Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Chương 53

Người trong trạng thái bị động thường có áp lực tâm lý rất lớn.

Thường Tương Tư đứng một lát, suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, điều duy nhất có thể xác nhận là cái người anh Năm của Thái Bỉnh Khôn này hành động không hề kiêng dè, dám bắt cóc người giữa ban ngày ban mặt, suy từ điều này mà ra chỉ sợ không phải người làm ăn chân chính gì. Gã có thể khiến một cảnh sát xuất sắc như Bạch Văn Nguyên truy bắt chứng tỏ đã phạm tội lớn, tên này dường như còn có ý định bắt một người phụ nữ họ Cao để đe dọa anh, tim Thường Tương Tư quặn đau. Cao Xu, cái tên đã nghe thấy một lần là sẽ không thể quên.

Cô đi qua đi lại trong phòng, không ngừng hoạt động tay và cổ, dần dần, sức lực đã trở lại, cô có thể tự nhiên kiểm soát cơ thể của mình.

Ấn tượng của Thường Tương Tư về Thái Bỉnh Khôn không tốt cũng chẳng xấu, mặt mũi đẹp trai, kỹ thuật chuyên môn tốt, hoà đồng thân thiện, từ sự việc tai nạn xe nhìn ra được là một người quyết đoán, kinh nghiệm xã hội tương đối phong phú. Một người như thế tại sao lại quen biết xã hội đen như anh Năm, mà dường như anh Năm còn cần anh ta ra tay trợ giúp? Có điều sự trợ giúp này lại mang tính cưỡng ép, rõ ràng Thái Bỉnh Khôn vốn không muốn giúp, nếu không, anh ta sẽ chẳng giấu giếm quan hệ giữa cô và Bạch Văn Nguyên.

Thường Tương Tư đặt tay lên khung cửa sổ, tập mấy động tác kéo duỗi cơ thể, thở dài quyết định thăm dò tình hình thế nào. Cô đi ra ngoài thấy trên hành lang có hai tên đang canh chừng, hai tên đó trông thấy cô thì nhanh chóng lại gần.

“Cô không được ra ngoài, anh Khôn sẽ tới ngay.”

Thường Tương Tư chỉ vào cổ tay: “Tôi không có đồng hồ nên muốn hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?”

“12 giờ rưỡi.”

“Tôi có thể ra ngoài đi dạo một lúc không? Hiện tại đầu còn hơi choáng.”

Tên đó quan sát Thường Tương Tư từ trên xuống dưới, thấy cô có vẻ bình thản, không hề nhận ra nguy hiểm bèn nói: “Đi theo tôi, đừng có chạy lung tung.”

Hai tên một trước một sau kèm Thường Tương Tư đi trên hành lang, tiến vào một khoảng sân nhỏ, một bên là núi đá cao chừng năm sáu mét, một bên là đường xuống núi. Đây không phải bệnh viện Văn Sơn mà Thường Tương Tư đã từng tới, rừng cây thấp thoáng khiến cô không nhìn ra kiến trúc quen thuộc, Thái Bỉnh Khôn từng kể với cô rằng sau bệnh viện còn có một toà nhà trên núi. Cô vừa vặn khớp cổ vừa quan sát xung quanh, sau một lúc thì trông thấy Thái Bỉnh Khôn từ trên đường núi đi tới, đằng sau anh ta có một người phục vụ bưng thức ăn đi theo.

“Tương Tư, chúng ta ăn cơm trưa trước!” Thái Bỉnh Khôn một bên đón cô một bên cho người bày thức ăn trên cái bàn đá dựng giữa sân, anh ta múc cho cô một bát canh: “Cơm nước xong chúng ta sẽ đi.”

“Ừm.” Thường Tương Tư có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, song dưới ánh mắt như hổ rình mồi của hai tên kia, cô đành phải nói: “Vấn đề bên kia của cậu đã giải quyết xong chưa?”

“Đã tạm ổn rồi.” Thái Bỉnh Khôn không dám nhìn vào mắt Thường Tương Tư, muốn né tránh sự thăm dò của cô.

