Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Chương 84

Vài ngày sau, khi đã nhận những ý kiến đóng góp của bà Pomfrey, Snape dẫn Harry tới phòng làm việc của hiệu trưởng, nay đã được chuyển đến hầm theo ý nguyện của vị hiệu trưởng mới. Đây là lần đầu tiên, sau khi biết được Harry mang thai, Snape cho phép Harry bước chân vào phạm vi hầm, trước đó để tránh trường hợp cậu bị không khí âm lãnh của hầm ảnh hưởng, hắn thậm chí còn sử dụng đến cả quyền hạn của hiệu trưởng để ngăn cậu vào nơi này, mãi đến lúc đó Snape mới thật sự cảm thụ được cái chức vị hiệu trưởng này mang đến khá nhiều chỗ tốt.

Sau khi dìu Harry ngồi xuống chiếc ghế sô pha đặt trước bức họa của Dumbledore, hắn mới nghiêm mặt buông bình Độc Dược (thuốc ổn định tâm tình) xuống bàn, rồi quay đi lấy đến một chén sữa nóng, một đĩa bánh gato, sau đó trong khi Harry đang cười khúc khích thì cố gắng rời khỏi văn phòng hiệu trưởng của mình thật nhanh.

“Harry, thật không ngờ quan hệ của trò với Severus lại tốt như vậy.” Quan sát Snape không được tự nhiên nhưng vẫn ân cần chiếu cố cậu, Dumbledore hiển nhiên rất giật mình.

“Giáo sư vẫn luôn ôn nhu như vậy,” Harry khoái trá nói, “Thầy khỏe chứ, hiệu trưởng Dumbledore.”

“Harry, ta nhớ rõ trước đây trò vốn dĩ không mấy thích Severus, thành tích môn Độc Dược cũng không được tốt lắm.” Dumbledore cố gắng quan sát nét mặt Harry một cách tỉ mỉ, “Thậm chí vào năm thứ nhất trò còn từng hoài nghi Severus.”

“Khi đó con còn nhỏ tuổi.” Harry xúc một miếng bánh kem thật to cho vào miệng, không biết điều này có liên quan gì đến tâm lý hay không, nhưng từ khi biết được bản thân mang thai song sinh, Harry luôn luôn thèm ăn, “Thành tích Độc Dược không giỏi, đó là tại con không có thiên phú. Sau khi con phát hiện ra ưu điểm của giáo sư thì tự nhiên sẽ không xử sự vô tri như trước đây nữa.”

“Sau khi…” Dumbledore rất nhạy bén, ông ngay lập tức phát hiện ra điểm chủ trốt trong câu nói của Harry, “Harry, có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra khiến trò đổi mới cách nghĩ về Severus không?”

“Xảy ra chuyện gì à?” Harry thu lại nụ cười trên gương mặt, dù sao thì người cũng đã chết, đứng trước mặt cậu lúc này chỉ còn là một bức tranh mà thôi, không bằng cứ nói thẳng ra cũng là chuyện tốt, “Dĩ nhiên, sau khi kết thúc năm học thứ hai con luôn mơ những giấc mơ rất kỳ quái, sau đó những việc diễn ra trong hiện thực cũng chứng minh cho con thấy những thứ trong mộng đều là thật, cho nên con mới thay đổi cách nhìn với giáo sư.”

“Mơ?!” Gương mặt Dumbledore bỗng trở lên nghiêm túc, “Có thể nói cụ thể hơn một chút được không, Harry.”

“Haizz, sau khi từ mật thất trở về con thỉnh thoảng lại nằm mơ. Trong mơ chỉ có một màn hình máy tính với đầy chữ viết, không có bất cứ hình ảnh nào.” Harry kể lại mọi chuyện như một cái máy, những bức chân dung các vị hiệu trưởng tiền nhiệm treo bốn phía bức tường căn phòng cũng cảm thấy hứng thú mở mắt lắng nghe, “Những điều mà thiên văn miêu tả đều liên quan đến quá khứ, hiện tại, thậm chí cả tương lai của con. Ban đầu, con cũng không mấy tin tưởng chúng, nhưng rồi lại không nhịn được muốn nghiệm chứng chúng, từng chuyện từng chuyện khiến con không thể không tin, tuy rằng con không biết tại sao mình lại mơ thấy những thứ này, nhưng con vô cùng cảm kích, nó đã giúp con nhìn rõ sự thực.”

“Harry, mơ chỉ là hư vô mờ mịt, tin tưởng một giấc mơ…” Dumbledore không mấy tán thành nói.

