rất nhiều. Sau khi kiểm tra bệnh viện báo rằng cô ấy bị chấn động não nhẹ, yêu cầu tĩnh dưỡng cho nên hiện tại cô ấy vẫn đang nghỉ ngơi.”

“Điện thoại của cô ấy vì sao ——”

“Hỏng rồi!” Thái Bỉnh Khôn không hề do dự nói: “Bị rơi vỡ rồi.”

“Vậy ư?”

“Đúng vậy.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Bệnh viện bên này khá hoang vắng, hôm nay cũng quá muộn, có lẽ ngày mai tôi mới có thể đến trấn bên cạnh mua điện thoại giúp cô ấy. Bạch tiên sinh, nếu không chờ đến ngày mai tôi bảo bác sĩ Thường gọi lại cho anh nhé?”

Bạch Văn Nguyên không đáp lời.

“Hay là Bạch tiên sinh có chuyện gấp?” Thái Bỉnh Khôn nói: “Nếu anh sốt ruột có thể nói trước cho tôi, lát nữa cô ấy dậy tôi sẽ truyền đạt lại cho cô ấy, được không?”

Bạch Văn Nguyên im lặng một lúc, nói: “Bác sĩ Thái, cậu đang tự ý làm chủ thay cho Tương Tư ư?”

Thái Bỉnh Khôn phủ nhận: “Bạch tiên sinh, anh nghĩ nhiều rồi.”

“Bác sĩ Thái, nếu Tương Tư tỉnh, mong cậu bảo với cô ấy gọi lại cho tôi.” Bạch Văn Nguyên nói.

“Được.” Thái Bỉnh Khôn cúp máy, xóa số của Bạch Văn Nguyên đi, bước tới quầy phục vụ.

“Thái tiên sinh.” Y tá ở quầy phục vụ đã được báo rằng Thái Bỉnh Khôn là khách vô cùng quan trọng, phải cẩn thận tiếp đãi, do đó thái độ luôn ân cần.

Thái Bỉnh Khôn cong miệng cười: “Cô gái, nếu có điện thoại gọi tới văn phòng hoặc quầy phục vụ yêu cầu tìm Thường tiểu thư, phiền cô báo lại trực tiếp cho tôi, có được không?”

Bản thân anh ta trông rất đẹp trai, thái độ lại ôn hòa khiêm nhường, hơn nữa viện trưởng phải tự mình ra đón, nghe thấy yêu cầu nhỏ này của anh ta, y tá lập tức gật đầu đồng ý.

“Cảm ơn cô! Thường tiểu thư gặp tai nạn bị thương, tâm tình cũng không tốt, cần phải tĩnh dưỡng.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Vì thế những việc nhỏ không cần phải nói với cô ấy đâu.”

Hai người vừa mới nói xong, chuông điện thoại ở quầy phục vụ vang lên, y tá nghe máy, sau khi trả lời mấy vấn đề thì khách khí nói với đối phương: “Để tôi đi mời Thái tiên sinh ——”

Thái Bỉnh Khôn cười tủm tỉm cầm điện thoại y tá đưa, Bạch Văn Nguyên ở đầu bên kia cười: “Ồ, bác sĩ Thái ——”

Thái Bỉnh Khôn chậm rãi nói: “Bạch tiên sinh, anh nóng vội quá đâm ra đa nghi rồi!”

Bạch Văn Nguyên cười: “Bác sĩ Thái phá rối sau lưng cũng không phải hành vi nên làm của một người đàn ông.”

Thái Bỉnh Khôn lạnh lùng cúp máy.

Thường Tương Tư nghịch chiếc điện thoại bị hỏng của mình, màn hình vỡ tan tành, vỏ điện thoại dường như từng bị đè nát, cô tháo sim bên trong ra, bỏ vào trong ví. Thái Bỉnh Khôn làm việc vô cùng cẩn thận, toàn bộ hành lý và giấy tờ của cô đều được đặt ngay ngắn trong ngăn tủ phòng bệnh, cô chẳng tốn sức mà đã tìm được đồ cần tìm.