“Điện thoại và túi xách của tôi không thấy đâu, nếu bọn họ đang giữ thì tôi có thể lấy lại không?”

“Túi của em tôi đã nhặt được, hiện đặt ở trên xe, sau này sẽ trả lại cho em. Điện thoại thì không thấy ——”

Thường Tương Tư gật đầu, không băn khoăn nhiều, lùa hai ba miếng hết bát cơm rồi buông đũa chờ đợi. Thái Bỉnh Khôn ăn rất từ tốn, nhai nuốt vô cùng cẩn thận, gắp đồ ăn cũng rất quy luật, một miếng thức ăn một miếng cơm, một miếng thịt một miếng cơm, cuối cùng ăn sang canh, biểu cảm trên mặt cũng chẳng có gì thay đổi.

Trên núi có tiếng chim hót có mùi cỏ cây, giờ chính ngọ ánh nắng soi thẳng xuống đất, kết hợp với động tác bình thản của anh ta khiến cô có cảm giác đây không phải là một vụ bắt cóc mà là đang nghỉ phép.

“Cậu không vội trở về ư?” Thường Tương Tư nghiêng đầu.

Thái Bỉnh Khôn mỉm cười với cô: “Tôi muốn cùng em bình yên ăn xong bữa cơm này.”

Hai người ăn xong, Thái Bỉnh Khôn đứng dậy dặn những người canh gác xung quanh: “Tôi đã nói chuyện với anh Năm rồi, cơm nước xong đi luôn, các cậu không cần tiễn đâu.”

Tên canh gác lập tức gọi điện thoại, sau khi trao đổi vào câu thì cung kính nói: “Anh Khôn, hôm nay đã vô lễ với anh rồi.”

Thái Bỉnh Khôn lắc đầu, dẫn Thường Tương Tư xuống núi, một ngày nhàn tản trời trong gió mát: “Tôi vốn định nhân cơ hội nghỉ phép dẫn em tới vui chơi, tắm suối nước nóng, nhưng có lẽ hiện giờ em đã không còn tâm trạng.”

“Sau này sẽ có cơ hội.” Thường Tương Tư cúi đầu xuống núi, bước chân càng đi càng nhanh, cho đến khi nhìn thấy bãi đỗ xe bên sườn núi, vừa định mở miệng hỏi gì đó lại thấy bên kia cũng có mấy người canh gác, đành phải đóng chặt miệng.

Đi tới bên xe, Thái Bỉnh Khôn mở khoá, mới kéo cửa ghế phụ mời Thường Tương Tư ngồi vào thì bên cạnh chợt có người lao tới duỗi tay đóng cửa xe lại.

Thường Tương Tư quay đầu nhìn, hoá ra là gã da ngăm đen đứng sau anh Năm vừa rồi, gã ta cao ráo rắn chắc, hơi gầy, ánh mắt sáng, khí chất không giống với anh Năm, cô mới chỉ liếc một cái là nhớ. Gã ta một tay đóng cửa xe một tay mở cửa ghế sau, cười với Thái Bỉnh Khôn: “Mời cô Thường ngồi ghế sau.”

Thái Bỉnh Khôn nhìn gã, có vẻ khá giật mình: “Anh Hắc?!”

Gã ta gật đầu, nói với Thường Tương Tư: “Cô Thường, tôi có mấy câu muốn nói với Tiểu Thái.”

Thường Tương Tư nghi ngờ nhìn hai người, cô có thể cảm nhận được cơ thể Thái Bỉnh Khôn lúc này đang gồng mình căng thẳng, tựa như một con báo vào trạng thái săn mồi. Thái Bỉnh Khôn gật đầu với cô, bấy giờ cô mới ngồi vào ghế sau.

Anh Hắc nhếch miệng cười với Thái Bỉnh Khôn: “Tiểu Thái, em dọa anh Năm lừa anh ấy chạy trốn đấy hả?”

“Anh Hắc, em cứ tưởng anh làm việc cho anh Năm.” Thái Bỉnh Khôn biết có người giúp đại ca theo dõi bên này nhưng không chắc chắn là anh Hắc.

