Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 238

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nụ cười của Phong Đình Quân đông cứng lại trên gương mặt anh.

Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, cởi áo khoác âu phục trên người đắp kín cho con, tiếp tục không nói một lời.

“…tôi mới là bố của bọn nhỏ.”
“Nhưng dõi theo chúng lớn lên, là tiên sinh.”
Hô hấp của Phong Đình Quân trở nên nặng nề, có chút bất mãn: “Dương…đúng là tôi chưa từng chăm sóc, nhưng tôi đã từng chăm sóc Minh Nguyệt.”
“Đó là anh trực tiếp mang Minh Nguyệt từ bệnh viện đi, chưa từng hỏi qua ý kiến của tôi, hơn nữa anh đưa con bé đi cũng là giao cho chú Lâm quản gia ở nhà cũ chăm sóc còn anh vẫn như cũ ở cũng một chỗ với Cố Quân Nhi.”
“Tôi…”
“Phong Đình Quân, đừng nói về điều này nữa, chẳng còn ý nghĩa gì.”
Phong Đình Quân nghiến răng, ánh mắt sắc bén: “Cho nên, em để cho con của tôi gọi một người đàn ông khác là bố? Em cũng không đi hỏi ý kiến của tôi? Em ít nhất cũng nên nói với tôi một tiếng, để tôi biết chuyện này.”
“Anh đã biết rồi.” Thời Ngọc Minh nhíu mày: “Không phải anh còn chúc phúc cho tôi hay sao.

Anh đã quên rồi ư?”
“Ha!” Phong Đình Quân cười lạnh một tiếng: “Tôi làm sao có thể chúc phúc cho em với một người đàn ông khác? Tiên sinh kia của em, tôi còn chưa từng gặp anh ta, còn chưa chắc anh ta có phải là tên gạt người hay không, anh ta chính là nhìn thấy em đã đi đến bước đường cùng, cho nên thừa dịp vào xen vào, xem là chính nhân quân tử gì chứ?”
Trong lòng Thời Ngọc Minh cũng âm ỷ chút lửa giận: “Vậy anh đây là tính làm cái gì? Oan ức thay tôi, nghi kị thay tôi, chẳng lẽ anh chính là chính nhân quân tử?!”
“Ít nhất tôi cũng thật lòng yêu thương em, anh ta thì sao? Em và anh ta cũng chỉ quen biết nhau có mấy tháng mà thôi, tôi cũng không tin, tình nghĩa mười mấy năm của chúng ta, chẳng lẽ cũng không sánh nổi tình cảm giữa em và anh ta chỉ hơn mười ngày?”
Thời Ngọc Minh lạnh lùng nói: “Mười mấy năm tình nghĩa thì có thể làm gì? Còn không phải nói trở mặt liền trở mặt? Phong Đình Quân, trước đó chính là vì suy nghĩ chúng ta có mười mấy năm tình nghĩa, xem như anh hiểu lầm tôi, anh hoài nghi tôi, ít nhất cũng cho tôi một cơ hội để giải thích, anh nghe tôi nói hết lời rồi phán định tôi có tội hay không cũng chưa muộn.

Thế nhưng là anh thì sao, anh cho tôi cơ hội để nói chuyện sao?”

“Tôi…” Phong Đình Quân có chút ảo não: “Tôi…Khoảng thời gian đó tinh thần của tôi có vấn đề, không phải trạng thái bình thường.

Minh, bây giờ tôi nghĩ lại, tôi cũng không biết đoạn thời gian kia tôi là thế nào, vì sao lại như thế…”
neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-
neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-
Phong Đình Quân tiếp tục nói: “Thế nhưng bây giờ em đã trở về rồi, hơn nữa tiên sinh kia…cũng không còn nữa.

Minh, tôi nghĩ, có lẽ chúng ta…”
“Không có có lẽ.” Thời Ngọc Minh nói chắc như đinh đóng cột.

Phong Đình Quân không hiểu: “Em muốn ở giá vì anh ta? Rốt cuộc anh ta có gì tốt, đáng để em làm như vậy?”
“Phong Đình Quân, anh biết không, khi tôi vẫn còn là vợ của anh, tổng giám đốc Hoắc cũng từng hỏi tôi câu này, anh ta hỏi tôi, anh rốt cuộc có gì tốt đẹp, anh ta có cái gì không sánh được với anh.”
Phong Đình Quân nhíu mày: “Tên luật sư đó? Quả nhiên anh ta đối với em có tình ý.”
“Trước đây có thể có, nhưng hiện tại là hoàn toàn không.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc đó tôi không biết vì điều gì, đã chật vật thành như vậy, còn vọng tưởng anh có thể quay đầu lại.

Nhưng mà sau này tiên sinh dạy cho tôi một đạo lý…có phá lối xưa, mới làm được đường mới.

Nếu như tôi không quan tâm anh nữa, anh chẳng là cái thá gì cả.”
Nghe được lời nói này, trong lòng Phong Đình Quân đau như ngàn mũi kim đâm.


Anh liên tục hít thở sâu nhiều lần, mỗi một lần muốn mở miệng, lời đã đến khóe miệng lại vẫn nuốt ngược trở lại.

