Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Chương 58

Thường Tương Tư cố gắng trừng mắt để giữ tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, dần dần chìm vào ngủ say.

Thái Bỉnh Khôn thở phào nhẹ nhõm, cầm máy tìm được một số điện thoại, trước khi xuất phát anh ta đã thuê xe hẹn tới chỗ nhập làn cao tốc. Anh ta tháo băng dính trên người Thường Tương Tư, xách theo túi của cô, túi anh Hắc để lại cùng với hòm thuốc xuống xe, đi được một quãng đường thì gặp chiếc xe đã thuê, người anh em cho thuê còn tò mò nhìn Thường Tương Tư. Thái Bỉnh Khôn giải thích: “Bà xã của tôi mới ra viện, mệt quá nên ngủ rồi.”

Xe đi trên cao tốc, cả đường thông thoáng, vết thương trên người Thái Bỉnh Khôn không ngừng đau âm ỉ, anh lại uống thêm vài viên thuốc giảm đau. Đến khi thực sự không chịu nổi anh ta đành nghỉ ngơi trong trạm dừng chân một lát, cởi áo xem xét vết thương ra sao, miệng vết thương hơi thâm lại, liên tục rỉ máu, có hiện tượng sưng đỏ nhiễm trùng. Thái Bỉnh Khôn cau mày rửa sạch vết thương cho bản thân, quấn chặt băng gạc, sau đó qua trạm xăng dầu thêm đầy xăng rồi tiếp tục khởi hành.

Chuông điện thoại vang lên, anh ta nhìn thoáng qua, Bạch Văn Nguyên gọi đến, anh ta ấn tắt. Sau lại mở điện thoại xem định vị, điểm sáng đi dọc theo đường núi Văn Sơn, tới đoạn cắt mở rộng thì chần chừ một lúc rồi chọn đi hướng ngược lại. Thái Bỉnh Khôn mỉm cười, suy nghĩ một lát, thả lại điện thoại xuống chỗ cũ, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Cũng gian xảo đấy!”

Xe đi được một tiếng thì chuông điện thoại lại vang lên, lần này là đại ca, Thái Bỉnh Khôn suy nghĩ hồi lâu mới ấn xuống phím trò chuyện.

“Đại ca ——”

“Khôn, anh Hắc của em đâu?”

“Lát nữa em sẽ bảo anh ấy gọi lại cho anh.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Anh đi ra ngoài chơi rồi.”

“Anh gọi cho nó mà không được, sao lại thế này?” Đại ca có vẻ bực bội: “Em không bảo nó đi làm chuyện gì chứ?”

“Không ạ, em không bảo được anh ấy.” Giọng Thái Bỉnh Khôn vô cùng lạnh nhạt.

Đại ca khựng lại, hỏi: “Hiện tại em đang ở đâu?”

“Em đang đi dạo sau núi ạ.”

“Chuẩn bị khi nào trở về?”

“Nhanh thôi, mai kia em đi!”

Đại ca hài lòng: “Vậy thì em phải cẩn thận, việc không nên động vào thì đừng có động.”

Thái Bỉnh Khôn cúp điện thoại, nhấn mạnh ga làm xe chạy thêm nhanh, đến khi mặt trời ngả về tây, cuối cùng anh ta cũng trông thấy khung cảnh quen thuộc.

*****

Bạch Văn Nguyên gọi mà Thái Bỉnh Khôn không nghe, anh cũng không thất vọng mà trực tiếp gọi cho anh Phi.

“Anh Phi, bên anh thế nào rồi?”

“Bên này đã nhận được đơn xin phối hợp hỗ trợ của các chú rồi, anh tự mình tìm lãnh đạo ký tên đóng dấu. Người cũng đã được sắp xếp xong xuôi, không còn vấn đề gì nữa.” Giọng của anh Phi ở đầu bên kia điện thoại thoáng chần chờ, anh ấy hỏi: “Tiểu Bạch, tình huống bắt cóc bên đó mà chú bảo là thật ư?”

“Cho dù là thật hay không thì anh cứ cho người tra biển số xe trên cao tốc. Nếu không tra được trên cao tốc thì cho người đi thẳng tới Thái Gia Câu.” Bạch Văn Nguyên nói: “Tôi vừa gọi mà cậu ta không nghe máy, tôi nghĩ trong lòng cậu ta đã có tính toán ——”

“Là thế này.” Thái Phi trịnh trọng nói: “Chẳng phải thời trẻ anh không làm được tại quê quán mà xin điều lên thành phố sao? Bọn Đại Thái rất bài xích anh, người nhà và họ hàng của anh cũng không ở nổi nữa mà phải chuyển đến thành phố. Hai ngày trước anh có đi hỏi thăm về Tiểu Thái khiến người trong thôn mất hứng, bọn họ nhờ người nhắn lại với anh rằng nếu anh còn về quê thì sẽ đào mồ mả cả họ nhà anh lên.”

