Nga Mỵ

Chương 161

Những chuyện tương tự cứ thế phát sinh, trên đường bọn họ tình cờ đụng phải một hai Tu sĩ Kết Đan kỳ, cũng rất khách khí khi nói chuyện ngang hàng với Thân Cẩu, hơn nữa thầy trò Thân Cẩu cũng coi đó là chuyện đương nhiên. Cuối cùng Đề Thiện Thượng cũng hiểu Luyện Đan Sư ở Tây Phương ngũ quốc được người tôn trọng đến bậc nào.

Lúc bọn họ ở Tây Nam đã cảm thấy Trịnh Quyền đi tới chỗ nào cũng là uy phong tám hướng, cho dù đối với Nguyên Anh tổ sư cũng một bộ dáng lớn lối “Lão Tử đáp lại ngươi đã là để mắt ngươi rồi”, nhưng dù sao ông ấy cũng là Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh.

Không nghĩ tới ở Tây Phương ngũ quốc càng thêm khoa trương, ngay cả Luyện Đan Sư nhị phẩm cũng vênh váo ngất trời.

Nơi này quả thực chính là thiên đường của Luyện Đan Sư a! Nếu như không phải là sản lượng giống linh dược quá ít, ảnh hưởng tới tinh tiến tài nghệ của Luyện Đan Sư, chỉ sợ toàn bộ Luyện Đan Sư của đại lục Tấn Tiềm cũng muốn định cư ở đây.

Tiếc nuối duy nhất là bọn họ vội vã lên đường, không cách nào tận tình hưởng thụ loại đãi ngộ kiểu hoàng đế này.

Đến Đồng quốc, dần dần rời xa vòi rồng tàn sát bừa bãi, khu vực Thiết trảo ma điêu hoành hành, rốt cục bọn họ không cần nữa dựa vào cặp chân bước đi, đổi thành từng người phi hành pháp bảo, một đoàn người đi gấp, năm ngày sau đã tới Tích thành – thủ đô của Tích quốc, mà cuộc so tài thi đấu Luyện Đan Sư đã bắt đầu mười ngày.

Thật ra thì Luyện Đan Sư ở Tây Phương ngũ quốc trong vòng hai trăm tuổi đạt tới nhị phẩm cộng lại vẫn chưa tới ba mươi người, phần lớn người dự thi cũng là từ bên ngoài ngũ quốc muốn mời chào “Ngoại viện”, những thứ này ngoại viện có một hay là vì phần thưởng lớn của hoàng đế các quốc gia, hơn nữa hy vọng có thể tỷ thí với người cùng nghề để tăng kiến thức tăng tài nghệ.

Hàng trăm Luyện Đan Sư hấp dẫn người xem tính bằng đơn vị hàng nghìn. Toàn bộ Tích thành người kín hết chỗ, may là đám người Đề Thiện Thượng còn có thể đặt chân ở phủ đệ Thân Cẩu, nếu không chỉ sợ ngay cả chỗ ở cũng không tìm thấy

Trước khi Thân Cẩu trở lại Tích thành cũng đã truyền thư cho sư phụ Trịnh Kiến Huy, nói sẽ mang khách quý tiến đến bái kiến, đáng tiếc Trịnh Kiến Huy chủ trì cuộc so tài thi đấu không có cách phân thân, cho nên ước định thời gian gặp mặt vào buổi tối ngày thứ hai bọn họ đến Tích thành.

Cơ U Cốc nói thừa dịp ban ngày không làm gì trước hết để Chu Chu đi tham gia khảo hạch, lấy được chứng thực Luyện Đan Sư nhị phẩm rồi hãy nói, đề nghị này ngay lập tức được Thân Cẩu đồng ý, nhanh chóng dẫn bọn họ cùng hai đệ tử của mình đi tới hội quán Luyện Đan Sư thiết lập tại Tích thành phía nam.

Hội quán Luyện Đan Sư là nơi Tu sĩ ở Tích thành tụ tập, phố giao dịch nằm trên đường cái trước cửa hội quán.

