Ngã Hòa Tha

Chương 2

“Tránh ra cho tôi ngồi dậy!” Một cánh tay trắng trẻo lần lên tai của tôi, nhéo một cái, kéo kéo, làm tôi nhất thời đau đến la lên một tiếng, từ trong mộng đẹp mà tỉnh lại.

Thế nhưng, đúng lúc tôi tỉnh lại, cái tay kia chợt thả ra. “Đông” một tiếng, nửa người trên của tôi đã đáp xuống dưới giường, mà mặt thì vừa vặn chạm đất, cằm đau đến chết đi được.

Đối xử với tôi như thế, ngoài cái kẻ hay thích làm bậy kia ra thì còn ai vào đây nữa.

Tôi mở mắt, vuốt vuốt cái cằm đau nhức của mình, ngẩng đầu, vẻ “lầm bầm” nhìn hắn ra điều thực ủy khuất: “Có chuyện gì vậy?”

“Có chuyện gì sao?” Tư Đồ Thiên Mạch hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống tôi, cười nhạt. Thấy tôi vẫn cái dáng vẻ chưa hoàn toàn tỉnh lại, liền vươn cước hung hăng đạp lên người tôi vài cái mới hả giận: “Anh ngày hôm qua làm bảo tiêu của tôi, nói rằng sẽ không ngủ mất, cái này tôi không tính toán với anh. Thế nhưng!”

Hai từ “Thế nhưng” y nghiến răng nghiến lợi phát ra báo hiệu cho tôi biết có điều không ổn, nghĩ nghĩ. Tôi vội vàng trở mình, nhanh chóng bật người dậy, né được một cước đang vung tới, rồi nhào lên ôm chặt lấy người y, hì hì cười nói: “Thê tử đừng nóng đừng nóng a, là anh không tốt. Tức giận nhiều sẽ tổn hại sức khỏe. Em mà không khỏe thì anh sẽ đau lòng lắm đó.”

“Đau lòng?” Tư Đồ Thiên Mạch khinh thường nhìn tôi hừ lạnh một tiếng, làm mồ hôi tôi chạy dọc cả sống lưng (nguyên văn qt: “mồ hôi chảy thẳng hạ tái ba nghìn xích” – mồ hôi chảy xuống ba nghìn thước???). Song, cũng may là y tiếp theo cũng chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.

Bởi vì y biết tôi vì sao sẽ đau lòng. Chỉ cần y mắc chút bệnh vớ bệnh vẩn, hay bị người khác khi dễ một chút thôi, bảo đảm khi tôi về đến nhà sẽ bị mẹ nhè đầu ra mà mắng cho xối xả. Cái gì mà tôi phải chiếu cố y thật tốt, phải bảo vệ y thực chu toàn, cứ như vậy thì tôi làm sao không thể không thương tâm đây? Người nào không biết còn tưởng Tư Đồ Thiên Mạch mới chính là con ruột của bà ấy chứ.

Lúc Tư Đồ Thiên Mạch kiếm bạn gái, mẹ tôi sẽ áp dụng sức mạnh của nước mắt, khóc lóc mà rằng: “Từ nhỏ đã theo làm thê tử của nó, con thế nào lại đi xằng bậy với người khác hả con… Mày không được… làm điều gì đáng thất vọng… không được… làm chúng ta thất vọng đâu đấy…”, làm Tư Đồ Thiên Mạnh một trận hắc tuyến, từ đó không bao giờ qua lại với cô gái kia nữa.

Phải nói rằng, Tư Đồ Thiên Mạch không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ mẹ tôi. Ai bảo mẹ tôi từ nhỏ đã rất mực yêu thương y, coi y như đứa con máu mủ mà nuôi lớn, lại còn tặng không một đứa con bảo bối của mình – là tôi – cho y tùy ý sai khiến. Y đối với cha mẹ thân sinh của mình trừng mắt phụng phịu, vậy mà lúc trước mặt mẹ tôi thì lại tỏ ra đúng chuẩn một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu được là sao?

Tư Đồ Thiên Mạch quả thực có thể coi như lớn lên ở nhà của tôi, do chính tay mẹ tôi dạy dỗ. Y đối ba mẹ mình có khi chỉ gặp nhau được vài lần. Mà ba tôi, lý do duy nhất để y con mẹ nó đối với còn biết nghe lời, bình thường cũng thường xuyên vắng nhà.

Những tưởng y đã hết giận, vừa định thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngờ đâu Tư Đồ Thiên Mạch liền trưng ra cái dáng cười mang theo bảy phần u ám. Ngược ánh nắng một bóng đen vươn tới, móng vuốt của y vừa nhéo vừa kéo làm tôi nhất thời tái xanh cả mặt mày. Dù cơ thể tôi có luyện thành mình đồng da sắt thì cái tai cũng làm sao mà luyện được a!

