Nga Mỵ

Chương 268

Đảo mắt thời hạn bắt đầu Đại hội đấu pháp đã đến, sáng sớm gần trăm tuyển thủ tông môn lớn nhỏ tề tụ gần bờ Đông Hải, vượt biển tiến về phía trước quần đảo Tiên Vân, hơn nữa ngàn vạn khán giả đặc biệt đến xem cuộc chiến của các tu sĩ,ánh sáng kiếm pháp, bảo pháp bay đầy trời, quả thực đủ để khiến ánh bình minh phai màu.

Quần đảo Tiên Vân cách Đông Hải chưa đầy trăm dặm, do ba mươi sáu hòn đảo lớn nhỏ không đều tạo thành, từ giữa không trung nhìn xuống đi, hình dáng toàn đảo giống như một đóa tường vân, cho nên được gọi như thế.

Hội trường Đại hội đấu pháp nằm ở trên ” đảo Biệt Vân ” diện tích lớn nhất, lôi đài tổng cộng ba tòa, trôi lơ lửng cách không xa Biệt Vân Đảo trên mặt biển. Bay gần nhìn sẽ phát hiện nói là lôi đài nhưng thật ra là ba khối băng nổi bóng loáng sáng trong như gương khổng lồ. Độ dầy băng nổi ước chừng ba thước, óng ánh sáng long lanh như thủy tinh, đứng ở trên lôi đài thậm chí có thể thấy rõ ràng bầy cá dưới chân trong biển thong thả bơi qua .

Trong biển rộng mênh mông, ba tòa lôi đài nhỏ bé vô cùng nhưng giống như được sanh ở trên mặt biển , bất luận gió to sóng lớn vẫn vững vàng như thế.

Không ít khách nhân nhìn thấy lôi đài rất khác biệt như vậy, cũng không khỏi âm thầm than thở Tam đại tông môn bạo tay.

Sáu vị Đạo quân của Tam đại tông môn lên đài chủ trì qua một vòng nghi thức khai mạc long trọng, tuyên bố nhằm bày tỏ công bình, trước khi tỷ thí mời các đội ngũ đến đây tham gia Đại hội đấu pháp vào khảo nghiệm thực lực trước.

Đại hội đấu pháp tranh tài quy định dùng rút thăm sàng lọc, rút thăm quyết định đối thủ, một ván định thắng thua, người thắng tiếp tục trận tiếp theo, kẻ bại loại ra khỏi ván. Để tránh đụng phải đội ngũ có thực lực cách xa quá độ, tất cả đội ngũ dự thi đều được yêu cầu trước dùng” đá Hiển Pháp ” nghiệm chứng thực lực, tỷ thí sẽ đấu với đội ngũ có thực lực tương đương, trong lúc rút thăm tiến hành.

Nếu không một đội tất cả đội ngũ đều là tu sĩ Trúc Cơ đụng với một đội trong đội ngũ có tu sĩ Kết Đan thì coi như xong .

Công dụng của đá Hiển Pháp gần giống đá Tiềm Linh, năng lực cảm ứng mạnh hơn đá Tiềm Linh nhiều, tu sĩ chỉ cần đưa tay đặt ở trên nó, số tuổi ước chừng, trình độ tu vi và tư chất linh căn đều lộ ra không bỏ sót.

Năm đội ngũ có thực lực toàn đội đứng đầu không cần tham gia tỷ thí phía trước, có thể đi thẳng vào chung kết. Đệ tử của Tam đại tông môn phái ra giống như trước thẳng vào chung kết, cũng không nằm trong danh sách năm đội đứng đầu này.

Trên đài đệ tử quản sự căn cứ thời gian đánh dấu đội ngũ dự thi, gọi tên từng đội, mời đội ngũ dự thi của các môn phái tiến lên khảo nghiệm.

Đá Hiển Pháp đứng sừng sũng ở ngay giữa hội trường. Là một khối cự đá rất tròn cao dài rộng đại khái khoảng chừng một trượng, trên tảng đá lớn còn hiện ra bốn cái chân tròn hơi mờ hướng lên trời, kiểm tra tuổi thọ, tu vi, linh căn, tiềm chất sẽ chia ra hiện trên bề mặt của nó.

Chu Chu nhìn hình dáng đá Hiển Pháp không nhịn được mà bật cười lên, Doãn Tử Chương nghiêng đầu hỏi: “Sao thể?”

Chu Chu nâng lên Tiểu Trư trong ngực ở trước mặt hắn quơ quơ nói: “Huynh không cảm thấy hình dáng tảng đá kia, thật giống như bộ dáng Tiểu Trư ngửa bụng lên trời sao?”

Đám người Đề Thiện Thượng nghe vậy nhìn qua. Quả thế, không khỏi nhìn nhau mỉm cười. Liễu Tam lẻn qua đến ở một bên, âm thầm tính toán làm sao dụ dỗ Chu Chu thử một chút kia khối đá Hiển Pháp, từ đầu tới cuối hắn không thể nào tin nổi một tiểu cô nương không có tu vi gì mà có thể chỉ huy được linh thú nghịch thiên như vậy, huống chi là tiểu cô nương này còn có thể luyện chế ra Hóa Thanh đan ngũ phẩm.

Trong hội trường, tu sĩ đội thứ nhất dự thi ra sân, cầm đầu là một tu sĩ nhìn qua chừng ba mươi tuổi, đưa tay đặt trên đá hiển pháp. Trên tảng đá lớn ánh sáng xoẹt qua sáng cả bốn phương, trong nháy mắt sáng lên, cột sáng bên trái phía trước đại biểu số tuổi sáng lên sáu phần năm, biểu thị tu sĩ này đại khái chừng chín mươi tuổi, cột sáng bên phải phía trước cho thấy linh căn, cột sáng lóe lên ánh sáng vàng kim, là hệ Kim đơn linh căn.