“Hư vô mờ mịt sao?” Nụ cười trên môi Harry lại nở rộ thêm mang theo vài phần châm chọc, “Vậy bà Figg, một pháo lép, người vẫn luôn cực nhọc giám thị con từ nhỏ đến giờ cũng không phải do thầy an bài? Cái gọi là huyết thống bảo hộ của con cũng không phải mỗi năm chỉ cần ở trong nhà dì dượng hai tuần là được? Còn nữa cái huyết thống bảo hộ đó không phải chỉ có thể phòng ngừa Voldemort tiếp xúc con, mà còn có thể ngăn cản đám Tử Thần Thực Tử tìm được con? Để vị Chúa Cứu Thế của giới Pháp Thuật bị Muggle ngược đãi, trong khi nói với mọi người rằng cậu ta sống cuộc sống hạnh phúc đầy đủ như một hoàng tử cũng không phải chủ ý của thầy sao, thầy hiệu trưởng? Thầy cũng không hề cố ý để con lớn lên trong hoàn cảnh không có chút thân tình nào, khiến con ngoan ngoãn vào nhà Gryffindor trở thành quân cờ của thầy sao?! Còn cả hầm bạc của gia đình con tại sao lại chỉ còn đủ cho con theo học bảy năm tại Hogwarts, những thứ khác hoàn toàn không còn, điều này thầy cũng không biết tại sao ư? Tấm áo khoác tàng hình nếu như không phải do thầy muốn huấn luyện con, thì có khi cả đời này con cũng đừng mong biết đến sự tồn tại của nó, tất cả những chuyện này đều là do con ngộ nhận sao?”

“Harry…” Biểu tình trên gương mặt Dumbledore dần chuyển sang trầm trọng, ông không nghĩ tới suy nghĩ của Harry lại cực đoan đến vậy, “Tất cả vì…”

“Tất cả vì lợi ích lớn lao hơn, đúng không, hiệu trưởng Dumbledore.” Harry cắt đứt lời Dumbledore chưa kịp nói ra, “Thầy là bạch pháp sư vĩ đại nhất của thế kỉ này, thầy phải lo lắng cho lợi ích của số đông, cho nên vào những thời khắc quan trọng hi sinh số ít để bảo toàn cho lợi ích số đông có thể hiểu được, không phải sao? Nhưng bởi con là một trong số ít những người phải hi sinh, nên có quyền lợi oán giận thầy, phải hay không?”

“Harry, trò cũng không phải vật hi sinh…” Dumbledore khó khăn mở miệng.

“Không cần phải nói những lời nghe đã biết là dối trá như thế. Hiệu trưởng Dumbledore, thầy dám nói lúc trước khi nhìn thấy vết sẹo đặc biệt trên trán con thầy không đoán được con là một trong những Trường Sinh Linh Giá của Voldemort không? Thầy dám nói kể từ lúc đó chưa từng có dự định để con và Voldemort đồng quy vu tuận?! Thậm chí vì sợ con bị Trường Sinh Linh Giá ảnh hưởng, thầy còn đưa con đến xã hội Muggle, để con sống cuộc sống như một muggle, tước đoạt mọi sự tiếp xúc với pháp thuật của con từ nhỏ, bồi dưỡng con lớn lên như một tờ giấy trắng, để đến khi con nhập học thầy có thể tùy ý vẽ lên nó. Hagrid chưa bao giờ đi đón học sinh mới, lại nói tiếp con thật đúng là vinh hạnh, cư nhiên may mắn được Hagrid, người cận vệ đơn thuần trung thành của thầy, dẫn dắt vào giới Pháp Thuật, lắng nghe những lời giới thiệu đủ loại màu sắc cá nhân của bác ấy.” Harry ăn một miếng bánh kem, nụ cười trên môi lạnh lùng, trong khi cậu không ngừng nói ra những điều đã giấu kín trong thật lâu, thật lâu.

“Xin lỗi, con trai ta…” Dumbledore không nghĩ rằng Harry lại biết nhiều chuyện như vậy, cũng hiểu nhiều như vậy, “Trò biết Trường Sinh Linh Giá, vậy cũng biết chúng gồm những thứ gì?”

“Đúng vậy, thực ra thì phải cảm tạ những giấc mộng hư vô mờ mịt này.” Harry châm chọc nói, “Thầy yên tâm, những Trường Sinh Linh Giá khác đều đã bị hủy diệt rồi.”

