Nga Mỵ

Chương 262

Những hạt giống dây leo này do Chu Chu cung cấp, đặc điểm mạnh nhất là sinh trưởng tốc độ nhanh, có thêm Cơ U Cốc pháp thuật hệ Mộc thúc đẩy sinh trưởng, trong nháy mắt sinh ra một mảng lớn dây leo rậm rạp chi chít, vây bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc ở giữa.

Khí lực bọn chúng tuy lớn, nhưng dây leo điên cuồng sinh trưởng ở dưới, nhất thời cũng khó mà giãy giụa.

Ba người Doãn Tử Chương và Đề Thiện Thượng, Bảo Pháp Hổ đang ở trên không trung hai tay cũng đã kết ấn, hợp lực tạo thành một pháp trận nhỏ, Doãn Tử Chương toàn lực thúc dục pháp lực hệ Băng trong cơ thể, băng hàn sương trắng cùng với một lượng nước suối lớn do Đề Thiện Thượng và Bảo Pháp Hổ hai người ngưng kết ra từ giữa không trung đổ xuống.

Nước suối chảy xuống trên người bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc trong nháy mắt hóa thành băng, lúc đầu bọn họ còn có thể rung đùi đắc ý bỏ rơi những thứ này khối băng, càng về sau nhiệt độ trong sân giảm xuống kịch liệt, hành động của bọn chúng càng ngày càng chậm chạp. Yêu thú cấp sáu mặc dù linh trí đã mở, nhưng cuối cùng cũng không ứng biến linh hoạt bằng người.

Lâm Đinh, Lâm Nhâm đang truy kích Cơ U Cốc cũng nhận thấy có vấn đề, xoay người lại nghĩ cách phá hư phép của Doãn Tử Chương và ba người kia, lần này đến lượt Cơ U Cốc lại dây dưa trì hoãn, thực lực của hắn không bằng Lâm Đinh, Lâm Nhâm, nhưng thắng ở chỗ trong lòng có nhiều thủ đoạn, chờ hai người thoát thân trở về, bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc đã bị đông lạnh đến nỗi hỗn loạn.

Bọn họ thực lực cường đại nhưng cuối cùng cũng chỉ là yêu thú, đặc tính chủng loại quyết định bọn chúng thực tế không chịu nổi đông lạnh,khí lạnh ùn ùn kéo tới tập kích vây quanh phía dưới, rất nhanh ngay cả máu cũng thiếu chút nữa muốn kết thành đá rồi, làm gì còn lực để chống cự?

Lâm Nhâm không nghĩ tới pháp lực hệ Băng của Doãn Tử Chương mạnh mẽ như thế, bốn con yêu thú cấp sáu mà cũng có thể bị hắn làm cho đông cứng, vừa vội vừa giận vỗ túi đại linh thú. Thả ra toàn bộ yêu thú mang theo bên cạnh, ba con yêu thú cấp năm cộng thêm mười mấy con yêu thú cấp bốn chen chúc ra.

Mới vừa rồi sở dĩ không có thả ra những yêu thú này là bởi vì Độc trạch hủ cốt ngạc hung tính quá nặng, những con yêu thú này cùng bọn chúng tác chiến, chỉ sợ sẽ bị Độc trạch hủ cốt ngạc ăn làm thuốc bổ trước, hiện tại bốn đầu cá sấu lớn cũng đã không thể động đậy, những con yêu thú này ra sân là hết sức thích hợp.

Đề Thiện Thượng thật vất vả làm xong bốn con yêu thú cấp sáu, còn chưa kịp thở ra, đã lại thấy một đám thú dữ lớn nhỏ lại tới, nhe răng trợn mắt chuẩn bị tấn công bọn họ. Thiếu chút nữa là trợn trừng trừng cả con ngươi, trong tay tên khốn này còn có bao nhiêu yêu thú như vậy?