Mà cột sáng bên trái phía sau đại biểu tu vi, sáng đến gần một phần hai, đó là cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn, đã rất đến gần Kết Đan kỳ, trong đám người phát ra từng đợt tiếng than thở. Tất cả mọi người có thể nhìn ra, người này nếu không có đều bất trắc gì , chừng trăm tuổi có thể đánh sâu vào Kết Đan kỳ.

Bên phải phía sau đại biểu tư chất, cột sáng chậm rãi sáng lên, tia sáng vẫn lên tới cán chừng bảy phần liền dừng lại. Đây chính là tư chất bậc bảy, cách kết quả tốt nhất: mười phần mặc dù còn kém một đoạn, nhưng là trong phần đông tu sĩ đã tuyệt đối được xưng tụng nổi tiếng rồi.

Cái kết quả này làm cho rất nhiều tu sĩ tham gia Đại hội đấu pháp đều khẩn trương hưng phấn lên, linh căn, số tuổi cùng tu vi những thứ này. Bọn họ đã sớm nắm chắc trong đầu rồi, nhưng điểm tư chất này, mình lại không cách nào nắm giữ phán đoán tiêu chuẩn, chỉ có thể bằng cảm giác suy đoán.

Trong lúc nhất thời trên hội trường cũng là tiếng thảo luận ong ong, Liễu Tam nhân cơ hội kích động nói: ” Đá Hiển Pháp này cả đại lục Tấn Tiềm có dưới năm khối. Tam đại tông môn cũng chỉ có một khối như vậy, Đan quốc có một khối, Tây Phương ngũ quốc cũng có một khối, hai khối khác nghe nói ở trên tay hai tông môn thần bí bên ngoài Hải ngoại và vùng đất Cực bắc. Nếu như các ngươi muốn biết tư chất của mình, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất đó.”

Chu Chu không có tỏ vẻ gì, nhưng mấy người còn lại rất hăng hái, ngay cả Bảo Pháp Hổ và Doãn Tử Chương cũng không ngoại lệ.

Năm đó Doãn Tử Chương còn chưa tới kịp bị đưa tới đá Hiển Pháp khảo nghiệm, đã gặp bất hạnh cùng mẫu thân thoát đi Vũ quốc, hắn cũng chỉ biết mình là Hệ Băng đơn linh căn thôi.

Thạch Ánh Lục bỗng nhiên nói: “Các huynh nhìn kìa !”

Một gã tu sĩ khácđang đứng trước đá Hiển Pháp, nhìn biểu hiện của bốn cột trụ đá, hắn năm nay tám mươi có thừa, chẳng qua là tam linh căn rất bình thường, tư chất bậc bốn thiếu chút nữa tới năm…, nhưng tu vi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, so với tu sĩ thứ nhất khảo nghiệm kém một chút mà thôi.

Cơ U Cốc cảm khái nói: “Có thể thấy được tư chất cũng không có thể đại biểu hết thảy, cơ duyên mỗi người và chăm chỉ cũng hết sức trọng yếu.”

Đề Thiện Thượng vuốt vuốt cái mặt em bé xinh đẹp, nói: “Đúng vậy a, hắn cũng xem như không tệ, trên thế gian có thể giống như Lão Tử, tu sĩ thiên tư xuất chúng như vậy, lại có cơ duyên cộng thêm chăm chỉ thực tại không nhiều lắm a, trời cao nhất định nhìn Lão Tử quá hoàn mỹ nên mới biến Lão Tử thành bộ dạng bộ dáng quỷ này!” Giọng nói kia phảng phất mang theo vô hạn sầu não, tự oán hối tiếc, Bảo Pháp Hổ và sư đệ sư muội của hắn bên cạnh nghe được thì cảm thấy một hồi lạnh lẽo.

Bảo Pháp Hổ, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục không nhịn được mà nhìn Doãn Tử Chương, thiên tư xuất chúng lại có cơ duyên cộng thêm chăm chỉ, chỉ sợ không ai so sánh qua được người sư đệ này.

Chu Chu len lén kéo tay áo Doãn Tử Chương thấp giọng nói: “Huynh thiên tư tốt, có cơ duyên lại chăm chỉ, còn… còn có ta, chuyện trước kia không nên quá để ý .” Mới vừa rồi Doãn Tử Chương nhìn đá Hiển Pháp kia, trong nháy mắt nét mặt trở nên có chút cổ quái, cũng không có tránh được ánh mắt Chu Chu, nàng biết hắn lại nghĩ tới bởi vì tư chất của hắn, vì chuyện đó hai mẫu tử bọn họ mới rước lấy họa sát thân.

Nhìn Chu Chu trợn to cặp mắt không có thần thái kia, ánh mắt cố gắng biểu đạt quan tâm và an ủi, Doãn Tử Chương cảm thấy đáy lòng u ám bỗng nhiên tiêu tán sạch sẽ.

Bên cạnh đá Hiển Pháp có đệ tử chịu trách nhiệm ghi chép tu vi thành viên mỗi một đội, qua một lúc, tốc độ khảo nghiệm coi như mau hơn, đại khái một lúc lâu sau, phần lớn người dự thi đã đã kiểm tra xong, đệ tử quản sự gọi tên nói: “Xin Phồn Kiếm tông tiến lên, xin phái Thánh Trí chuẩn bị. . . .”

Quần chúng vây xem kích động rồi, Phồn Kiếm tông công bố lần này tới cũng là tu sĩ Kết Đan a! Còn có phái Thánh Trí, người kia một chưởng đánh bay hai gã tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ tuổi trẻ rốt cuộc là tu vi gì, lập tức sẽ được công bố rồi!

Bình Luận (0)
Comment