Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Chương 66

Chỉ cần là người quen thuộc Dumbledore, đều nhận ra được sau khi trận đấu thứ hai chấm dứt tâm tình của ông không tốt chút nào. Dumbledore đã không ngờ cuộc đấu Tam Pháp Thuật lần này lại phát sinh việc ngoài dự liệu của ông như vậy, không, chắc chắn mọi chuyện bắt đầu chệch đường ray ngay từ sự việc trốn nhà ngoài ý muốn của Harry, không ai biết được cậu bé đi nơi nào mãi cho đến khi Harry xuất hiện một lần nữa tại quán Cái Vạc Lủng, Dumbledore sớm đã có dự cảm mơ hồ rằng có điều gì đó đang dần thoát khỏi tính toán của ông, nhưng tỉ mỉ tìm kiếm thì lại không tra ra được chỗ nào không đúng.

Harry trở thành vị dũng sĩ thứ tư, kỳ thực Dumbledore cũng không mấy ngạc nhiên, ngay sau khi nhận được tin vượt ngục của Peter, ông đã biết Peter chắc chắn sẽ trở về bên cạnh chủ nhân của mình, mà một kẻ vẫn luôn muốn sống lại như Voldemort có được sự trợ giúp của người hầu, trước tiên nhất định sẽ nghĩ đến cách chế biến món Độc dược có từ xa xưa kia… Căn cứ vào sự hiểu biết của ông về Voldemort, hắn nhất định sẽ chọn máu của Harry, người đã khiến hắn mất đi thân thể hơn mười năm về trước, làm tài liệu bào chế độc dược giúp hắn sống lại. Nhưng mà phản ứng của Harry thì thật quá kỳ quái, là đứa bé lớn lên trong một gia đình như thế, đáng ra cậu bé nhất định sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào để được khẳng định bản thân, cũng sẽ khát vọng được mọi người thừa nhận, cho dù cơ hội đó không phải do cậu bé tự nguyện, hai năm trước đó Harry biểu hiện rất khá. Nhưng đến năm học thứ ba, sau khi cậu bé tình cờ phát hiện ra Peter, Harry liền vô duyên vô cớ dời khỏi đội bóng Quidditch, Dumbledore dĩ nhiên biết dụng ý của Harry, là muốn thử mọi người, cậu bé là một người nhạy cảm, vì chuyện cha mẹ bị người bạn thân nhất của họ phản bội mà trong lòng luôn tràn ngập cảm giác không an toàn, mà Gryffindor tựa hồ cũng thật sự khiến cậu bé thất vọng, thậm chí dồn cậu bé đến mức chuyển ra khỏi tháp Gryffindor, ngay cả cậu con trai nhà Weasley cũng vì chuyện này mà đối đầu với Harry, đây là điều Dumbledore không ngờ tới, cho nên Dumbledore mới có thể để Harry ly khai ký túc xá, để hai cậu bé có đủ không gian riêng mà suy ngẫm.

Harry vốn là đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh không tốt, cậu bé luôn khát khao có bạn bè cùng thân nhân, cuối cùng không ra khỏi tính toán của Dumbledore, Harry dưới sự trợ giúp của Hermione tha thứ Ron, nhưng Dumbledore vẫn cảm thấy dường như có chỗ nào đó không phù hợp, cách thử tình bạn của Harry, dường như có hơi hướng của Slytherin, nhưng cách làm của Harry lại khiến tất cả mọi người cảm thấy hợp tình hợp lý. Dumbledore cũng rất tin tưởng đứa bé này, dù sao cậu bé cũng xuất thân từ một gia đình thuần Gryffindor, được ông quan sát từ lúc nhỏ đến lớn.

Nhưng mà, Dumbledore vẫn có thể cảm nhận được Harry đang chậm rãi thay đổi, điều này khiến ông không khỏi nhíu mày. Ông cố tình để đứa nhỏ nhà Weasley kia ảnh hưởng Harry giúp cậu bé quay về quỹ đạo, nhưng đến cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật lần này, đứa nhỏ nhà Weasley lại một lần nữa cố tình gây hấn với Harry, mà từ tình hình hiện tại xem ra, Harry vốn không nghĩ đến chuyện tha thứ cho Ron. Dumbledore có thể hiểu sự đố kỵ của Ron, trong mắt của ông mấy biểu hiện này cũng không có gì đặc biệt, nhưng ra ngoài dự liệu của ông là Harry cũng không có ý định tiếp tục nhẫn nại sự đố kỵ này, cho dù cậu bé sẽ mất đi một phần tình bạn quý giá, điều này khiến Dumbleodre vô cùng băn khoăn.

