Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 171


“Tổng giám đốc Lục!” Thời Ngọc Minh kinh ngạc, vội túm tay áo anh ta lại.

Lục Danh vừa mới hấp tấp đi lại rất nhanh dừng bước, không để cho cô đuổi quá tốn sức.

Thời Ngọc Minh rất thành khẩn: “Tổng giám đốc Lục, đừng tra về chuyện Tiên Sinh nữa.

được không? Coi như là tôi cầu xin anh”
Lục Danh mím thật chặt môi: “Tôi không hiểu nổi, Tiên Sinh kia của cô tốt như vậy, vì sao cô không chịu để cho người khác biết anh ấy là ai vậy? Thời Ngọc Minh, cậu của cô, còn có tổng giám đốc Quách vừa rồi kia, đều đã ức hiếp đến trên đầu cô rồi! Anh ấy ở đâu? Cô nói anh ấy yêu cô, vậy khi cô gặp phải phiền toái vì sao anh ấy không xuất hiện?”
Thời Ngọc Minh nói: “Anh ấy có chuyện của anh ấy.”
“Còn tôi thì sao? Tôi là người rảnh rỗi à?” Lục Danh càng nói càng tức: “Cô có biết hôm nay tôi từ trên đỉnh núi một đường cưỡi mô tô vội xuống tìm cô, tôi bỏ đội ngũ mấy trăm người của tôi, một phút cũng không chậm trễ, cứ như vậy đổi lấy vẫn là khuôn mặt lạnh của cô.

Thời Ngọc Minh tôi cho cô biết, tốt nhất cô đừng để cho tôi biết anh ấy là ai, cả đời đều giấu cho tốt đi, bằng không tôi nhất định cho anh ấy đẹp mặt”
Thời Ngọc Minh buồn bực nhéo nhéo thái dương, chuyện của công ty đã đủ phiền toái, bây giờ lại thêm Lục Danh, hơn nữa cái tính này của anh ta, thực sự giống như đúc với Như Ý nói, kiêu ngạo bá đạo còn tùy hứng, khuyên cũng không khuyên được, ầm ĩ với anh ta thì anh ta tuyệt đối hung hăng hơn mình, cô thực sự không biết làm sao với tên Lục Danh này bây giờ.
Tinh tinh tinh...!
Điện thoại vang lên, Thời Ngọc Minh nhìn thoáng qua màn hình, là điện thoại của Tiên Sinh, cô vội nghe: “A lô?”
“Ngọc Minh, đưa điện thoại cho Lục Danh”
“Làm sao anh biết Lục Danh ở đây?” Cô dừng một chút: “Vẫn đoán à?”
“Lần này không phải, là anh tận mắt nhìn thấy cậu ta đi vào”
“Cái gì..”
“Đưa điện thoại cho cậu ta đi, anh nói với cậu ta hai câu”
Giọng của Tiên Sinh nghe như yên tĩnh trước bão táp, rõ ràng vẫn là giọng điệu dịu dàng, thế nhưng trong lời nói giống như đè nén lửa giận nặng nề.


Thời Ngọc Minh sợ xảy ra chuyện gì, vẫn khuyên nhủ: “Tiên Sinh, chuyện này em sẽ nói rõ ràng với anh ta, hơn nữa anh hẳn ra hiểu rõ hơn em, anh ta tìm tới em chỉ vì trong nhà ép hôn, cũng không có gì khác.”
“Ai nói không có thứ khác?” Lục Danh ngắt lời cô: “Là Tiên Sinh quái quỷ gì của cô gọi điện
thoại tới phải không? Được, người ở đầu điện thoại bên kia hãy nghe cho kỹ! Lục Danh tôi thích Thời Ngọc Minh, muốn cưới cô ấy về nhà làm vợ, nếu anh còn là đàn ông thì đường đường chính chính đi ra, chúng ta một đầu một, cứ luôn thần thần bí bí giấu ở trong tối thì là cái quái gì? Rùa đen rút đầu à?”
Thời Ngọc Minh không nghe nổi nữa, cau mày lườm anh ta: “Anh mau đừng nói nữa”
“Tôi cứ phải nói!” Lục Danh nói: “Thời Ngọc Minh, tôi đã sớm nói với cô rồi, căn cứ điều kiện cùng đầu mối cô nói, điều kiện phù hợp ở thành phố Hòa Vân này cũng chỉ có hai người là tôi cùng Phong Đình Quân, căn bản không có khả năng xuất hiện người thứ ba! Tên Tiên Sinh này nhất định là đang lừa cô!”
“Không, Tiên Sinh sẽ không lừa tôi.”
“Cái đồ ngu si nhà cô, không phải cô bị cái tên lừa đảo này bỏ bùa rồi chứ?”
“Tổng giám đốc Lục, người của tôi tự phụ trách, tôi không phải người ngu, tôi cũng có lực phán đoán của mình, còn nữa trang sức Duy Nhất đã từng cho tôi một công việc, để tôi giành được quyền nuôi đứa nhỏ về, điểm này tôi rất cảm kích anh.