“Thiên Mạch Thiên Mạch, chuyện gì thì cũng từ từ đã nào.” Tôi nhe răng trợn mắt cầu xin y buông tha. Ông trẻ a, tính tình gì mà nóng nảy quá thế, sao lại chẳng khác gì thời tiết tháng sáu cứ thay đổi thất thường hoài vậy?

“Tôi tối qua đã nói với anh thế nào hả. Buổi tối đã cho anh đùa đủ rồi, lúc ngủ còn dám quậy phá nữa sao? Việc nhà toàn bộ một tay tôi làm, chẳng trông cậy được gì cái đồ lười như anh. Vậy mà anh mới sáng sớm đã dám quấy nhiễu. Kêu đến mười lần cũng không thèm tỉnh, còn dám ôm thắt lưng tôi gác đầu gác chân ngủ như lợn chết. Tôi tuyệt đối không tha cho anh!!!” Tư Đồ Thiên Mạch thoạt nhìn thực tức giận lắm, có vẻ sắp bùng nổ đến nơi thật rồi.

Cố rụt rụt cái cổ, nhưng lại mắc cái tai còn đang nằm trong tay con người kia, tôi đành không dám nhúc nhích. Ai, được rồi. Đích xác là tôi có điểm không tốt, làm y phải gánh mọi việc như một người vợ trong nhà, đã vậy còn cư nhiên không thèm nể mặt người ta, nên Thiên Mạch mới lên cơn khủng bố như vậy.

Nhưng mà…

“Thiên Mạch, tai của tôi bị cậu nhéo đến sắp rớt xuống rồi, trước tiên có thể buông ra đã được không?” Tôi rất không có khí khái mà lí nhí cầu xin.

“Nếu anh hứa giúp tôi hoàn thành toàn bộ chỗ tài liệu tôi đưa trong ngày hôm nay.” Tư Đồ Thiên Mạch nhàn nhã khoanh tay trước ngực nhìn tôi như đang xem kịch vui.

“Nhưng mà, Thiên Mạch à, nếu như tôi nhớ không lầm thì tôi là đang nhận lời làm bảo tiêu của cậu kia mà… A a a! Anh đồng ý, đồng ý, vợ của anh thủ hạ lưu tình được không!!!” Vừa thê thảm kêu gào, tôi vừa bất đắc dĩ mà phải ký hạ điều ước rất không công bằng ấy.

Rửa mặt mũi xong xuôi, tôi liền được thưởng thức tay nghề của Tư Đồ Thiên Mạch mà không khỏi xúc động vạn phần. Về khoản cơm nước mà nói, y lại có thể khéo tay đến vậy, quả thực là không thể ngờ, không thể ngờ a.

Tôi thỏa mãn húp húp bát cháo thịt thoạt nhìn rất bình thường nhưng lại mĩ vị vô cùng, thuận miệng hỏi: “Thiên Mạch này, cậu học ai mà tay nghề lại cừ khôi quá vậy?”

“Hai bác nói anh ở bên ngoài toàn nhịn đói, ăn gió Tây Bắc mà sống (ý ảnh là ăn không khí mà sống), có mỗi ngày lễ được nghỉ là chạy về bổ sung dinh dưỡng. Làm bọn họ nhìn mà nhịn không được, mới bảo tôi học. Miễn cho người nào đó cái đồ lười biếng thà chết đói cũng không chịu động một ngón tay.” Tư Đồ Thiên Mạch tức giận trừng mắt liếc tôi một cái. “Anh thử nghĩ xem tôi vì sao đồng ý ở chung với anh?”

“Hắc hắc, tôi biết tôi biết, không phải là vì nể mặt mẹ tôi sao?” Tôi vừa cười hì hì vừa nói, nhìn y lấy lòng. “Cục cưng à, em quả thực là một người vợ tốt.”

“Muốn chết hả?” Y trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nén cười trộm một cái. Dù sao cũng chỉ những lúc có hai chúng tôi với nhau mới nhắc đến hai từ “cục cưng”, với lại mang theo hàm ý châm chọc là chính. Thật không ngờ chuyện hai chúng tôi coi là đùa cho vui ấy, trưởng bối hai nhà lại nghĩ là thật, làm tôi phiền muộn đến chết. Bọn họ thế nào không phản đối, trái lại còn nhiệt liệt ủng hộ nữa chứ? Hiện tại thì hay rồi, chúng tôi ở bên ngoài mỗi lần tìm bạn gái lại cứ phải lén lén lút lút như đi ăn trộm. Không phải vì sợ đối phương phát hiện, mà là ngại phụ huynh của đối phương biết được, nói thế nào cũng thấy cả gia đình hai nhà chúng tôi thực kì quái đúng không?
Bình Luận (0)
Comment