“Lão Năm ngu dốt, chỉ biết làm mấy trò tàn nhẫn còn đại ca thì không thể được.” Anh Hắc nói rất khách sáo: “Anh trai em không ở đây, anh coi như là đôi mắt theo dõi giúp anh ấy. Hiện giờ anh trai em muốn trở về, em đừng đi lung tung bên ngoài nữa, đi theo anh đi!”

Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư trong xe, liếc mắt qua bên hông anh Hắc, gật đầu: “Em phải chơi một trò đã, anh đợi em chơi xong nhé.”

“Chơi gì?” Anh Hắc thoải mái nói: “Lần trước em dắt cô bạn này qua, anh đã điều tra rồi. Thường Tương Tư đúng không? Lão Năm không nhớ chứ anh thì rất rõ đấy, mười năm nay, mỗi lần hai nhóc kia phát bệnh là đại ca lại muốn bắt cô ấy về chăm sóc cho chúng nó, tất cả đều bị em ngăn cản đúng không? Anh biết ngay mà, bình thường em không thích lo chuyện bao đồng thì tại sao tự dưng lại lắm miệng thế chứ? Bây giờ nhân lúc đại ca còn chưa biết cô ấy, em đừng dẫn cô ấy chạy lung tung nữa kẻo hỏng việc.”

“Đại ca vẫn chưa biết ạ?” Thái Bỉnh Khôn cười: “Thế thì cũng không sao, chẳng qua em không muốn về sớm thộ.”

“Vì sao?”

“Tên Bạch Văn Nguyên kia, em cảm thấy rất thú vị.” Thái Bỉnh Khôn giải thích: “Em muốn chơi anh ta một vố. Anh Năm bắt cóc Thường Tương Tư lên núi đe dọa em phải nhờ đại ca giúp anh ấy, em định liên lạc với đại ca rồi giải quyết qua loa việc của anh Năm, mang người về là xong. Ai ngờ Bạch Văn Nguyên lại gọi cho cô ấy hỏi một số việc về bệnh viện, hiểu nhầm thành em bắt cô ấy đi. Anh biết mà, con người của em vốn không có hại cũng chẳng có suy nghĩ nào cả, bấy giờ tự dưng bị anh ta kích thích. Nếu mọi người đều không sợ thì chơi đi, chơi trò trốn tìm trong 24 giờ. Em muốn thử xem tên cảnh sát này sẽ tới tìm cô ấy hay là đi bắt anh Năm. Thú vị chứ ạ?”

“Người có học như bọn em chỉ thích chơi mấy trò đó.” Anh Hắc vỗ vỗ bên hông: “Loanh quanh lòng vòng, chơi qua chơi lại thì có gì hay? Trực tiếp nổ súng, sạch sẽ nhanh gọn, tất cả đều kết thúc.”

Thái Bỉnh Khôn cười một tiếng: “Thú vui giải trí của em ấy mà, anh đừng nói với đại ca nhé.”

“Được rồi, anh đâu phải người nhiều chuyện. Lần trước người phụ nữ kia tới đây anh nói mấy câu cũng chỉ vì anh ấy quan tâm đến em nên mới hỏi han.” Anh Hắc nghiêng người, xách cái túi thể thao nặng trịch bên cạnh, đóng sầm cửa ghế phụ rồi chui vào ghế sau.

Anh Hắc ngồi bên cạnh Thường Tương Tư, vô tư hạ cửa sổ xe xuống, nói với Thái Bỉnh Khôn: “Hơn nữa, em không phải chơi. Anh biết em thích người phụ nữ này, không muốn để tên đàn ông khác lại gần cô ấy nên muốn tranh đấu với người ta đúng không? Bị anh vạch trần cũng đừng ngại. Lái xe đi, chẳng phải cảnh sát sắp đuổi tới đây ư? Anh sẽ cùng em chơi cái tên Bạch Văn Nguyên kia!”

