Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 57


Dưới bóng đêm, bóng dáng của người nọ đẹp mắt vô cùng, mà dường như cũng có chút cô đơn.

Cô không biết người nọ rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà có thể khiến cho một người phụ nữ kiên quyết vạch rõ giới hạn với anh ra, kết hôn cùng người khác.

Người như người nọ, dưới con mắt của cô, chững chạc, nhiều tiền, ôn nhu dịu dàng, dường như là hình mẫu chồng lý tưởng trong mắt mọi người phụ nữ.
Anh ra nói qua, anh ta đã từng làm chuyện có lỗi với người phụ nữ kia.

Chẳng lẽ là ngoại tình?
Nhưng bây giờ, anh ta mỗi đêm đều ngủ ở bên cạnh cô.

Cô căn bản chưa thấy qua sự tồn tại của những người phụ nữ khác.

Hơn nữa, anh ta là người lợi hại như vậy, nếu đã yêu đậm sâu, làm ra chuyện phản bội cơ hồ là không thể nào.

Như vậy có thể là vì cái gì chứ?
"Ngọc Minh, đang suy nghĩ gì? Nửa ngày cũng không nói lời nào?"
Thời Ngọc Minh lắc đầu một cái, nắm ly cao cổ trong tay cùng anh ta đụng một cái: "Không có, chỉ là có chút mệt mỏi"
Thanh âm của người nọ rất mềm mại, giống như là gió xuân thổi vào mặt: "Cô gần đây thật quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi thật khỏe một chút."
"Thưa anh, tôi có thể hay không cầu anh một chuyện."
"Con gái?"
"Không phải là...!Ngài biết thành phố Hòa Văn có viện mồ côi nào tương đối có thể tin được không?"
Người nọ dường như có chút bất ngờ: "Cô hỏi viện mồ côi làm gì? Sợ Phong Đình Quân đem con gái cô ném cho viện mồ côi?"
"Tôi có một người bạn, tôi hỏi giúp cô ấy" Thời Ngọc Minh nói: "Cô ấy bị bệnh nặng, lo lắng sau khi mình qua đời con trẻ không người chăm sóc, cho nên muốn trước thời hạn thì tìm xong viện mồ côi.

Tôi nghĩ anh lợi hại như vậy, hẳn có thể giúp..."
Người nọ cười khẽ, khẽ nhấp một miếng rượu vang, khóe môi cong cong: "Ngọc Minh, cô có biết hay không, cái mở đầu “tôi có một người bạn” này rất dễ dàng khiến cho người nghe, nghe được chân tướng.

Cho nên, cô bị bệnh nặng gì?"
Thời Ngọc Minh cãi: "Tôi thật sự có một người bạn, không phải tôi, tôi...!Tôi rất tốt."
"Đứa bé bao lớn?"
"Chừng sáu, bảy tuổi, là con trai."

"Hoắc Viễn Thiên cô quen không muốn nuôi con trai nữa rồi?"
Thời Ngọc Minh một lần nữa bị người này làm chấn kinh.

Anh ta thậm chí đến ngay cả Hoắc Viễn Thiện cũng đều biết.

"...!Thưa anh, thật không phải là tôi.

Dương con trai tôi đi theo Tổng Giám đốc Hoắc ở Mỹ.

Tổng Giám đốc Hoắc sẽ không thể không quan tâm đến thằng bé"
"Ô?" Đối với lần này, người này bày tỏ hoài nghi: "Hoắc Viễn Thiên đối với con trai cô thật là tốt".

"...!Tổng Giám đốc Hoắc là người tốt, đoạn thời gian tôi ở nước ngoài đó, anh ta đã giúp tôi rất nhiều!
"Vậy cô thích anh ta sao?"
Thời Ngọc Minh thành thực lắc đầu một cái: "Tôi đời này, hẳn không có cách nào lại đi thích người thứ hai"
Người nọ hỏi: "Xem ra đoạn hôn nhân cùng Phong Đình Quân này, tạo thành bóng ma không nhỏ trong lòng cô."
Thời Ngọc Minh há miệng một cái, không biết nên nói như thế nào.

"Không sao" Người nọ nói: "Tôi sẽ làm cho cô tin tưởng vào tình yêu một lần nữa."
"Làm sao? Không có lòng tin đối với tôi như vậy?"
Thời Ngọc Minh lắc đầu: "Không có".

Cô không phải là không có lòng tin với anh ta, mà là không có lòng tin với mình.

Đối với cô mà nói, ngày mai và cái chết, không biết cái nào sẽ tới trước.