Mà biểu hiện của Harry trong cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật lần này cũng khiến Dumbledore thấy đau đầu, đầu tiên là con rồng Đuôi Gai Hungari bị thương trong cửa ải đầu tiên kia, tuy rất nhiều người cho rằng con rồng bị thương là do rơi từ trên không trung xuống, nhưng Dumbledore hiểu rất rõ trong việc này Harry thoát không khỏi liên quan, dù sao những lời Harry nói vào đêm chọn dũng sĩ ông còn nhớ rất rõ ràng. Mà rồng thì toàn thân chỗ nào cũng là bảo khố, vô luận là trong luyện kim hay dùng làm dược liệu, đều rất giá trị.

Nếu như nói cửa ải thứ nhất chỉ khiến Dumbledore hoài nghi, thì cửa ải thứ hai đã hoàn toàn biến sự hoài nghi của ông thành hiện thực. Dumbledore cảm thấy vạn phần may mắn khi trong số những người của Bộ Pháp Thuật làm giám khảo chỉ có Crouch biết nói tiếng Nhân Ngư mà ông ấy lại vắng mặt, mặc dù vào buổi dạ vũ lễ Giáng Sinh ông còn vì sự vắng mặt này mà lo lắng, lúc này chỉ có ông nghe hiểu lời Nhân Ngư nói, như vậy sẽ không ai biết được Harry đến tột cùng đã làm cái gì dưới nước!

Harry đúng ra là người đầu tiên đến được chỗ con tin, nhưng mà cậu bé cứ lừng khừng ở lại dưới đó không phải vì để xác định sự an toàn của các con tin, theo lời thủ lĩnh Nhân Ngư nói, sau khi cậu bé xác định tình trạng của con tin xong, đã một mực đòi đàm phán với thủ lĩnh Nhân Ngư, về các loại dược liệu quý giá mà dưới đáy hồ chỉ để đó không dùng, cùng những hạn chế trong các mối quan hệ của tộc Nhân Ngư khi bị gò bó trong nước, cậu bé không tiếc lời thuyết phục thủ lĩnh Nhân Ngư hãy dùng những tài nguyên có trong tay để giúp cuộc sống trở lên tốt hơn, cậu bé còn đề xuất cứ hai tháng một lần hãy tổ chức một hội chợ hàng-đổi-hàng bên hồ nước Đen. Thủ lĩnh Nhân Ngư đã rất xấu hổ khi nói cho Dumbledore biết, vị dũng sĩ nhỏ tuổi nhất trở về muộn như vậy, là bởi vì bọn họ mải thảo luận về các chi tiết cụ thể cho ngày khai trương Hội chợ như là thời gian, những người tham dự cùng nhiều việc khác nên quên thời gian, và việc Harry mang theo hai người trở về, chỉ là vì thủ lĩnh Nhân Ngư hết lời nhờ vả, rằng dược hiệu hô hấp mà những con tin uống sắp hết thời gian, mà thủ lĩnh Nhân Ngư còn phải đi đến chỗ Dumbledore hội báo tình huống dưới nước, cho nên mới xuất hiện tình huống Harry một mình mang theo hai người bơi đến bờ hồ. ( còn lúc ở dưới nước thì thực ra thủ lĩnh Nhân Ngư một mình mang theo hai người, Harry chỉ bơi bên cạnh mà thôi) việc khiến Dumbledore đau đầu nhất chính là thủ lĩnh Nhân Ngư nhờ ông dịch quyển sách 《Cách thu hái và bảo quản các dược liệu dưới nước 》sang tiếng Nhân Ngư, bởi vì Harry đưa cho bà cuốn sách dành cho Pháp sư nên bà đọc không hiểu.