“Anh sợ ư?” Bạch Văn Nguyên cười nói: “Sao anh Phi càng lớn tuổi mà lá gan lại càng nhỏ thế?”

“Không phải sợ, chỉ cảm thấy sắp rước thêm phiền phức vào người thôi.” Anh Phi thận trọng: “Còn một việc anh nghĩ nên nói với chú một tiếng. Mấy năm nay người trong thôn cũng kiếm được kha khá tiền, chủ yếu đều do anh em nhà họ Thái dẫn người ra ngoài kiếm, nếu chú còn bộp chộp như trước đây thì sẽ không kiếm được lợi ích gì đâu.”

“Tôi biết rồi.”

Bạch Văn Nguyên cúp điện thoại, vừa định liên hệ với Bạch Văn Uyên để xác nhận tin tức bên đó thì Thái Bỉnh Khôn lại gọi đến, anh lập tức nhấc máy: “Thái Bỉnh Khôn?”

“Bạch Văn Nguyên, anh không định đi bắt Ngô Kiến Quốc hả?” Giọng Thái Bỉnh Khôn nghe có vẻ yếu ớt.

“Đương nhiên là có rồi.” Bạch Văn Nguyên bình tĩnh đáp: “Tôi đã nắm được hành tung của gã, cảm ơn lời nhắc nhở hữu nghị của cậu.”

Thái Bỉnh Khôn bật cười: “Tôi mới xuống cao tốc thì trông thấy xe cảnh sát đang tra biển số và đo nồng độ còn trên nút giao, đây là người mà anh bố trí phải không?”

“Cậu bảo ở đâu cơ?”

“Xem ra anh đã đuổi theo. Tốt lắm ——” Thái Bỉnh Khôn khích lệ một câu, dứt khoát cúp máy.

Bạch Văn Nguyên chửi thề, sau khi nhắn cho Thái Phi rằng trạm kiểm soát trên nút giao cao tốc đã bị phát hiện thì tăng tốc lên 140km/h, nhanh chóng lao lên cao tốc, đi thẳng về phía Thái Gia Câu.

Khi Bạch Văn Nguyên đến trấn nhỏ ngoài Thái Gia Câu đã là 9-10 giờ tối, trông thấy Thái Phi đứng vẫy tay trên nút giao, anh lái xe qua, anh ấy liền tiếp tế bánh mì và sữa.

Thái Phi mở cửa xe ngồi vào, Bạch Văn Nguyên há to miệng gặm bánh mì, hỏi: “Tình hình thế nào rồi anh?”

“Anh cho người mặc thường phục đi vào, tuy nhiên chưa tới cổng thôn đã bị phát hiện, bọn họ bảo hiện tại không cho người lạ vào thôn.” Thái Phi lấy điện thoại ra: “Dọc đường anh đã nhờ người tìm biển số xe mà chú nhắn nhưng không thấy, bên cạnh đó có một cái khác mang biển số của Bình Thành bị vứt lại bên ngoài thị trấn.”

“Chắc chắn trên đường cậu ta đã đổi xe, đúng là rất cảnh giác!” Bạch Văn Nguyên không thể không khâm phục: “Anh nói xem rốt cuộc vì sao cậu ta lại dụ dỗ chúng ta đến đây nhỉ?”

“Chúng ta cái gì? Rõ ràng anh bị chú kéo đến đây.” Thái Phi rất bất mãn: “Ai cũng vậy, phiền gần chết!”

“Giờ thế nào? Nếu không vào được thì chúng ta phải làm gì đây?”

“Còn có thể làm gì được nữa? Trước đó anh thử đi đường vòng từ trên sườn núi xuống, lần này chưa kịp tới nhà ở quê của Tiểu Thái đã bị phát hiện.” Thái Phi lắc đầu: “Anh thấy tình hình không ổn nên lại liên hệ gọi thêm mấy người tới.”

“Anh có súng không?”

“Vì để đề phòng anh đã xin được hai khẩu.”

Bạch Văn Nguyên gặm hết bánh mì và sữa, vỗ vỗ túi mình: “Chỗ tôi cũng có một khẩu.”

“Ba súng mười người thì làm được gì?” Thái Phi trừng mắt: “Anh đã nói rồi, chỉ dùng để đề phòng thôi.”

“Tôi biết rồi.” Bạch Văn Nguyên nhìn đường phố cùng với những căn nhà ba bốn tầng mọc san sát hai bên trong trấn nhỏ, nói: “Bên này giàu lên nhiều đấy nhỉ?”