“Trò cũng biết về chiếc nhẫn của dòng họ Gaunt.” Dumbledore lúc này mới dám khẳng định ngay cả cái chết của mình cũng ít nhiều liên quan đến đứa nhỏ này.

“Đúng vậy.” Harry sảng khoái thừa nhận, “Nơi cất giấu chiếc nhẫn đó bốn phía đều là cạm bẫy vô cùng lợi hại, con căn bản không có biện pháp lấy nó để tiêu hủy, cho nên con mới phải nhờ đến thầy, thưa hiệu trưởng Dumbledore. Dù sao thầy cũng là bạch pháp sư vĩ đại nhất thế kỷ này, mấy thứ pháp thuật Hắc Ám tà ác đó đương nhiên chỉ có thể kiếm thầy đến giải quyết. Kỳ thực nơi đó vẫn luôn nằm dưới sự quản chế của thầy, không phải sao? Chỉ cần tạo ra một ít bằng chứng Voldemort để lại nhẫn tại đó trước khi rời đi, thì thầy nhất định sẽ đến đó hủy diệt nó, đúng không nào?”

“Không sai”, Dumbledore cười khổ, cũng chẳng còn tâm tình động đến đĩa kẹo ngay bên cạnh nữa, “Là trò tạo ra bằng chứng giả đó? Làm rất hoàn mỹ.”

“Malfoy luôn luôn là người hợp tác đáng giá.” Harry cười yếu ớt uống một ngụm sữa.

“Vậy còn mảnh hồn trên đầu của trò?” Dumbledore lo lắng hỏi.

“Ngay khi biết được con chính là một trong những Trường Sinh Linh Giá, thì việc đầu tiên Sev nghĩ đến không phải là làm thế nào để con và Voldemort đồng quy vu tận, mà là liều mạng tìm kiếm phương pháp giải cứu cho con, đoạn thời gian đó anh ấy tiều tụy đi rất nhiều, cuối cùng anh ấy đã tìm ra một phương pháp và may mắn thay, đã thành công, đó là sự khác biệt lớn nhất giữa thầy và anh ấy, Sev là thật lòng muốn bảo hộ con, mong muốn con sống sót. Còn thầy, khi ảnh hưởng đến lợi ích của đại đa số, thì thầy có thể không chút do dự hi sinh con.” Gương mặt Harry dần trở lên nhu hòa.

“…” Dumbledore không thể phản bác lại điều gì.

“Hiệu trưởng Dumbledore, thầy còn điều gì muốn biết nữa không, nhanh hỏi đi, con muốn quay về phòng nghỉ ngơi một chút.” Harry đã không còn kiên trì tiếp chuyện với Dumbledore nữa, bà Pomfrey đã nói rồi, trong khoảng thời gian này cậu cần được nghỉ ngơi nhiều.

“Harry, vì sao lại phải đuổi giáo sư Stewart đi, trò làm vậy là vì muốn cho Severus trở thành hiệu trưởng Hogwarts sao?” Dumbledore nhìn thật sâu vào đôi mắt Harry, lẽ nào bởi vì Severus đối xử với cậu bé tốt, cho nên cậu bé mới muốn Severus trở thành hiệu trưởng Hogwarts?! Severus cũng không phải là người thích cái chức vị này a.

“Bởi vì con không tin tưởng người mà thầy chọn làm hiệu trưởng, chính bản thân thầy đã là một trường hợp hiệu trưởng không hợp cách.” Harry không chút nể mặt mà nói thẳng, “Thầy luôn chế tạo những mâu thuẫn giữa các học viện, ngấm ngầm khơi mào Slytherin cùng ba học viện khác tranh đấu, thậm chí còn cố ý dẫn đường một vài nguy hiểm tiến vào trường học, thầy căn bản không có tư cách trở thành hiệu trưởng, thầy chỉ coi học sinh là những quân cờ cho thầy tha hồ sắp xếp, mà vị giáo sư Stewart mà thầy chọn, so với thầy thì quan điểm của hắn ta với Slytherin càng thêm cực đoan, con lo rằng sau khi hắn trở thành hiệu trưởng, thì nhà Slytherin với lịch sử hơn nghìn năm sẽ không còn tồn tại nữa, khi đó Hogwarts còn là Hogwarts sao? Thầy tựa hồ đã hoàn toàn coi Hogwarts thành tài sản riêng của mình rồi, cho đến chết cũng không chịu buông nó khỏi tay mình. Mong thầy nhớ kỹ, thầy chẳng qua chỉ là một trong số những vị hiệu trưởng của Hogwarts trong một nghìn năm qua mà thôi, vả lại cũng không phải là người xuất sắc nhất, nếu không nói thầy là một vị hiệu trưởng tồi tệ nhất.”