Chẳng là cái thá gì?
“Minh, bây giờ tôi thật sự mong rằng em hận tôi, còn tốt hơn nhiều so với việc không quan tâm gì như hiện tai.”
“Chỉ có không quan tâm, tôi mới có thể không đau lòng, mới có thể bước tiếp.”
“Vậy em hiện tại thì sao? Có thể thử không quan tâm gì tới tiên sinh mà bước đi được không?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Tạm thời vẫn không thể.”
“Vì sao vậy?”
“Trên thế giới này, anh ấy không có gì cả, không có người thân, không ai lo lắng chăm sóc, thế giới của anh ấy là một mảnh hoang vu, anh ấy chỉ có tôi.

Nếu như ngay cả tôi cũng quên đi anh ấy, vậy một vết tích cuối cùng của anh ấy trên thế giới này cũng không còn tồn tại nữa.

Tôi muốn vĩnh viễn nhớ kĩ anh ấy, đã từng tới ở đây, đã từng nắm giữ một khoảng thời gian tươi đẹp kia, tôi sẽ ghi nhớ giúp anh ấy, cho đến khi tôi chết đi.”
Trong xe lại khôi phục trạng thái tĩnh mịch ban đầu.

Thế nhưng là hai loại tĩnh mịch hoàn toàn khác biệt, mới vừa rồi là trôi qua ôn hoà, bây giờ là giương cung bạt kiếm.

Một người đau khổ thấu xương, một người phẫn nộ tức giận, đối kháng trong im lặng.


Vẫn may, bọn nhỏ đều vẫn đang ngủ say, không có chút dấu hiệu sắp tỉnh dậy nào.

Phong Đình Quân hít sâu một hơi, hỏi: “Em ở khách sạn Dung Thành?”
“Ừm.”
Anh khởi động xe, cánh tay trái ôm con gái, tay phải điều khiển tay lái, dần dần nhanh chóng ra cách xa nghĩa trang, hoà vào dòng xe cộ.

Suốt dọc đường không nói chuyện.

Thế nhưng nửa giờ sau, xe lại dừng ở trước căn biệt thự có kiến trúc quen thuộc.

Đây là…
Thời Ngọc Minh nhìn căn biệt thự tinh xảo đẹp đẽ trước mặt, một hồi lâu không nói nên lời.

Nơi này, là căn biệt thự cô đã từng ở một mình suốt bốn năm, cũng từng là phòng tân hôn của cô và Phong Đình Quân.

Phong Đình Quân không phải muốn đưa bọn cô trở về khách sạn hay sao, sao lại tới đây?
Phong Đình Quân đưa xe vào ga-ra xong, ôm con gái xuống xe trước, đứng ở cửa sau xe, giúp cô mở cửa xe ra: “Xuống đây đi.”
Thời Ngọc Minh không nhúc nhích.

“Tôi biết em muốn hỏi điều gì.

” Phong Đình Quân nói: “Vừa rồi tôi mới đồng ý với con trai, hôm nay sẽ về nhà, cho nên sẽ không đưa cô và con trở lại khách sạn.

Đêm nay, một nhà bốn người chúng ta, ở đây qua đêm.”

Thời Ngọc Minh trầm mặc: “Ở đây không phải là nhà.”
“Vậy thì khách sạn là nhà sao?”
“…”
“Ở đây dù sao so với khách sạn cũng tốt hơn, coi như là để bọn nhỏ thoải mái hơn một chút, có được không?”
Thời Ngọc Minh một mực kháng cự: “Tôi và con nói là về nhà, nhưng mà ở đây không phải nhà của anh, cũng không phải nhà của tôi.

Nhà của anh là ở chỗ của Cố Quân Nhi kia, còn nhà của tôi là ở…”
“Ở nơi nào?”
“Tóm lại không phải là ở nơi này.” Thời Ngọc Minh nói: “Anh không đưa chúng tôi về khách sạn cũng không sao, tôi đón xe cùng bọn nhỏ trở về.”
Nói xong, cô liền muốn xuống xe.

Thời Dương khoan khoái tỉnh lại, nhìn cô một chút, cười híp mắt gọi một tiếng mẹ, rồi quay đầu nhìn ra ngoài xe, kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng: “Căn nhà này thật xinh đẹp!”
Phong Đình Quân hỏi: “Tiểu Dương thích không? Đêm nay chúng ta ở nơi này, có được không con?”
“Nhưng mà không phải chúng ta trở về nhà sao? Ở đây không phải nhà mà…”
“…”
“Bố, nhà của chúng ta mặc dù không đẹp bằng nhà này, cũng không lớn như thế này, nhưng mà con thích nơi đó.

Chúng ta trở về đó ở có được không? Ở đây quá lớn, con hơi sợ.”
Phong Đình Quân hít sâu một hơi: “Có bố ở đây, con đừng sợ.”
Anh đưa tay kéo con trai, nhưng Thời Dương lại nhanh chóng trốn vào ngực Thời Ngọc Minh biểu thị sự kháng cự: “Ở đây không phải nhà.”
“Vậy con nói xem, nơi nào mới là nhà?”
Nơi như thế nào mới gọi là nhà?
Thời Ngọc Minh ôm chặt con trai, thở dài một hơi: “Nơi nào có tiên sinh, nơi đó mới là nhà.”.

Bình Luận (0)
Comment