Tích thành với tư cách là thủ đô Tích quốc, một trong năm nước Tây Phương. Quy mô khí thế vượt xa so với Phần thành, ít nhất phố thị lớn hơn gấp mười lần Phần thành, Tụ Bảo lâu và Đấu Pháp đường đều có chi nhánh ở chỗ này, hơn nữa mặt tiền cửa hàng thoạt nhìn vừa lớn vừa khí phái, Đề Thiện Thượng quan sát rất hưng phấn. Thương lượng chờ sau khi Chu Chu khảo hạch rồi cùng nhau đến phố thị đi dạo một chút, thuận đường bán chiến lợi phẩm vớ vẩn “thu được” trong mấy ngày này.

Xe ngựa Thân Cẩu nghênh ngang xuyên qua phố thị đi tới trước cửa hội quán, mọi người xuống xe rồi nhìn xung quanh. Một tòa “Ngọc Lâu” rộng lớn xa hoa tọa lạc tại trước mắt.

Đây đúng chính là Ngọc Lâu, tường được xây bằng ngọc trắng, mái cong mái nhà cùng khắc hoa cửa sổ dùng ngọc xanh làm, ba tầng kiến trúc đơn giản ở trong một khu phố thị náo nhiệt lại lộ ra vẻ xa cách. Từ trong ra ngoài lộ ra một cỗ khí độ cao cao tại thượng thanh quý (*cao quý, sang trọng), bởi vậy có thể thấy được địa vị cao thượng của hội quán này ở Tích quốc.

Thân Cẩu dẫn theo đám người Chu Chu đi vào bên trong hội quán. Vừa lúc nhìn thấy hai Luyện Đan Sư khác của Tích quốc cũng dẫn theo khách nhân của mình đang nói chuyện với hội quán trưởng Cung Hàng, vài nhóm người vừa thấy mặt liền chào hỏi lẫn nhau.

Kia hai Luyện Đan Sư Tích quốc một người là Luyện Đan Sư nhị phẩm tên là Kỷ Tiến, một người khác là Luyện Đan Sư tam phẩm tên là Thành Hiểu Thương, hai người đều quen biết Thân Cẩu, bọn họ dẫn theo hai Luyện Đan Sư bên ngoài mời tới, cũng tính toán hôm nay xin Cung Hàng an bài khảo hạch, để vượt qua vòng đấu vòng loại ngày mai.

Cung Hàng đánh giá đám người Đề Thiện Thượng phía sau Thân Cẩu, cười hỏi: “Thân tiên sinh cũng mời tiểu hữu tới tham gia thi đấu đại hội? Không biết là vị nào? Hoặc là mấy vị?”

Hắn biết mấy đệ tử của Thân Cẩu cũng không ra hồn, ngay cả Luyện Đan Sư nhất phẩm còn không thi đậu, chắc chắn sẽ không miễn cưỡng dự thi. Mà mấy người Đề Thiện Thượng này đều rất lạ mặt, hơn phân nửa chính là một trong bọn họ.

Thành Hiểu Thương tự thấy tu vi cấp bậc cao hơn Thân Cẩu và Kỷ Tiến, thái độ có mấy phần cao ngạo. Làm như khinh thường nhiều lời với bọn họ, nhưng cũng âm thầm đánh giá những người Thân Cẩu mang đến này.

Bàn về tu vi. Mấy người trẻ tuổi này thật khiến cho người ta sợ hãi thán phục, xem số tuổi thực của bọn hắn tuyệt đối không vượt qua bốn mươi tuổi, nhưng tu vi yếu nhất cũng đã là Trúc Cơ sơ kỳ rồi, hơn nữa còn là nữ tu. Tình cờ đụng phải một nửa thiên tài như vậy còn không coi là kỳ quái, một lần tới bốn người thì rất hiếm thấy.