Thế nhưng đây không phải là lý do anh có thể khoa tay múa chân với cuộc sống riêng tư của tôi, tôi thích dạng gì người, tôi đều rõ ràng hơn so với bất kỳ ai”
Lục Danh tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng: “Được, Thời Ngọc Minh, cô cứ chờ xem! Lần trước bị Đình Quân làm bị thương thiếu chút nữa đã chết rồi, lúc này cũng là như vậy, sau này cậu đây tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của cô nữa!”
“Cầu còn không được”
“Cô.”
“Tổng giám đốc Lục, cảm ơn anh hôm nay có thể tới, thế nhưng sau này, tôi hi vọng chúng ta không nên gặp lại”.

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Tiên Sinh.

Giọng nói của anh đã không còn tức giận, càng nhiều hơn là đau lòng cùng quan tâm: “Tôn Bảo ức hiếp em?”
Thời Ngọc Minh dời lực chú ý về điện thoại di động, nhẹ giọng phủ nhận: “Không có, bây giờ ông ta không ức hiếp được em”.

Tiên Sinh cười khẽ: “Tự tin như vậy?”

“Đương nhiên, Tiên Sinh là Khổng Minh trên đời liệu sự như thần, lại đưa cho em hai cái túi gấm, có thể lật ngược khốn cảnh của hạng mục này cũng không chừng”
Tiên Sinh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Em cứ đi làm đi, anh sẽ từ một nơi bí mật gần đó nhìn.

Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm, anh sẽ tới cứu em”
“Thế nhưng một khi anh xuất hiện, Phong Đình Quân bên kia...”
“Nếu như em thật sự có nguy hiểm thì cũng không lo được nhiều như vậy Tiên Sinh nói: “Ngọc Minh, em đưa điện thoại cho Lục Danh đi, anh có mấy cậu muốn nói với cậu ta”
Thời Ngọc Minh vẫn không yên lòng: “Tiên Sinh, hay là đừng.”
“Không có việc gì, tin anh”
Giọng nói khàn khàn từ tính của Tiên Sinh truyền đến, tâm tình cuộn sóng của cô vừa rồi cũng dần dần bình ổn xuống.

Cô đưa điện thoại di động tới trước mặt Lục Danh: “Tổng giám đốc Lục, Tiên Sinh muốn nói với anh”
Lục Danh nhíu mày: “Được, tôi cũng muốn xem anh ấy có thể nói với tôi cái gì.

A lô?”
“Công ty Ngọc Minh thiếu nợ tám con số anh có biết hay không? Nếu không phải là hôm nay tôi đến, cô ấy đã bị lão già cậu của cô ấy cùng người của công ty đối phương bắt nạt đến cùng đấy! Anh..”
Không biết bên đầu điện thoại kia Tiên Sinh nói gì, Thời Ngọc Minh trơ mắt nhìn sắc mặt của Lục Danh từ phẫn nộ, đến khiếp sợ, rồi đến trầm mặc, cuối cùng không nói được câu nào.

Qua lúc lâu, phải ít nhất hơn mười phút, Lục Danh trả điện thoại di động lại cho cô, sắc mặt cũng rất khó coi, ánh mắt nhìn về phía cô hết sức phức tạp, dường như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không biết phải nói từ đầu.

Thời Ngọc Minh nhận điện thoại di động, điện thoại vẫn chưa treo.


"A lô? Tiên Sinh?”
“Ừ, anh đây”.

Trái lại giọng nói của Tiên Sinh vẫn như thường, không có thay đổi đặc biệt nào cả.

“Anh...”
“Ngọc Minh, đây là bí mật giữa đàn ông”
"...!Ồ”.