“Quốc lộ đều được tu sửa, nông sản có thể bán ra ngoài, lúc nhàn rỗi người dân còn có thể đi làm công.” Thái Phi bâng quơ đáp: “À bên Thái Gia Câu mở rất nhiều nhà máy nhỏ.”

“Nhà máy nhỏ, để làm gì đó?” Tay Bạch Văn Nguyên thoáng khựng lại.

“Không rõ lắm, anh còn nghe mẹ anh bảo rằng mọi người ở quê đều phát tài.” Thái Phi nói: “Chú biết mà, năm đó sau khi anh đưa Thường Tương Tư về đã bị lũ Đại Thái Đầu đánh cho thừa sống thiếu chết, nếu không ráng chịu đựng nhờ chú điều đi thì nay có lẽ chỉ còn tro cốt. Anh thực sự không muốn về đó, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, những người quen trước đây đều đã sớm cắt đứt liên lạc ——”

“Những đồng nghiệp cũ của anh đâu rồi?” Ánh mắt Bạch Văn Nguyên nhìn dáo dác khắp nơi, cảm giác mỗi người đi ngang qua luôn cố ý hoặc vô tình liếc mình.

“Chú đừng nói nữa, năm đó tất cả mọi người đều nghiêng về phía Đại Thái, không chỉ không giúp anh mà còn bỏ đá xuống giếng.” Thái Phi lắc đầu: “Lần này anh tới, trên đường có chạm mặt họ cũng chỉ gật đầu mà thôi.”

“Buổi tối chúng ta thử cẩn thận vào thôn lần nữa xem.” Bạch Văn Nguyên lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn bảo Bạch Văn Uyên và Tưởng Xương Tuấn lái xe đến Thái Gia Câu rồi quay sang nói: “Đường vào Thái Gia Câu cũng được tu sửa rồi đúng không? Thông xe được không?”

“Được!”

“Tôi phải đổi xe thôi, cái này nổi bật quá.” Bạch Văn Nguyên rút chìa khóa, mở cửa xuống xe.

“Ừ ——”

Thái Phi đặt mấy phòng nghỉ, hai người vào phòng sạc pin, làm công tác chuẩn bị, sau khi phân công công việc cho từng người xong thì xuất phát.

Buổi đêm nơi núi rừng vẫn yên tĩnh như vậy, ánh sao mùa xuân không sáng lại thưa thớt, chỉ có thể trông thấy ít ánh đèn của các hộ gia đình từ phía xa.

Hai người đỗ xe tại một nơi rất xa, cúi người bò lên trên gò đất rồi nằm sấp quan sát một lúc, Thái Phi chỉ vào cổng thôn nói: “Chú nhìn kìa, có tàn thuốc cháy chứng tỏ có người canh gác hút thuốc đấy!”

“Trước đó anh đã đánh rắn động rừng.” Bạch Văn Nguyên trầm giọng: “Canh gác nghiêm ngặt thế này, thôn của họ Thái rất không bình thường.”

“Sao lại không bình thường?”

“Nói thật với anh, tôi tới đây thứ nhất là tìm Thường Tương Tư; thứ hai, tôi nghi ngờ anh em nhà họ Thái sản xuất và buôn bán ma túy trái phép, có một phần chứng cứ hướng đến Ngô Kiến Quốc. Còn Thái Bỉnh Khôn thì hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu.” Bạch Văn Nguyên lấy ra một cái kính viễn vọng hồng ngoại để quan sát: “Chúng ta không có chứng cứ liên quan đến cậu ta, cậu ta lại như cố ý đụng phải, khiêu khích tôi, dẫn tôi tới bên này ——”

“Nếu cậu ta không bắt cóc Tương Tư thì có lẽ tôi sẽ nghi ngờ cậu ta là người môi giới hoặc nhân chứng phạm tội.” Bạch Văn Nguyên lắc đầu: “Canh gác nghiêm ngặt thế này làm tôi cảm giác bên trong chứa một bí mật rất lớn.”

“Sản xuất ma túy ư?” Thái Phi ngẩn ra, anh ấy làm cảnh sát nhiều năm nên luôn luôn cảnh giác, nhưng ngẫm lại lại nói: “Không thể nào? Sao bọn họ dám?”

“Hừ, sao lại không chứ? Chỉ cần có người nắm được kỹ thuật rồi mở rải rác khắp nơi, vùng nông thôn xa xôi thế này không chỉ dừng lại ở một hai cái thôi đâu.” Bạch Văn Nguyên cất kính viễn vọng: “Đi thôi!”