Bên kia, Lâm Quý một mình đối phó Thạch Ánh Lục và Tam nhãn xích hỏa sư tử, vẫn bảo vệ tánh mạng Lâm Lục, pháp lực tu vi của hắn không bằng Lâm Giáp. Nhưng thủ đoạn ngự thú lợi hại, giống như cùng một loại với Lâm Nhâm, từ trong túi đại linh thú thoáng cái thả ra ba con yêu thú cấp năm, mười mấy con yêu thú cấp bốn cùng nhau đối phó Thạch Ánh Lục.

Cho dù huyễn thuật Thạch Ánh Lục lợi hại, cũng không biết làm gì được hắn, chỉ còn miễn cưỡng chống đỡ.

Tam nhãn xích hỏa sư tử đã bị những thứ kia yêu thú cắn xé làm bị thương không ít da thịt, trên mặt đất tung tóe đầy máu huyết của nó và yêu thú khác, làm Thạch Ánh Lục đau lòng đến sắc mặt trắng bệch.

Đề Thiện Thượng bị nhắm trúng rất giận dữ. Nổi giận mắng: “Bà mẹ nó, chỉ các ngươi mới có yêu thú thôi à! Tiểu sư muội! Phóng heo!”

Lời vừa ra khỏi miệng, chợt nhớ tới trong bụng Tiểu Trư chính là Thiên Hỏa! Vạn nhất đốt thành tro bụi toàn bộ yêu thú và người nơi này, kia không phải lỗ lớn rồi sao!

Cho nên vội vàng bổ sung: ” Đốt kiềm chế một chút, đừng đốt những thứ đáng giá!”

Mấy người Lâm thị không ngừng để các loại quái thú vây công sư huynh sư tỷ của nàng, Chu Chu sớm đã có chút ít không nhịn được, chỉ là nghĩ tới bọn họ đều thích luyện công thực chiến. Cho nên mới vẫn núp ở sau Ngũ hành như ý thuẫn không lên tiếng.

Hiện tại nếu Đại sư huynh đã lên tiếng, vậy không phải khách khí nữa, lúc này nâng lên Tiểu Trư quăng ra trận.

Những người khác phối hợp vô cùng khăng khít, mỗi người chú ý một tu sĩ Kết Đan của đối phương, nhanh chóng tập hợp với Thạch Ánh Lục, đem chiến trường từ bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc chuyển sang bên kia. Nếu không Tiểu Trư phun bốc cháy làm tan lớp đá trên mấy con cá sấu lớn mà bọn họ thật vất vả mới chế trụ được , vậy thì nguy rồi.

Bọn họ không sợ Tiểu Trư không đối phó được bốn con cá sấu lớn kia. Chỉ là không bỏ được bốn con yêu thú cấp sáu này thôi, bọn chúng toàn thân cao thấp đều rất đáng tiền đó!

Lâm Đinh và ba người kia không hiểu nổi ý đồ của bọn hắn, nhưng hôm nay mấy hậu sinh này cho bọn hắn đả kích quá lớn, bọn họ đã vô tâm ham chiến, chẳng qua là luyến tiếc bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc mới gắng gượng chống đỡ, không có xoay người thoát đi.

Bọn họ cho rằng dựa vào ba người cộng thêm sáu con yêu thú cấp năm, tổng số mười con yêu thú cấp bốn. Có lẽ còn có lực đánh một trận, chỉ cần chế trụ mấy tiểu tử hậu sinh này, có thể phân ra Lâm Nhâm hoặc là Lâm Quý đi cứu bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc ra.

Ý nghĩ của bọn hắn rất bình thường, đáng tiếc đụng phải đối thủ rất không bình thường.

Một con heo trắng trắng mập mập hấp tấp chạy đến trước nơi đang hỗn chiến

Lâm Đinh đang tập trung tinh thần ứng phó sự tấn công mạnh của Cơ U Cốc, bỗng nhiên một loại cảm giác nguy hiểm cực đoan đánh tới, lông mao toàn thân dựng đứng, hắn đang khổ chiến nên không cách nào phân ra thần thức cẩn thận cảm ứng, khóe mắt liếc qua đảo qua trái phải cũng không phát hiện ra cái gì, trước mặt cũng chỉ có một Cơ U Cốc, mấy địch nhân còn lại đều đang hỗn chiến với Lâm quý, Lâm Nhâm và yêu thú của bọn hắn.

