Nga Mỵ

Chương 224

Chu Chu sốt ruột chờ đợi, rốt cuộc cũng có tin tức Doãn Tử Chương.

Ngày thứ hai sau khi Chu Chu biết được tin tức của Long Cốt Tinh La Bàn, thì có kẻ chạy đến nội viện của Tả Hoa Bình thông báo Tam thiếu gia Lâm thị của Vũ quốc đã tới. Bạch Liễu vội vã trở về phòng thay trang phục đẹp mắt, một phen chuẩn bị, sau đó đến Viện khách chỗ Tam thiếu gia Lâm thị nghỉ ngơi bắt đầu “biểu diễn”.

Lý do đã sớm chuẩn bị tốt, tân phu nhân thay mặt lão tổ Thái gia hoan nghênh Lâm tam thiếu, sợ hạ nhân chiêu đãi không chu toàn nên đặc biệt phái đại nha hoàn bên người tới hầu hạ.

Lâm thị Vũ quốc đối với Phồn Kiếm tông mà nói, không thể nghi ngờ thân phận địa vị càng cao hơn, cho nên Lâm tam thiếu tuy chỉ là một Luyện khí kỳ tu sĩ, cũng xứng đáng với phần đãi ngộ đặc biệt này.

Bạch Liễu y phục xong xuôi, phân phó mấy tiểu nha hoàn còn lại chuẩn bị cơm nước trà bánh tinh xảo cùng với rượu linh quả, sau đó xuất phát. Đi ngang qua hoa viên, thấy Chu Chu một thân đầy bụi đất đang ngồi xổm xới đất bón phân cho một gốc hoa sơn trà tam sắc, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, quay đầu liếc mắt nhìn đám tiểu nha hoàn thanh tú thướt tha sau lưng, nhất thời có cảm giác các nàng thập phần không vừa mắt.

Nàng mới là nhân vật chính, mang theo hai con tiểu hồ ly xinh đẹp quyến rũ, vạn nhất Lâm tam thiếu ai đến cũng không cự tuyệt – đều nhận cả, đây chẳng phải là thiệt thòi lớn cho nàng hay sao? Phải thay đổi người!

Bạch Liễu ngay lập tức gọi quản gia tới, phân phó hắn đi tìm một tiểu nha hoàn bộ dáng “giản dị thành thật”, hơn nữa sai Chu Chu rửa mặt chải đầu một phen, thay một thân quần áo mới, thế chỗ hai tiểu nha hoàn bên cạnh nàng.

Trong lòng Chu Chu nóng như lửa đốt không tìm ra cơ hội đi gặp đám người Doãn Tử Chương, không nghĩ tới vậy mà Bạch Liễu lại vừa khéo giúp nàng, liền cao hứng đến độ suýt cười ra tiếng.

Nàng cố sức đè nén không biểu lộ ra vẻ mặt vui mừng, thân thể lại không tự chủ được có chút run rẩy. Bạch Liễu thấy vậy tưởng nàng khẩn trương lo sợ, giễu cợt nói: “Nha đầu thôn dã không hiểu sự đời! Chờ lát nữa gặp khách quý, ngươi cẩn thận một chút cho ta, nếu dám làm ta mất mặt, trở về xem ta có lột da ngươi hay không!”

Chu Chu “kinh sợ” liên tục gật đầu, cầm lấy hộp thức ăn theo sau Bạch Liễu, đi tới viện khách.

Trang viên Thái gia rất lớn, đại bộ phận người của Thái gia đều ở phía Tây, phía Đông là nơi bày tiệc rượu cùng với mấy địa phương công cộng, phương Bắc là nơi ở của Thái gia đệ tử cùng với gia quyến của đám thuộc hạ. Mà phía Nam còn lại là viện dành để tiếp đãi khách quý. Ngay chính giữa là một hoa viên rộng lớn.