Từ đầu đến cuối cùng, cũng không có người chú ý đến Chu Chu _ một người không có tu vi, dáng vẻ lớn lên lại quê mùa xấu xí, con nhóc vậy có cái gì đáng để chú ý? Hơn phân nửa là hẳn thị nữ nha hoàn, Thân Cẩu này tốt xấu cũng đường đường là Luyện Đan Sư nhị phẩm, ra cửa cũng không thể mang nha hoàn có thể gặp người sao? Mang theo một người quái dị như vậy bên người cũng không ngại mất thể diện!

Thân Cẩu cười nói: “Trẻ tuổi xuất chúng Luyện Đan Sư khó tìm, lão phu nào có vận khí như vậy, một lần gặp được mấy vị? Chỉ có một người, là vị Chu Chu cô nương này.” Vừa nói hướng đến Chu Chu.

Cung Hàng, Kỷ Tiến, Thành Hiểu Thương cùng với bốn Luyện Đan Sư khác được thỉnh mời tới cũng không tin tưởng nhìn về Chu Chu, Kỷ Tiến vội ho một tiếng nói: “Thân huynh chớ có nói đùa, căn bản nàng ta chỉ là một người phàm thôi!”

Thành Hiểu Thương lại càng khinh thường, hừ nói: “Không biết phân biệt!”

Thân Cẩu biết bọn họ sẽ không tin tưởng, lúc đầu ông cũng không cách nào tin, nhưng sự thật thắng hùng biện, ông cũng không có ý định lãng phí miệng lưỡi giải thích với bọn họ, nói với Cung Hàng: “Cung quán trưởng, vị Chu Chu cô nương này đúng là Luyện Đan Sư, lão phu sẽ không lấy loại chuyện này nói giỡn, sau khi khảo hạch sẽ biết rõ ràng.”

Mặc dù Thân Cẩu chỉ là Luyện Đan Sư nhị phẩm, nhưng sư phụ hắn chính là Trịnh Kiến Huy người đứng đầu giới luyện đan ở Tích quốc, đương nhiên Cung Hàng không muốn tùy tiện bỏ qua mặt mũi của ông ta, lập tức gật đầu nói: “Được rồi! Mấy vị mời đi theo ta.”

Tích quốc Luyện Đan Sư khảo hạch bất luận phẩm cấp nào đều thi bốn hạng mục, chính là lúc trước Thân Cẩu đã nói: phân biệt linh dược, khống hỏa, thần hồn cảm giác cuối cùng quan trọng nhất là luyện đan, chỉ là căn cứ phẩm cấp khác nhau, độ khó dễ cũng không giống nhau.

Cung Hàng dẫn mọi người tới bên ngoài kho linh dược, nói: “Đợi ta và Thành tiên sinh, Kỷ tiên sinh và Thân tiên sinh từng người dựa theo mục lục tồn kho trong sách rút ra năm loại linh dược tam phẩm trở xuống, trong thời gian một nén nhang các ngươi phải từ trong khố phòng tìm ra, năm loại đều tìm ra thì được điểm tối đa.”

Đầu tiên đi vào là một Luyện Đan Sư do Thành Hiểu Thương mang đến, Cung Hàng tiện tay mở ra trước mặt một quyển mục lục tồn kho thật dầy, chọn hai loại, lại để cho Thành Hiểu Thương và ba người khác chọn một loại để cho công bằng.

Vị Luyện Đan Sư kia ghi nhớ tên gọi năm loại linh dược, nhíu mày xoay người đi vào trong khố phòng, sau một nén nhang mang ra bốn loại linh dược, giao cho Cung Hàng nghiệm chứng không sai, được bốn phần.

Ba Luyện Đan Sư khác tham gia khảo hạch theo thứ tự vào khố phòng tìm kiếm năm loại linh dược bất đồng của mình, trong đó thành tích tốt nhất là vị Luyện Đan Sư do Thành Hiểu Thương mang đến, trong thời gian quy định tìm đủ năm loại linh dược, trong đó một Luyện Đan Sư do Kỷ Tiến mang đến chỉ tìm được ba loại, tạm thời coi như là thành tích kém nhất.

Cuối cùng rốt cục đến phiên Chu Chu ra sân. . . . . .

Bình Luận (0)
Comment