Bỗng nhiên Cơ U Cốc hướng hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt dời về phía dưới hắn.

Lâm Đinh cả kinh, trực giác phản ứng đã nghĩ nhảy lên tránh né, chẳng qua là hắn căn bản còn chưa kịp hành động, một cơn đau nhức kịch liệt như kim châm muối xát và nhiệt độ cao từ hai chân truyền đến.

Cái loại đau đớn này cơ hồ làm hắn dừng hô hấp lại, hắn cảm giác mình bỗng nhiên giống như bị một đao chém đứt cọc gỗ, đứng không yên liền ngã về phía sau.

Tầm mắt theo ngã lật thân thể dồn dập dời xuống, hắn thấy một màn kinh khủng ——một đôi chân của hắn thế nhưng không thấy! Từ đầu gối trở xuống hư không tiêu thất rồi! Đang ở chỗ vốn là vị trí hai chân đứng, một đoàn Liệt Diễm đỏ tía chợt lóe rồi biến mất, một thân ảnh phấn bạch tròn mập đang hướng phía Lâm Nhâm, Lâm Quý chạy tới.

“A!” tiếng kêu thảm thiết thê lương của Lâm Đinh truyền đến, Lâm Nhâm, Lâm Quý bị dọa đến cả người chấn động, ngay cả đám người Đề Thiện Thượng cũng cảm thấy lỗ tai tê dại, đáy lòng phát rét.

Nhưng mà Lâm Nhâm, Lâm Quý còn không kịp thấy rõ ràng Lâm Đinh đến tột cùng xảy ra chuyện gì, liền gặp phải vận mệnh giống như vừa rồi.

Ba cao thủ Kết Đan Kỳ thành danh nhiều năm, thế nhưng ở trong nháy mắt đã bị Tiểu Trư dễ dàng hạ gục!

Tu sĩ Kết Đan Kỳ thân thể mạnh mẽ vượt xa người bình thường, ba người Lâm thị bị thương cũng không phải là trí mạng, nhưng trên tâm lý cực độ khủng hoảng, cho nên bọn họ trong lúc nhất thời mất phương hướng.

Mặc dù tốc độ ứng biến của Lâm Lục mau, nhưng thực lực cùng đám người Doãn Tử Chương kém quá nhiều, tại chỗ đã bị chế trụ ném sang một bên, trong sân còn dư lại vài chục con yêu thú cũng cảm nhận được chủ nhân khủng hoảng, điên cuồng công kích hướng phía đám người Đề Thiện Thượng, ý đồ phá vòng vây.

Tiểu Trư dưới sự chỉ huy của Chu Chu cũng không đuổi tận giết tuyệt, chỉ đem chân sáu con yêu thú cấp năm cầm đầu thiêu hủy khiến chúng nó không cách nào đứng dậy công kích.

Đám người Đề Thiện Thượng cũng không có coi trọng yêu thú, dứt khoát thả những yêu thú khác rời đi. Những con yêu thú này cũng là do Lâm Nhâm, Lâm Quý dùng bí pháp khống chế , cũng không có lập thành chính và phụ khế ước, bây giờ hai huynh đệ bọn hắn tâm thần đại loạn, căn bản không quản thúc được bọn họ, chỉ trong chốc lát mấy chục con yêu thú liền chạy trốn sạch sẽ.

Tiểu Trư nhào tới trong ngực Chu Chu tranh công, đòi ca ngợi, Liễu Tam ngây ngốc nhìn xem con vật thường thay bọn họ nổi lửa nấu cơm, Tiểu Trư biết điều khả ái , dùng sức dụi mắt . . . . Vừa mới phát sinh hết thảy đều là ảo giác sao?

Bình Luận (0)
Comment