“Giận à?”
“Không có”
Tiên Sinh cười: “Ngọc Minh của anh vậy mà cũng giận dỗi với anh”
Lục Danh vẫn đang ở bên cạnh, Thời Ngọc Minh vội vàng quay người sang, nhỏ giọng phủ nhận: “Em không có giận dỗi.”
“Ngọc Minh, sáu năm nay, em đều buộc mình làm một người mẹ tốt, một người vợ tốt, thể nhưng dường như cho tới bây giờ em cũng không làm Thời Ngọc Minh nũng nịu bốc đồng của ngày trước nữa”
Câu nói dịu dàng này như là một giọt nước chanh rơi vào trong lòng, có chút chua xót không chịu nổi.

"...!Em, thân phận của một người sẽ thay đổi theo thời gian, khi em có đứa nhỏ, em phải mau chóng học được làm một người mẹ hợp cách”
“Em có thể chăm sóc bọn nhỏ thật tốt, thế nhưng anh thực sự rất nhớ em của trước kia, em biết không? Trước đây anh cực kỳ thích nhìn em từ rất xa, nhìn em ăn mặc xinh đẹp nhất, dáng vẻ kiêu ngạo hếch cằm.

Ngọc Minh, anh đã nói rồi dù em có dáng vẻ gì đi nữa thì anh vẫn thích, thể nhưng anh càng muốn cố gắng hết sức mình, cho em trở về công chúa nhỏ xinh đẹp không ai bì nổi lúc trước.

Cho nên...!Em giận dỗi với anh, anh rất vui vẻ”.

Thời Ngọc Minh bị anh nói có chút đỏ mặt: “Cái đó...!Tiên Sinh, chờ tối về rồi hãy nói”
Tiên Sinh cười khẽ: “Được.”

Cuối cùng sau khi cúp điện thoại quay lại, Lục Danh đã không còn ở đó rồi.

Không biết anh ta đã đi từ lúc nào.

Thời Ngọc Minh khẽ thở dài một cái, trong lòng có buồn vô cớ cũng có cảm kích, ngũ vị tạp trần.

Có đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữa thật có chút đáng sợ, nếu ngay từ đầu Lục Danh còn muốn dùng cô làm tấm lá chắn để khỏi bị trong nhà ép kết hôn, thế nhưng từ lần trước anh ta đi bệnh viện thăm mẹ cô, còn có hôm nay vội vàng chạy tới giúp cô, cô mơ hồ nghĩ, Lục Danh dường như không chỉ coi cô là tấm lá chắn đơn giản như vậy nữa rồi.

Cô hơi luống cuống, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Nhưng cũng may Tiên Sinh đã nói chuyện điện thoại với anh ta, xem phản ứng của Lục Danh, dường như đã bị Tiên Sinh thuyết phục, ngay cả một câu cũng không nói đã đi.

Rõ ràng vừa còn đang nổi giận, kết quả lại dễ dàng đi như vậy, nghĩ đến vẫn là Tiên Sinh lợi hại hơn, ngay cả người lớn của nhà họ Lục cũng không có cách nào, bị anh nói ba xạo chút đã thông.

“Sao cô chạy tới chỗ này? Tôi tìm cô đã lâu!”
Cuối hành lang, mấy người nhân viên công ty đi theo phía sau Tôn Bảo, khí thế hung hăng đi tới kéo cổ tay của cô một cái.

Thời Ngọc Minh bị túm có hơi đau: “Cậu, cậu tìm cháu có việc gì?”
Tôn Bảo lạnh lùng nói: “Nếu cô không có bản lĩnh giải quyết vấn đề, hạng mục này còn ầmĩ để tổng giám đốc Quách muốn đưa chúng tôi lên tòa, tôi đã nói với cô rồi Thời Ngọc Minh, tôi khổ cực chống đỡ cái công ty này 6 năm, chưa có được chỗ tốt nào, ngược lại hiện tại còn bị đi tù? Ta mưu đồ gì à?”.

Lúc Thời Ngọc Minh bị ông ta lôi đi, dư quang trong mắt thấy được trước ngực mấy người nhân viên phía sau đeo thẻ công tác, phía trên mặt viết - Phòng pháp lý.

Tôn Bảo mang theo người của phòng pháp lý đến tìm cô, còn nói đến chuyện bị đưa ra tòa, chẳng lẽ là...!
- --------------------.

Bình Luận (0)
Comment