Bạch Liễu mang theo Chu Chu cùng một nha hoàn gọi là Thúy Hoa băng qua hoa viên, mất hai khắc thời gian đã tới bên ngoài khách viện của Lâm tam thiếu.

Vừa lúc nhìn thấy hai nha hoàn xinh xắn mặt mũi tái nhợt, cước bộ lảo đảo từ bên trong chạy ra, một người trong đó hôm qua Chu Chu vừa mới gặp qua, chính là nha hoàn thiếp thân của phu nhân gia chủ Thái gia, hình như gọi là Xán Hoa.

Xán Hoa không nghĩ tới lại đụng phải Bạch Liễu. Lập tức ý thức được mình thất thố, sửa sang lại quần áo, vẻ mặt mỉm cười nói: “Thì ra là Bạch Liễu muội muội.”

Bạch Liễu khách khí nói:” Xán Hoa tỷ tỷ hảo, tỷ đây là thay Thái phu nhân tới chiêu đãi khách quý sao? Sao đã rời đi rồi?”

Tiểu nha hoàn bên người Xán Hoa vẫn chưa hết kinh hãi, đang định trả lời thì bị ánh mắt của nàng ngăn lại.

“Phu nhân có chút việc gấp kêu chúng ta trở về hầu hạ, Bạch Liễu muội muội, thứ lỗi không tiếp. Mấy ngày nữa rảnh rỗi liền tìm muội nói chuyện.” Xán Hoa cười khanh khách, lôi nha hoàn bên cạnh rời đi.

Đợi hai người đi xa, Bạch Liễu thu hồi vẻ mặt tươi cười giả tạo. Hừ lạnh một tiếng nói: “Loại người xấu xí như vậy, cũng muốn lọt vào mắt Lâm tam thiếu? Thật không biết tự lượng sức mình! Chúng ta đi. Hai người các ngươi cầm đồ theo sau, lanh lợi một chút cho ta!”

Đi được một đoạn, Xán Hoa quay đầu về phương hướng Bạch Liễu vừa rời khỏi, nhổ nước bọt:” Hồ ly tinh, chờ gặp Lâm tam thiếu, xem ngươi còn tốt không!”

Tiểu nha hoàn đi cùng nàng vỗ ngực một cái nói: “Đều nói Lâm tam thiếu phong lưu háo sắc, thế nào lại đáng sợ như vậy? Làm ta sợ muốn chết, chậm nửa bước nữa chắc sẽ bị hắn giết!”

Xán Hoa nhíu mày một cái, nói: “Trở về, phu nhân sẽ phái người nghe ngóng, hung dữ như vậy… quả thực so với đồn đãi chính là hai người khác nhau!” Mỹ nhân như nàng đưa tới cửa vậy mà liền bị đuổi ra, nàng muốn nhìn xem Bạch Liễu rốt cuộc có kết cục gì!

Bên kia Bạch Liễu khẽ vặn thắt lưng, ưỡn mông, dáng vẻ mê người bước vào đại môn khách viện. Xa xa chỉ thấy một thiếu niên vô cùng tuấn mỹ thần tình lạnh lùng đang cùng một nam tử nói chuyện.

Chính là mỹ nam tử một thân cẩm y quý giá, đứng thẳng trong viện khiến cảnh xuân trong vườn đều thất sắc, dung mạo xuất chúng như vậy không cần nhiều lời nhất định là Lâm tam thiếu gia!

Nhân tài bực này, cho dù không có mục đích gì khác, Bạch Liễu cũng cam nguyện ngã vào trong lòng.

Nụ cười của nàng phát ra càng quyến rũ động lòng người. Tiến lên vài bước khom mình hành lễ, nũng nịu nói: “Nô tỳ ra mắt Lâm tam thiếu gia.” Từng chữ từng chữ, dư âm lượn lờ, chỉ nghe giọng nói này cũng đủ khiến kẻ khác tiêu hồn.