“Không thể nào! Không đến mức đó chứ!” Thái Phi chẳng chịu tin: “Sao có thể? Việc này sao mà giấu được?”

“Nếu bọn chúng mua chuộc được lãnh đạo của thị trấn thì sao?” Bạch Văn Nguyên bước nhẹ nhàng: “Bây giờ tôi rất lo cho Tương Tư, cái tên Thái Bỉnh Khôn khốn nạn này ——”

“Không được!” Thái Phi giữ lấy Bạch Văn Nguyên: “Nếu thực sự như lời chú nói thì chúng ta không thể đi vào như thế được. Phải lại điều động thêm người tra xét cả thôn ——”

“Không kịp nữa rồi.” Bạch Văn Nguyên nói: “Tôi phải tìm được Tương Tư trước đã. Cái tên khốn nạn kia chỉ cho tôi 24 giờ, hiện tại đã qua mười bốn tiếng đồng hồ, tôi cần phải tìm được người trước 9 giờ sáng mai, không, phải trước 6 giờ. Nếu không Tương Tư sẽ gặp nguy hiểm.”

“Tiểu Thái chẳng như thế ——”

“Sao lại chẳng phải? Cậu ta đã cảnh cáo tôi, có rất nhiều phương pháp khiến tinh thần của một người chịu khuất phục. Tôi không thể nghĩ được cái khác, chỉ biết nếu dùng ma túy thôi miên ——” Bạch Văn Nguyên không nói được nữa: “Nếu anh cảm thấy cần thiết, chúng ta thử tìm bên ngoài xem có chứng cứ hay không, một khi lấy được chứng cứ, chúng ta lập tức xin điều động nhân viên tới.”

Cuối cùng Thái Phi cũng gật đầu rồi làm theo sự phân công của Bạch Văn Nguyên, anh ấy đi tới cổng thôn, đi chưa được một lúc thì có người đứng trong bóng tối hỏi: “Ai đấy?”

“Tôi!” Thái Phi hô bằng tiếng địa phương.

Một người bước ra khỏi bóng cây, ném tàn thuốc, nói: “Khuya khoắt thế này đừng chạy linh tinh, mau cút về nhà đi!”

“Vâng vâng vâng!” Thái Phi ngoan ngoãn đáp, tên kia tới ngày càng gần.

Có vẻ tên gác đêm rất tức giận, giơ chân định đá vào Thái Phi, song chân còn chưa kịp chạm đã bị Bạch Văn Nguyên giữ lấy từ phía sau, anh dùng một cánh tay kẹp chặt cổ tên kia không cho phát ra tiếng, sau đó đập mạnh vào gáy khiến tên đó bất tỉnh.

Thái Phi thở phào: “Nhanh thật ——”

Bạch Văn Nguyên kéo tên đó vào lề đường, hai người cúi thấp đi vào trong thôn, quả nhiên lại thấy ánh sáng của mấy cái đèn pin cùng với tiếng chó sủa.

Đi được một đoạn, hai người mò mẫm gặp phải một công trình nhỏ, lấy điện thoại ra soi đèn pin, hoá ra là kho chứa rác thải, Thái Phi định vòng đi thì Bạch Văn Nguyên lại lao tới.

“Củ lạc giòn tan ——” Thái Phi phủi rác trên người đi, không vui: “Chú làm gì đấy?”

“Tôi thử tìm xem trong này có rác thải của nhà máy không, nếu có thì sẽ biết bọn chúng làm gì ——” Bạch Văn Nguyên im lặng, cầm một thứ giống như là thảo dược đặt trước mũi ngửi ngửi, sau lại nhặt thêm đưa cho Thái Phi, nói: “Anh cầm thứ này ra ngoài gọi điện thoại xin chỉ thị đi.”

“Đây là?”

Bạch Văn Nguyên cười lạnh: “Đúng là quá nghênh ngang, rác thải sản xuất ma túy mà cũng có thể vứt chung với kho chứa rác bên đường được?”

Thái Phi xuýt thì rớt cằm, tay run run.

“Anh đi mau đi!” Bạch Văn Nguyên khẽ quát.

Thái Phi xém đái ra quần: “Tôi đi ngay đây, chú ——”

“Không chết được, tôi sẽ cẩn thận.” Bạch Văn Nguyên ngồi dựa vào tường kho chứa rác, lấy điện thoại ra chụp ảnh, gửi tin nhắn, lâu sau mới nói: “Sợ là mấy người chúng ta không trị được. Cái tên oắt con Thái Bỉnh Khôn này, chẳng nhắc nhở gì mà làm ra việc lớn như vậy. Mợ nó chứ ——”

Hết chương 58
Bình Luận (0)
Comment