Lời Harry nói chiếm được sự đồng tình từ những vị hiệu trưởng khác trên các bức tranh, kỳ thực suốt nhiều năm phải nhìn bốn nhà không ngừng mâu thuẫn, rồi vết rạn càng ngày càng gia tăng, những vị hiệu trưởng vẫn luôn coi đám trẻ Hogwarts như con của mình cảm thấy rất đau lòng.

“Harry, vậy vì sao lại là Severus?Anh ta cũng là người thiên vị Slytherin thậm chí có thể nói là bất công, không phải sao?” Thấy Harry đang chuẩn bị rời đi, Dumbledore liền nói.

“Sev rất bất công, nhưng anh ấy cũng là người rất có trách nhiệm với học sinh của mình, cho dù là về dạy học hay an toàn. Anh ấy không giống thầy chỉ vì chán ghét pháp thuật Hắc Ám mà tìm kiếm những giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám chẳng có chút bản lĩnh nào về dạy, cũng sẽ không tuyển nhận người khả nghi vào trường học, lại càng không cố ý thả cự quái vào trong trường, hay là rõ ràng biết địa điểm của Xà Quái, lại không nghĩ biện pháp giải quyết mà ngầm dẫn học sinh đi vào mạo hiểm.”, Harry đi tới cửa, nghe được Dumbledore hỏi quay đầu lại đáp, “Dĩ nhiên quan trọng hơn, là sau khi anh ấy biết con mang thai, sẽ không đuổi con ra khỏi trường học, bởi vì đứa nhỏ là con của anh ấy.”

Sau khi nói xong, Harry nhanh chóng đóng cửa phòng rời đi, cũng không quản nhóm hiệu trưởng trong phòng vẫn còn đang bị tin tức này dọa sợ chưa kịp hoàn hồn.

Khi Snape trở lại văn phòng làm việc, thì nghênh tiếp hắn là những cặp mắt đầy ẩn ý từ bốn phương tám hướng tập trung vào người, Snape nhíu nhíu mày, “Sao không tiến hành thú tiêu khiển xung quanh chạy loạn của các người đi? Ta không cần các người đờ ra tại phòng làm việc của ta.”

“Hiệu trưởng Snape, nghe nói cậu bé Harry Potter đang mang thai của thầy?” Phineas cẩn thận dò hỏi, ông hiểu rõ khi Harry bàn bạc hiệp nghị với mình thì cũng không hoàn toàn nói thật, có điều nghe nói Sirius thật sự đã mang thai, điều này cũng không tệ, ông không cần phải lo lắng vấn đề dòng họ Black tuyệt tự nữa.

Tên hỗn đản chết tiệt! Gương mặt Snape thoáng chốc trở lên vô cùng xấu xí, khuông miệng mấp máy chửi mắng không ra tiếng, hắn không ngờ rằng tên tiểu tử này dĩ nhiên lại đem tin mình mang thai tung ra khắp nơi như thế.

Thấy phản ứng của Snape, các vị hiệu trưởng tiền nhiệm đều lộ vẻ mặt hiểu rõ, đây có lẽ là lý do làm hiệu trưởng Hogwarts kinh bạo nhất suốt một nghìn năm qua.

“Severus, Harry vẫn chưa đến tuổi thành niên.” Dumbledore nhìn Snape ánh mắt không tán thành.

“Dumbledore, chính cậu bé vàng vô sỉ kia của ông bày kế hại ta, ngài yên tâm, ta so với bất luận kẻ nào đều biết rõ tên nhãi đó vẫn còn chưa thành niên!” Snape nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn nữa, Dumbledore, ông đã chết rồi, làm ơn đừng tiếp tục can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của ta nữa.”

“Severus, anh hẳn nên cảm thông một chút thói quen quan tâm bọn nhỏ của một lão già như ta chứ.” Dumbledore thoáng chốc đã chỉnh lý xong tâm tình của mình, dù sao ông cũng đã chết, vả lại Voldemort cũng đã không còn, tất cả mọi người vẫn đang sống rất tốt, kết cục này còn tốt hơn nhiều điều ông dự liệu, vậy nên chẳng còn điều gì là ông không buông tay được cả.