Dumbledore vốn muốn tìm Harry nói chuyện một chút, về hai cuộc thi đấu gần đây, nhưng sau một cuộc trao đổi ngắn giữa hai người, ông liền buông tha việc ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với cậu bé, quyết định tiếp tục quan sát thêm một thời gian nữa, nói chung thì đứa nhỏ này vẫn là một đứa bé ngoan, vả lại gần đây ông thu được một tin tức rất quan trọng, cho nên hiện giờ ông phải tập trung tất cả tinh lực vào chuyện này. Bởi vậy, cuối cùng Dumbledore chỉ có thể gọi người khởi xướng việc này, giáo sư Snape, đến nói chuyện, lưu lại một câu từ nay về sau nội dung phạt cấm túc không được phép dùng chép sách, ông vẫn còn chưa quên cuộc trao đổi ngắn giữa mình với Harry, lúc ông cố tình tách khỏi đám người bắt đầu rời khỏi bờ hồ trở về lâu đài để bắt chuyện với cậu bé. Nghe thấy điều ông hỏi, cậu bé thẳng thắn nói: “Hiệu trưởng, sau một thời gian chép rất nhiều cuốn sách liên quan đến dược liệu, con mới biết được thì ra có rất nhiều dược liệu trân quý ngoài sức tưởng tượng của con, số tiền mà cha mẹ con để lại giúp con có thể vô ưu vô lo vượt qua bảy năm học, nhưng đến khi con tốt nghiệp nếu muốn mua một ngôi nhà xây dựng gia đình cho riêng mình thì chắc chắn sẽ không đủ… Thầy nói chú Sirius, đúng vậy, chú ấy là cha đỡ đầu của con, nhưng mà chú ấy cũng chuẩn bị kết hôn rồi, chú ấy cũng có gia đình của riêng mình, sau khi con tốt nghiệp mà còn ở lại đó thì sẽ cảm thấy không thoải mái… Thầy đừng nói chuyện này với Sirius, chú ấy khẳng định sẽ lại nghĩ ngợi lung tung… Con nghĩ cuộc thi ngoài ý muốn này đúng là một cơ hội tốt, nhất là khi những dược liệu quý hiếm con chỉ mới đọc trong sách xuất hiện ngay trước mắt thì con bắt đầu nghĩ cách lợi dụng cuộc thi đấu này kiếm một chút tiền ( Mắt lạnh: ngươi là muốn lấy lòng giáo sư của người thì có)… Ngài nói tiền thưởng cuộc thi đấu!? Con chỉ là một học sinh năm thứ tư, sao có khả năng thắng được cuộc thi này chứ?! Vả lại, tiền thưởng cũng đâu có nhiều, rất nhiều dược liệu còn có giá hơn số tiền đó…”

Trong lúc Dumbledore đang phiền muộn việc Harry dần trở thành một người vật chất chỉ vì chép phạt những cuốn sách đó, thì Harry lại đang phiền muộn: Vì sao khi cậu kích động bơi đến đáy hồ thì trân bảo của cậu lại không phải Severus yêu dấu, mà lại là người cha đỡ đầu đại cẩu chứ?! Sirius rõ ràng là trân bảo của Remus, có được hay không? Vạn nhất bị Severus nhìn thấy Sirius, hiểu lầm cậu thì làm sao bây giờ?! May mà cậu nhân cơ hội này đàm phán với thủ lĩnh Nhân Ngư chuyện giao dịch dược liệu, Seveurs nhất định sẽ rất hài lòng với tin tức này, chỉ cần một chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của pháp sư là có thể đổi rất nhiều dược liệu trân quý. Những Nhân Ngư đó thật sự rất dễ gần, cậu chỉ đưa cho họ một cuốn 《Cách thu hái và bảo quản các dược liệu dưới nước 》để bảo chứng giá trị của những dược liệu này vậy mà đám Nhân Ngư đó lại tặng cậu rất nhiều dược liệu trân quý, thậm chí còn giúp đỡ cậu đưa Sirius lên mặt nước nữa.

Ôm theo một đống dược liệu quý, Harry nhanh chóng gạt đám phiền muộn của mình sang một bên, vui sướng hướng hầm chạy tới, hồn nhiên không biết lúc này Xà vương đang vì những lời Dumbledore nói mà tỏa khí lạnh khắp hầm…

Tiểu kịch trường:

1, Phương pháp chọn trân bảo cho các dũng sĩ của Chiếc Cốc Lửa: Các giám khảo sẽ thảo luận rồi đưa ra bản danh sách những người có mối quan hệ mật thiết với các dũng sĩ, sau đó bản danh sách sẽ được Chiếc Cốc Lửa sàng lọc. Đến lượt Harry, Chiếc Cốc Lửa chần chờ rất lâu ( không giống những dũng sĩ khác chọn ra rất nhanh) mới phun ra tấm giấy ghi tên Sirius Black, thấy vậy mọi người đều rất nghi hoặc đến tột cùng ai mới là người mà vị Chúa Cứu Thế trẻ tuổi này coi trọng. —— vị giáo sư độc dược đến cung cấp hô hấp dược đứng một bên âm thầm cảm thấy may mắn, may là không ai đem tên của anh ném vào, bằng không nhất định sẽ khiến lão cáo già hoài nghi.

2, Harry bĩu bĩu môi: Ta thật không hiểu đám khán giả này đến tột cùng kích động cái gì?! Cửa ải thứ nhất là xem các dũng sĩ đấu với rồng, cái này xem trực tiếp, cũng rất đáng xem, ta thừa nhận. Nhưng mà cửa ải thứ hai, một đám người nhìn chằm chằm mặt hồ suốt một tiếng đồng hồ, còn có thể kích động như vậy, bọn họ cái gì cũng nhìn không đến, không cảm thấy buồn chán sao?! Trời lạnh như vậy, lại giống như một kẻ ngu si đứng bên hồ suốt một giờ, ấy vậy mà tâm tình vẫn rất phấn khích, nói, điều này có lý sao?! Lẽ nào đám bọn họ cần thuốc bổ não sao?! Ta thật sự không hiểu rõ!

~~ Hết chương 66 ~~
Bình Luận (0)
Comment