Thường Tương Tư thu dọn xong đồ đạc, cảm thấy đầu vẫn rất choáng, biết không thể cố bèn nằm lên giường nghỉ ngơi.

Một lát sau, Thái Bỉnh Khôn cùng mấy bác sĩ tới kiểm tra phòng, hỏi thăm kỹ càng trạng thái của Thường Tương Tư, Thường Tương Tư có thể tự trả lời, có gì không trả lời được thì Thái Bỉnh Khôn nói thay. Sau đó bác sĩ dứt khoát truyền đạt những việc cần chú ý cho Thái Bỉnh Khôn, thu xếp việc truyền dịch vào buổi tối xong rồi rời đi.

Chỉ chốc lát sau, y tá mang thuốc truyền dịch tới, Thái Bỉnh Khôn tự mình hỗ trợ cắm kim, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

Nước thuốc buổi tối hơi nhiều, Thường Tương Tư nằm trên giường đến đau cả người, Thái Bỉnh Khôn sợ cô nhàm chán nên kể ít truyện cười cho cô nghe.

Thường Tương Tư biết Thái Bỉnh Khôn đang săn sóc cho mình, phối hợp nở nụ cười với anh ta, đáng tiếc tình trạng thân thể không tốt, kiên trì một lát rồi ngủ thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác được có người giúp cô rút kim, lót gối, đắp chăn, cô nghĩ, Thái Bỉnh Khôn thật sự quá đỗi dịu dàng.

Sáng sớm hôm sau, Thường Tương Tư tỉnh lại, cảm thấy tình trạng thân thể tốt lên rất nhiều, cảm giác buồn nôn không còn, đầu cũng hết mơ hồ.

Thường Tương Tư tìm đồ dùng cá nhân của mình, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu. Đây là một viện điều dưỡng được trang hoàng vô cùng ấm áp, quần áo của y tá đều có màu hồng đáng yêu, đại đa số người trong viện là người già tới dưỡng lão, trên mặt mọi người luôn tươi cười.

Rửa mặt xong, Thường Tương Tư quay lại phòng bệnh, Thái Bỉnh Khôn đã giúp cô bày bữa sáng.

“Sao cậu dậy sớm thế?” Thường Tương Tư một bên treo khăn một bên nói: “Tối hôm qua cậu ngủ ở đâu? Ngủ có ngon không?”

“Trên tầng có phòng trống, tôi lên đó tìm một phòng.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Cô tới ăn sáng đi!”

Thường Tương Tư ngồi xuống: “Cậu ăn chưa? Ăn cùng tôi!”

Thái Bỉnh Khôn chia thức ăn thành hai phần, nói: “Hôm nay cô cảm thấy khá hơn nhiều chưa?”

“Rồi!” Thường tương tư gật đầu: “Nếu buổi chiều không còn lặp lại tình trạng hôm trước thì ngày mai chúng ta đi huyện Bắc Bộ được không?”

“Không phải gấp như vậy, tôi đã liên lạc với người bên huyện Bắc Bộ rồi. Bọn họ không vội, cô nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đừng khiến cơ thể phải chịu đựng!” Thái Bỉnh Khôn khuyên giải, bóc vỏ trứng rồi đưa cho Thường Tương Tư: “Cô ăn thêm một chút đi!”

Thường Tương Tư cười: “Bác sĩ Thái, cậu biết chăm sóc người khác thật đấy.”

Thái Bỉnh Khôn nói: “Tương Tư, cô luôn gọi tôi là bác sĩ Thái, như thế khách khí quá? Nếu không cô cũng gọi tôi giống như tôi gọi cô đi, gọi tôi Bỉnh Khôn là được.”

“Tôi vẫn luôn muốn hỏi tên này của cậu do ai đặt vậy?” Thường Tương Tư nói: “Mỗi lần nhớ tới cậu tên là Bỉnh Khôn lại cảm thấy cậu hẳn là một người lớn tuổi đức cao vọng trọng.”