“Ông nên quan tâm việc của mình trước đi, trong tranh không có độc dược ngừa sâu răng đâu.” Snape ác ý nhìn đĩa kẹo chất đầy như núi trong bức tranh của Dumbledore.

“Ha hả”, Dumbledore vội cười lảng sang chuyện khác, “Severus, anh định bao giờ cùng Harry kết hôn, nhanh chóng quyết định đi a, đừng để đứa bé trong bụng Harry trở thành con riêng. Có điều nếu đến Bộ Pháp thuật đăng ký, với một tiểu pháp sư vẫn còn chưa đến tuổi vị thành niên như Harry thì còn cần đến người giám hộ đi cùng nữa, ta nhớ rõ là quyền giám hộ của Harry vẫn còn nằm trong tay dì của cậu bé, Severus, anh nên nỗ lực nhiều hơn a.” (Min: =.=’! Đến chết vẫn là lão cáo già)

“Không cần ông quan tâm, Albus Dumbledore!” Gương mặt Snape hoàn toàn đen, bây giờ hắn mới nhớ đến vấn đề người giám hộ chết tiệt đó, cho dù chuyển dời quyền giám hộ, thì cũng chỉ có thể chuyển đến tay tên xuẩn cẩu Black, ngay lúc này đây hắn cũng có thể tưởng tượng ra được phản ứng của tên chó điên đó với chuyện này! Tên nhãi ranh, đúng là chỉ biết gây thêm phiền phức cho hắn!

Sau cùng, không biết Snape đã làm gì, mà Sirius cho dù không tình nguyện cũng chỉ đành cùng con đỡ đầu của mình đến Bộ Pháp thuật, đại cẩu đáng thương a, bản thân vừa mới nhận được quyền giám hộ con đỡ đầu của mình, còn chưa ấm tay, vậy mà đã phải chuyển sang cho lão dơi già đê tiện vô sỉ dám lừa dối đứa con đỡ đầu hồn nhiên ngây ngô của mình, tại sao người làm bạn cả đời với con đỡ đầu của mình lại là lão dơi già đó chứ!

Mười tháng sau, dưới sự chăm sóc hoàn mỹ của giáo sư, Harry đã hạ sinh hai đứa bé trai có mái tóc và đôi mắt đen tuyền tại bệnh viện Thánh Mungo, chỉ có điều cả hai đứa trẻ đều có một đặc điểm duy nhất mà giáo sư rất ghét đó là có mái tóc luôn rối bời không chịu vào nếp, có điều chỉ cần nhìn giáo sư, sắc mặt âm trầm đáng sợ, ngao chế một đống độc dược chuyên về dinh dưỡng cho trẻ con cũng đủ thấy được tâm tình giáo sư thực ra rất hạnh phúc. Còn thai phụ bảy tháng Sirius, bởi vì kiên trì đứng chờ ngoài phòng hộ sinh của con đỡ đầu, quá độ lo lắng nên sinh non, một cặp long phượng, nhưng cũng may là cha tròn con vuông.

Nhìn hai đứa trẻ mang cùng dòng máu với mình, tâm tình Snape dịu đi rất nhiều, hắn từ bỏ ý định từ chức hiệu trưởng sau năm năm của mình trước đó, vì hai nhóc con này, hắn dự định làm hiệu trưởng Hogwarts cho tới khi hai đứa tiểu quỷ này tốt nghiệp mới thôi, dù sao người cha còn lại của hai đứa cũng là một Gryffindor lỗ mãng, để tụi nhỏ không bị đám Gryffindor của cái trường này phá hư, hắn chịu thêm chút khổ cũng được. (Mắt lạnh: Vì đám động vật nhỏ trong tương lai, một phút mặc niệm bắt đầu!)

Đối với Snape, cuộc sống hiện tại giống như một giấc mơ dài mà đẹp đẽ, hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến bản thân sẽ có cuộc sống hạnh phúc thế này: Một người vợ yêu thương chính mình, tuy rằng tuổi có chút nhỏ; hai đứa con khả ái, mặc dù nhiều lúc cũng giống như hai tiểu ác ma luôn nhân lúc hắn ngao chế độc dược lại lẻn vào cho thêm mấy thứ dược liệu ‘không biết là gì’ vào phá hỏng độc dược của hắn, chỉ bởi vì hắn không chơi với chúng; một công việc ổn định nhàn nhã (McGonagall: Vì sao đã đổi hiệu trưởng mới, ta vẫn phải làm nhiều việc như vậy?! Ta chỉ là phó hiệu trưởng! Snape: Ta còn vướng con nhỏ.), tuy phải chịu đựng đám tiểu quỷ không ngừng ồn ào… Nhưng Snape hiện giờ đã rất thỏa mãn, chỉ cần Harry cùng hai đứa con đừng lúc nào cũng muốn quấn lấy hắn, chiếm dụng phần lớn thời gian ngao chế độc dược của hắn thì cuộc sống sẽ rất hoàn hảo! (Min: Cái này em nghĩ hơi khó!)