Lâm tam thiếu gia phong lưu háo sắc trong truyền thuyết không có lấy nửa điểm tươi cười, lạnh như băng nhìn nàng không nói lời nào.

“Nô tỳ là nha hoàn bên người tân phu nhân của lão tổ Thái gia, phu nhân sợ đám người hầu trong phủ thô kệch, tiếp đón không được chu đáo, nên đặc biệt sai nô tỳ đến đây hầu hạ…” Vừa dứt lời, chợt nghe “Phanh” một tiếng thật lớn, sau đó một chén trà vụt một tiếng hướng mặt nàng bay tới.

May là Bạch Liễu cũng có chút tu vi, phản ứng không chậm, hơi nghiêng mình lách người tránh được, bất quá cũng bị dọa sợ không nhẹ, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn mỹ nam tử hung ác trước mặt, không biết mình đến tột cùng đã làm sai cái gì.

“Cút! Lại là loại nữ nhân này! Lăn ra ngoài cho ta! Bằng không bản thiếu gia hiện tại giết ngươi!” Lâm tam thiếu gia giống như ăn phải thuốc nổ, hưng dữ trừng mắt nhìn Bạch Liễu, tức giận mắng.

Nam tử bên người vẻ mặt bất đắc dĩ không ngừng khuyên hắn bớt giận, nữ Tu sĩ bộ dáng bình thường bên cạnh bọn họ vẻ mặt áy náy bước lên trước, hướng đám người Bạch Liễu thấp giọng nói: “Thiếu gia nhà ta thân thể … không khỏe, tính khí nóng nảy, đắc tội.”

Bạch Liễu nhớ tới bộ dạng chật vật vừa rồi của Xán Hoa, nhất thời bừng tỉnh, nguyên lai xui xẻo không chỉ có mình nàng! Chết tiệt! Xán Hoa con tiện nhân kia rõ ràng là chờ xem bộ dáng chê cười của nàng.

“Tam thiếu gia hắn rốt cuộc làm sao vậy?” Bạch Liễu không rõ hỏi.

Vị nữ tu sĩ này không đáp, dáng điệu mập mờ nhìn Chu Chu và Thúy Hoa sau lưng nàng, nói: “Thiếu gia đuổi hết nha hoàn trong viện đều ra ngoài, hiện tại quả thực thiếu người hầu hạ, nếu là tân phu nhân có ý tốt, vậy để hai người bọn họ lưu lại. Các nàng bộ dạng cũng thích hợp…”

Bạch Liễu mãnh liệt quay đầu nhìn Chu Chu và Thúy Hoa, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình!

Hai cái nha đầu quê mùa này thích hợp? Có còn thiên lý hay không a! Lâm gia tam thiếu hắn cùng đám tùy tùng có phải hay không… đều mù cả rồi?

Bạch Liễu mãi cho đến khi bị người “mời” rời khỏi, nghĩ mãi vẫn chưa tin được.

Lâm tam thiếu gia hành động khác thường, rất nhanh truyền khắp viện khách, còn chưa tới buổi trưa, ngay cả Thái Vũ Trì cũng biết. Bọn hắn trên dưới tìm hiểu, rốt cuộc thông qua tùy tùng của Lâm tam thiếu gia uyển chuyển ám chỉ mà biết được, nguyên lai Lâm tam thiếu nổi tiếng háo sắc của Vũ quốc, trước khi ra khỏi cửa đã bị cha mình “Phế đi võ công”(phế cái gì thì các nàng biết rồi đó hờ hờ), bây giờ ngay cả đầu ngón tay của mỹ nhân cũng không dám đụng.

Việc này ngay lập tức trở thành đề tài bát quái nóng hổi, bất quá vì ngại uy danh Lâm thị Vũ quốc nên không ai dám công khai pha trò, chỉ có thể ở trong tối rỉ tai nhau vài câu.

Bình Luận (0)
Comment