Thái Bỉnh Khôn thấy Thường Tương Tư còn có tâm trạng nói đùa, cũng vui vẻ theo: “Ừ, đây là tên người lớn trong nhà đặt cho tôi. Chú ấy xem từ điển cũ, chọn rất nhiều từ ý nghĩa, sau đó lại tìm thầy đoán mệnh, xem phong thuỷ nhìn giúp. Thầy đó nói rằng năm tôi sinh ra xứng với tên này, về sau chắc chắn có tiền đồ.”

“Gia đình cậu đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu nhỉ.” Thường Tương Tư ăn lòng trắng trứng: “Vậy tại sao cậu lại làm bác sĩ?”

“Làm bác sĩ không tốt ư?” Thái Bỉnh Khôn hỏi.

“Không phải.” Thường Tương Tư chỉ xung quanh, nói: “Thoạt trông điều kiện gia đình cậu không tồi, bác sĩ có lẽ không phù hợp với kỳ vọng của họ.”

“Quả thực là như vậy.” Thái Bỉnh Khôn gật đầu: “Nhà tôi do anh trai tôi làm chủ, rất nhiều anh em họ đều nghe theo sự sắp đặt của anh ấy, đến lượt tôi lại muốn phản nghịch.”

“Bác sĩ Thái là người ở đâu?” Thường Tương Tư hỏi bâng quơ.

“Sao vậy, cô bắt đầu có hứng thú với tôi rồi hả?” Thái Bỉnh Khôn nghiêng đầu nhìn Thường Tương Tư: “Nếu thật sự như vậy, tôi phải về sửa sang lại sơ yếu lý lịch rồi đưa cho cô để tránh có điều sơ hở.”

Thường Tương Tư cảm nhận được ánh mắt tràn ngập chờ mong của Thái Bỉnh Khôn, anh ta đang thử phản ứng của cô.

“Vậy trước khi nhận sơ yếu lý lịch của cậu tôi có phải sát hạch kiến thức chuyên môn của cậu không?” Thường Tương Tư đổi đề tài.

Cảm nhận được Thường Tương Tư thoáng từ chối, Thái Bỉnh Khôn cũng không nhụt chí, nói: “Tối qua Bạch Văn Nguyên gọi vào máy tôi nói rằng có việc gấp muốn trao đổi với cô, cô có muốn gọi lại cho anh ta không?”

Thường Tương Tư rũ mắt, húp một hơi sạch bát cháo, rút tờ giấy ra lau miệng, nói: “Không cần, không có chuyện gì gấp đâu.”

“Vậy được rồi.” Thái Bỉnh Khôn xem sắc mặt Thường Tương Tư không đổi, dọn thức ăn đã ăn xong rồi bưng bàn ăn ra cửa, nói: “Tôi đi lấy thuốc cho cô, cô hoạt động cơ thể trước đi.”

Thường Tương Tư khép hờ cửa phòng bệnh rồi hoạt động tay chân, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô quay đầu ra nhìn, đó là một chàng trai lạ.

“Xin hỏi cô là Thường Tương Tư phải không?”

“Đúng rồi, cậu là ——”

“Có một vị tiên sinh tên là Bạch Văn Nguyên yêu cầu chúng tôi giao tận tay bưu phẩm này cho cô.” Chàng trai vui vẻ nói: “Giao hàng siêu tốc, 5 giờ sáng nay được gửi đi từ bưu điện Bình Thành, suýt chút nữa lạc đường. Chỗ này không dễ tìm chút nào. Ngoài cổng quản lý vô cùng nghiêm ngặt, tôi xin xỏ mãi cũng không được vào, cuối cùng đành phải trèo tường.”

“Đây là cái gì?” Thường Tương Tư nói: “Tôi ở đây, không cần thứ gì cả ——”

“Điện thoại.” Chàng trai nói: “Đây là điện thoại đời mới nhất, dùng rất tốt, chống va đập chống trầy xước, tín hiệu siêu tuyệt vời. Ông chủ chúng tôi đã dặn dò rằng phải giao đến tận tay cô, đúng rồi, còn có một lá thư nữa.”