Thường Tương Tư chỉ nghe thấy câu nói đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn anh Hắc, tầm mắt lại đặt lên người Thái Bỉnh Khôn, khuôn mặt trắng trẻo, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, ngồi trên ghế lái.

Xe ra khỏi bãi đỗ, không đi lên đường lớn mà đi vào con đường xi măng giữa núi, đi loanh quanh càng lâu thì trái tim Thường Tương Tư càng loạn nhịp.

Thái Bỉnh Khôn chẳng nói chẳng rằng, Thường Tương Tư tựa người vào ghế, anh Hắc khoanh tay trước ngực nhìn con đường phía trước: “Tiểu Thái, cái tên Bạch Văn Nguyên kia là người như thế nào, em định chơi kiểu gì?”

“Em mới gặp mấy lần, gọi điện thoại hai lần nên không quen lắm.” Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư qua gương chiếu hậu, mặt cô lạnh tanh, mắt rũ xuống, chỉ có hàng mi dài không ngừng run run: “Người này tương đối ngang ngạnh, đa nghi, trí nhớ rất tốt. Tính toán hiệu quả và lợi ích rất mạnh, em không chắc trăm phần trăm anh ta sẽ đuổi tới đây.”

“Nếu người ta không đuổi tới đây thì chơi thế nào?” Anh Hắc nói: “Có cần đổ thêm ít dầu vào lửa không?”

“Không cần đâu ạ.” Thái Bỉnh Khôn khẳng định: “Em đoán rằng với năng lực của anh Năm thì chưa chạy được xa đâu.”

“Tính kỹ rồi à? Bây giờ em định đi đâu?” Anh Hắc xem xét phương hướng.

“Chắc chắn cao tốc đã bị chặn, giờ em sẽ đi đường tắt trong núi.” Thái Bỉnh Khôn không đưa ra đáp án chính xác.

Thường Tương Tư hỏi: “Thái Bỉnh Khôn, không về bệnh viện à?”

Anh Hắc nhìn Thường Tương Tư cười, giọng nói lạnh lùng của Thái Bỉnh Khôn từ phía trước truyền tới: “Tạm thời không về.”

Anh Hắc dịch người, nói: “Này, anh hỏi này Tiểu Thái, em chơi trò đó để làm gì? Em thua thì sao? Thắng thì thế nào?”

“Thua, nhường người lại cho anh ta. Thắng, em mang người đi!”

Anh Hắc nhìn Thường Tương Tư: “Cô gái, nghe thấy chưa? Bây giờ cô không thể đi, cùng chúng tôi chơi trò này! Nếu chơi thắng còn có thể theo chúng tôi du lịch nước ngoài ——”

Thường Tương Tư nắm chặt ghế lái: “Thái Bỉnh Khôn, cậu không có gì giải thích với tôi ư?”

“Có gì cần giải thích?” Anh Hắc quát: “Chuyện của đàn ông, đàn bà đừng quan tâm.” Quát xong, dường như nghĩ đến gì đó, gã ta lại nói: “Chậc, chưa kể người phụ nữ này có quan hệ với Bạch Văn Nguyên, chắc chắn sẽ hiểu biết tên đó! Nào, cô kể đi, Bạch Văn Nguyên là người thế nào?”

Thường Tương Tư nhìn anh Hắc, không định mở miệng.

“Chà, còn dám trừng tôi hả?” Anh Hắc phá lên cười: “Gan to lắm, thật thú vị ——”

Gã ta duỗi tay cởi áo khoác để lộ thắt lưng trang bị toàn vũ khí, trên đó có hai khẩu súng đựng trong bao da và một con dao. Tay gã vuốt ve bao đựng súng, dừng lại ở con dao rồi chậm rãi rút ra: “Tôi không thích dọa chị em phụ nữ, nhưng tôi rất ghét những ai dám tỏ thái độ lồi lõm với mình.”

Lưỡi dao sắc bén, cán dài, phản chiếu ánh sáng lạnh.

Gã chậm rãi lau dao vào áo, nói: “Nào, kể cho tôi nghe, Bạch Văn Nguyên là người thế nào?”

Hết chương 53
Bình Luận (0)
Comment