Tiểu kịch trường:

1, Bà Pomfrey: Minerva, ta thật sự rất mừng, Severus rốt cục đã tìm được bến đỗ của mình rồi.

McGonagall (vui vẻ): Thật vậy chăng?! Thật sự quá tốt rồi, kể từ khi Lily kết hôn, anh ta vẫn luôn đối đãi rất hà khắc với bản thân. Có điều, rốt cuộc là cô gái nào vậy, rất can đảm, có phải xuất thân từ Gryffindor không?

Bà Pomfrey (nở nụ cười cổ quái): Đích thật là xuất thân từ Gryffindor, có điều không phải là con gái nga!

McGonagall (nghi hoặc): Ai?!

Bà Pomfrey (che miệng): Là cậu bé Harry đó, lại còn mang thai rồi.

McGonagall (giật mình): Cái gì?! Severus… anh ta sao có thể…

Bà Pomfrey (nhanh tay kéo McGonagall): Minerva, ngoại trừ Harry, còn có ai dám tiếp cận Severus, đâu phải bà không biết tính khí anh ta luôn âm trầm, không được tự nhiên, Harry chính là lựa chọn tốt nhất đó, bà nghĩ xem, Harry ngay cả Kẻ Chớ Gọi Tên Ra còn dám đối diện chống lại, dĩ nhiên sẽ không sợ Severus. Ngoại trừ Harry, cũng chỉ còn Dumbledore can đảm, nhưng mà tuổi tác của ông ta thật sự là không thể a.

McGonagall (bất đắc dĩ): Ta giận là giận tại sao Severus lại để Harry mang thai khi cậu bé còn chưa đến tuổi vị thành niên a.

Bà Pomfrey (cười trộm): Severus chịu cô đơn nhiều năm như vậy, phỏng chửng đã nhịn không nổi, cũng nên thông cảm cho anh ta một chút. (Min: Và cứ thế giáo sư của em bị bôi đen, TT.TT)

McGonagall: Mm… điều này cũng đúng.

Hai lão bà ngồi trong bệnh xá phát ra một trận tiếng cười khiến người ta rùng mình sợ hãi.

2, Harry: Sev, anh mau nghĩ ra tên gì đặt cho hai nhóc bánh bao đi.

Snape (nhíu): Potter, mắt em có vấn đề rồi sao? Sao lại gọi hai đứa trẻ con là bánh bao, bọn chúng giống bánh bao chỗ nào chứ, ngược lại giống hai con sên hơn! Chết tiệt, không nên lộn xộn, chờ ta thay tã xong thì mặc các ngươi động thế nào đều được!

Harry (đổ mồ hôi lạnh): Sev, bọn nhỏ còn nghe chưa hiểu anh nói gì đâu. Anh không cảm thấy tụi nhỏ trắng trẻo mũm mĩm khả ái như bánh bao sao?

Snape (khuôn mặt vô cảm): Anh chưa từng nhận ra bánh bao còn có thể khả ái, đây là tư duy quỷ dị của Gryffindor sao?!

Harry (cắn răng): Lần đầu tiên em phát hiện ra nguyên lai cũng không phải tất cả Slytherin đều có tế bào cảm tích, nói chung, Sev, anh không đặt tên cho tụi nhỏ, vậy để em đặt, James Snape và Sirius Snape, thế nào?

Snape (vẻ mặt như vừa nuốt nhầm ốc sên): Không được đặt những cái tên không có đầu óc đó cho tụi nhỏ! Alas Seraphilla Snape, Albert Perescott Snape. (Min: Cám ơn nàng Kính Minh tốt bụng đã giúp mình dịch cái tên dễ nghe hơn *cúi đầu*)

Harry (mỉm cười): Rốt cục cũng chịu đặt tên a, anh tra sách nhiều tháng như vậy còn không có đặt tên, quả nhiên chính là vì chưa tạo áp lực.

~~ The end ~~

*Tung hoa**Tung hoa*
Bình Luận (0)
Comment