Thường Tương Tư nhận thư, vừa nhìn thấy bốn chữ “Gửi Thường Tương Tư” uốn lượn như rồng bay phượng múa cô biết ngay đây là nét chữ của Bạch Văn Nguyên.

Thường Tương Tư cau mày, cho tới nay, điều cô không thích nhất là Bạch Văn Nguyên luôn mang vẻ ăn chơi trác táng, tất cả mọi người xung quanh phải đuổi theo anh.

Nội dung bức thư vô cùng đơn giản: “Tương Tư, công việc của anh vừa xảy ra sự cố ngoài ý muốn, anh phải tự mình ngồi canh ở hiện trường nên không thể đi tìm em. Em cầm điện thoại trước, đừng vì trốn anh mà bỏ qua sự an toàn của bản thân. Không chỉ anh lo cho em, chú Chung cũng lo lắng đến mất ngủ, cho dù em không muốn nói chuyện với anh thì cũng nên kịp thời liên hệ với chú Chung.”

Thường Tương Tư khép bức thư lại, nghĩ nghĩ, nói: “Cậu có biết chiếc điện thoại này bao nhiêu tiền không?”

Chàng trai vội đặt bưu phẩm xuống giường bệnh, nói: “Bưu phẩm giao đến tận nơi là nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Thường tiểu thư, tạm biệt!”

Thường Tương Tư nhìn chiếc hộp trên giường bệnh, một lúc sau mới mở ra, quả nhiên là điện thoại đời mới nhất, rất đắt, cô luôn không nỡ mua.

Cô mở ốp điện thoại, nhét sim vào, sạc một lát rồi khởi động máy, trong nháy mắt tin nhắn ùn ùn kéo đến, chuông vang không ngừng.

Thường Tương Tư xem chọn lọc, chủ yếu là tin nhắn quan tâm của đồng nghiệp trong bệnh viện, còn có cuộc gọi nhỡ liên hoàn của thầy Chung và sư mẫu, Bạch Văn Nguyên thì không cần phải nói, số cuộc gọi nhớ làm cô nghĩ anh chưa từng ngừng gọi. Cô suy tư, mở nhóm chat đồng nghiệp ra, gửi lời cảm ơn mọi người đã quan tâm. Sau đó gọi cho thầy Chung, bảo rằng thầy và sư mẫu đừng lo lắng, bác sĩ Thái chăm sóc cho cô rất tốt.

Thầy Chung nói trong điện thoại: “Tiểu Thái quả thực đáng tin cậy, trước đây thầy coi trọng cậu ấy vì cảm thấy cậu ấy rất kiên định, không ngờ điều kiện gia đình tốt vậy mà chẳng nói gì. Em phải cảm ơn người ta đấy, chuyện vừa xảy ra, chính cậu ấy đã chạy ngược chạy xuôi xử lý giúp em.”

“Em biết thưa thầy.”

“Còn nữa! Hôm qua lúc chưa liên lạc được với em và Tiểu Thái, thầy sốt ruột nên đã gọi cho Tiểu Bạch, hơn nửa đêm còn tìm người xác định tung tích của hai đứa, cũng rất tận tâm.” Thầy Chung nói: “Sáng sớm hôm qua thằng nhóc chạy tới bệnh viện tìm em mới biết được em và Tiểu Thái đi huyện Bắc Bộ, trông bộ dáng có vẻ suy sụp lắm. Tiểu Thường à, em không nói chuyện này với thằng nhóc hả?”

“Thầy ơi, anh ấy đã có vị hôn thê rồi.” Thường Tương Tư khẽ nói.

“Hả?” Thầy Chung tiếc nuối: “Tại sao lại như vậy? Rõ ràng thằng nhóc nói với thầy là chưa kết hôn mà!”

“Thầy, em muốn nghỉ ngơi mấy ngày ở viện điều dưỡng Văn Sơn, đợi đến khi khoẻ hẳn rồi mới đến huyện Bắc Bộ ạ.”

“Nên vậy, nên vậy.”

Thường Tương Tư cúp điện thoại, nhìn số cuộc gọi nhỡ của Bạch Văn Nguyên, đang định gọi đi, chuông điện thoại lập tức vang lên.