"Chuyện viên mồ côi, tôi sẽ cho người làm một danh sách, cô có thể để người bạn kia lựa chọn"
Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi: "Cảm ơn anh"
"Không còn sớm, nghỉ ngơi đi."
Reng reng reng....!
Chuông điện thoại di động đánh thức cô từ trong giấc mơ.


Cô bắt máy: “Alo?”
“Xin hỏi có phải là cô Thời Ngọc Minh không ạ?”
“Đúng, anh là?”
“Có một bưu kiện giao hỏa tốc cho cô.

Bây giờ tôi đang ở cửa phòng cô, làm phiền cô mở cửa ký nhận một chút.”
Giao hàng hỏa tốc?
Ai lại gửi giao hàng hỏa tốc cho cô? Hơn nữa còn gửi đến khách sạn Dung Thành?
Cô đi ra mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ nhân viên giao hàng chuyển phát nhanh, đưa cho cô một túi văn biện: “Làm phiền cố ký nhận ở chỗ này là được rồi!”
"Được."
Lấy được bưu kiện chuyển phát nhanh, nhân viên giao hàng rời đi, Thời Ngọc Minh đóng cửa trở lại trong phòng, mở bưu kiện ra.

Trong túi văn kiện chỉ có một tờ giấy, phía trên liệt kê hết tất cả các viện mồ côi lớn nhỏ trong thành phố Hòa Văn, nhìn sơ sơ qua cũng có năm, sáu chục nơi.

Mỗi một nơi đều được đánh dấu rất cặn kẽ hoàn cảnh từng viện một, đến quỹ của viện này có sung túc hay không? Rồi đến an bài cho đường tương lai của bọn trẻ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều được viết hết sức rõ ràng.

Hiệu suất của người nọ thật mau chóng.

Tối hôm qua cô mới nói ra, sáng sớm hôm nay người nọ đã để cho người đem kết quả đưa ngay đến cho cô.

Nhưng mà...!
Giao hàng hỏa tốc?
Trong lúc bất chợt nghĩ tới điều gì, hoảng hốt vội vàng nhặt túi văn kiện mới rồi vừa ném ở một bên lên, cẩn thận tra tìm nhãn dán của công ty giao hàng hóa tốc.

Người nhận hàng là tên cô.

Mà gửi hàng, dòng đó viết là...!

Tiên sinh.

Cũng chỉ có hai chữ.

Địa chỉ gửi hàng cũng là tại một điểm nhận hàng của công ty giao hàng, cách khách sạn Dung Thành không xa, không có mảy may chút tin tức lộ diện thân phận nào của người nọ.

Thời Ngọc Minh cười khổ, tiên sinh là người nào? Làm sao có thể phạm loại sai lầm này cho được?
Cô gọi điện thoại cho mẹ của Tiêu Hào, biết được cô ấy buổi chiều còn phản đến khách sạn Dung Thành đi làm vì vậy dành ra ít thời gian đi xuống lầu.

Lúc cô đi thang máy xuống, mẹ của Tiêu Hào đã thay quần áo nhân viên vệ sinh xong xuôi, đang quét dọn sảnh của khách sạn.

Thấy cô xuống, người phụ nữ vội vàng nghênh đón: “Cô Thời..”
Thời Ngọc Minh đem giấy trong tay đưa cho cô ấy: “Nơi này có tất cả các viên mồ côi ở thành phố Hòa Văn.

Cô có thể xem một chút, tham khảo xem sao”
Người phụ nữ dường như là cảm kích đến rơi nước mắt: “Cô Thời, thật sự thật sự cảm ơn CÔ."
“Không cần cảm ơn tôi.

Tôi cũng là nhờ ông chủ tôi hỗ trợ tra tìm thôi.”
“Cô Thời, ông chủ của cô cũng là người tốt giống cô, tương lai nhất định sẽ có hồi báo”
Thời Ngọc Minh cong môi: “Chỉ mong như vậy thôi”.

Cách đó không xa, quản lý đại sảnh bất mãn quát: “Này, cô không làm việc đi ở đó rảnh rỗi trò chuyện gì vậy? Còn như thế thì phải trừ lương cô đó!”.

Người phụ nữ sợ hết hồn, vội vàng thu cất tờ giấy kia đi, rụt cổ một cái nói: “Cô Thời, tôi phải đi làm việc.

Công việc làm thêm này tôi rất khó khăn mới tìm được, không thể bị đuổi”
Thời Ngọc Minh thở dài, cũng chỉ có thể gật đầu: “Cô mau đi đi.