Thường Tương Tư nghe máy: “Bạch Văn Nguyên, anh có khoẻ không!”

Bạch Văn Nguyên nhịn cơn tức, thầm mắng khoẻ cái rắm, nhưng nghĩ cô còn đang bị thương đành nói: “Anh ổn, em thì sao?”

“Cũng tạm.” Thường Tương Tư nói: “Số em may, lúc ấy cửa xe đang mở, bị đâm một cái là lăn xuống xe, không bị đè trong xe.”

“Anh rất lo cho em.” Bạch Văn Nguyên nói: “Nếu vì anh mà em gặp tai nạn, cả đời này anh sẽ không thể bỏ qua cho bản thân.”

“Không phải, anh nghĩ nhiều rồi, em sẽ không làm điều nguy hiểm.” Thường Tương Tư nói: “Hiện tại em tham sống sợ chết lắm.”

“Công việc bên anh đang xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Do đó anh không thể theo em đến Bắc Bộ được, xin em đợi anh, qua thời gian này ——”

“Em biết.” Thường Tương Tư cười: “Công việc của anh quan trọng hơn.”

Bạch Văn Nguyên nghe giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng của Thường Tương Tư, trong lòng càng khó chịu, thà rằng cô tức giận, làm ầm ĩ như những người phụ nữ khác, ít nhất điều này chứng minh cô để ý đến anh. Đáng tiếc, chỉ cần liên quan đến công việc của anh, Thường Tương Tư luôn nhượng bộ vô điều kiện, cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản anh đi làm anh hùng.

“Hơn nữa em cũng đừng suy nghĩ miên man. Chuyện về Cao Xu không phức tạp như em nghĩ đâu, anh đã chấm dứt với cô ấy rồi. Nhưng vì chuyện này do anh bắt đầu nên anh phải đến nhà cô ấy nói chuyện, chịu trách nhiệm. Em xem, anh là một người đàn ông, không thể ——”

“Bây giờ em hơi đau đầu, nói sau đi!” Thường Tương Tư từ chối nghe.

“Mặt khác!” Giọng Bạch Văn Nguyên rất nghiêm túc: “Còn một việc cuối cùng, anh thực sự nghiêm túc, phiền em cũng thận trọng.”

“Anh nói đi.”

“Tên Thái Bỉnh Khôn kia có vấn đề. Cậu ta tự tiện cắt đứt liên lạc giữa anh và em, còn tìm mọi cách ngăn cản, em chú ý ——”

Thường Tương Tư cười nói: “Bạch Văn Nguyên, anh suy nghĩ nhiều quá rồi, anh muốn nói gì với em cậu ấy đều truyền đạt lại. Do em không muốn nói chuyện với anh thôi, không liên quan gì đến cậu ấy cả. Nếu có thì chẳng qua là cậu ấy thích em!”

Bạch Văn Nguyên nghẹn họng, không nói nổi thành lời.

“Được rồi, anh cúp máy đi!” Thường Tương Tư nói: “Trạng thái trước mắt anh đừng động đến chuyện của em, anh không có tư cách.”

Bạch Văn Nguyên buồn bực nghe tiếng tút tút trong điện thoại, quả thực muốn lật bàn, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì điện thoại Thường Tương Tư có định vị.

Thường Tương Tư cúp điện thoại, đặt lên đầu giường tiếp tục sạc pin, lúc xoay người lại thấy Thái Bỉnh Khôn đang đặt tay trên then cửa, tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt kỳ lạ.

Thường Tương Tư thoáng xấu hổ, cố gắng ra vẻ bình tĩnh nói: “Bác sĩ Thái, cậu đã về rồi!”

Thái Bỉnh Khôn chậm rãi đẩy cửa ra, mặt ửng hồng, đôi mắt sáng rực, anh ta thấy Thường Tương Tư không được tự nhiên, nói: “Bạch tiên sinh luôn có biện pháp để thực hiện nhỉ.”

Hết chương 20
Bình Luận (0)
Comment