Tiêu Hào còn ở cửa chờ cô à?"
“Đúng, tôi chỉ là một lao công thôi mà, quản lý đại sảnh không để cho thằng bé vào, chỉ có thể ở cửa chờ”
Bây giờ đã vào thu, bên ngoài gió rét rất lạnh, Tiêu Hào chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, lạnh cóng đến mức co ro cả người lại, nhìn mà khiến người khác cảm thấy chua xót trong lòng.

Thời Ngọc Minh nhớ tới Dương, đáy lòng dâng lên một cơn đau.

Cô nói: “Tôi dẫn cậu bé vào”
Dứt lời, Thời Ngọc Minh đi ra cửa khách sạn Dung Thành.


Tiêu Hào đứng ở cửa khách sạn một mình, tay nhỏ kéo tại nhỏ, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.

"Di!"
Tiêu Hào thấy được cô, hào hứng chạy tới.

Thời Ngọc Minh xoa xoa đầu tóc mềm mại của cậu bé, kéo bàn tay nhỏ của cậu bé, nói: "Đi, chúng ta đi vào chờ mẹ."
Tiêu Hào có chút sợ, đứng bất động tại chỗ: "Nhưng mà bên trong có một chú rất hung dữ, chú ấy không cho cháu vào"
Thời Ngọc Minh ôn nhu nói: "Không cần sợ, có dì ở đây."
Tiêu Hào vẫn là có chút không yên lòng, nhưng là thật sự là không nhịn được nghĩ muốn gặp mẹ, tâm tình kích động, nên vẫn là theo chân Thới Ngọc Minh đi vào đại sảnh khách sạn.

Chẳng qua là bước chân của con trẻ từng bước một đều rất cẩn thận, sợ gây ra động tĩnh quá lớn sẽ bị người ghét.

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, quản lý đại sảnh bắt gặp được cậu bé, cau mày tới đuổi người: “Nè, cháu nhỏ này, mới này không phải là không cho cháu vào trong hay sao? Sao cháu lại vào đây? Nhanh đi ra ngoài!”
Tiêu Hào tránh tới sau lưng Thời Ngọc Minh: “Dì, hay là cháu ra ngoài vậy đi.”
Thời Ngọc Minh ôm chặt cậu bé, gương mắt nhìn về phía quản lý đại sảnh: “Tại sao không thể để cho cậu bé vào?”.

“Cậu bé cũng không phải là khách lưu trú ở khách sạn, chỉ là con trai của lao công dọn vệ sinh, chắc chắn là không thể vào” Quản lý đại sảnh rất là khinh bỉ, nhìn quét qua cô một cái từ trên xuống dưới, trong ánh mắt mang hoài nghi: “Cô cũng đến tìm việc làm thêm? Đi đi đi, nơi này chúng tôi không thuê người làm vệ sinh nữa rồi, mau đi ra!”
Vừa nói, lại bước tới đẩy cô.

Thời Ngọc Minh ngăn lại tay người này đang muốn đẩy mình, lạnh lùng nói: “Dựa theo cách giải thích của quản lý đây, khách lưu trú ở nơi này có thể đưa con vào đúng không?”
“Đó là dĩ nhiên, khách lưu trú dĩ nhiên có thể.

Không thể để cho con của khách lưu trú bị đói bị lạnh ở bên ngoài được kia mà.

Chúng tôi dù sao cũng là một chuỗi khách sạn có tầm quốc tế, phục vụ rất tốt"
Thời Ngọc Minh nói: "Được, tôi chính là khách tro, cậu bé chính là con tôi, tôi muốn mang cậu bé đi vào"
Quản lý đại sảnh cười lạnh một tiếng: “Cô? Khách lưu trú? Cô biết phòng rẻ nhất ở khách sạn chúng tôi một đêm bao nhiêu tiền không?”
“Tôi không biết”
"Tôi nói rõ ràng cho cô.

Phòng rẻ nhất khách sạn chúng tôi, lương một tháng của công nhân vệ sinh cũng không thuê nổi! Nơi này là khách sạn đắt tiền, cô nhìn đồ cô mặc xem, nào có dáng vẻ của khách lưu trú trọ ở đây đâu? Đi mau, đi mau, đừng cản trở khách tới trọ chỗ chúng tôi.”
Quản lý đại sảnh phiền não dùng sức đẩy cô một cái, vừa khéo đẩy trúng vết thương giữa ngực cô.

- --------------------.

Bình Luận (0)
Comment