Nga Mỵ

Chương 308

Thần niệm trong tháp là do tu sĩ xuất sắc nhất trong lịch sử Vũ quốc lưu lại, nhờ Khí Hồn giữ ở trong tháp vĩnh viễn sẽ không tiêu tan, một khi Khí Hồn quá mức suy yếu, lâm vào ngủ say, những thần niệm này sẽ tan thành mây khói.

Chờ Khí Hồn thức tỉnh, lại một lần nữa hội tụ thần niệm không biết phải trải qua bao nhiêu đời người cố gắng. Mà tháp Vũ Thần mất đi truyền công kỳ hiệu, chẳng những có ảnh hưởng lớn đến việc tu luyện mà hơn cả là sẽ đả kích tinh thần tu sĩ Vũ quốc nghiêm trọng.

Bao nhiêu năm rồi, dựa vào thực lực trèo lên tháp sẽ có cơ hội đạt được truyền thừa tiền bối lưu lại vẫn là niềm kiêu ngạo nhất của Vũ quốc. Nếu như tam đại tông môn ngay cả tháp Vũ Thần cũng giữ không được, những tông môn đầu nhập dưới trướng bọn cũng sẽ nảy sinh hoài nghi đối với thực lực bọn họ, thậm chí ngược lại lòng sẽ hướng về Đan quốc.

Nói đến chuyện này, ba người nhìn nhau, Trịnh Tài Thân cũng nhịn không được muốn chửi bậy, nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ nói: “Hoặc là chúng ta thử lại lần nữa xem có thể đi lên tầng thứ chín hay không?”

Lâm Thế Cung không khỏi cười khổ: “Không sợ các ngươi nhạo báng, hầu như tháng nào ta cũng đều thử một lần, những chẳng bao giờ thành công cả.”

Ba tu sĩ Đại Thừa kỳ của Vũ quốc này, bàn về tu vi là mạnh nhất, hơn nữa trong bọn họ còn có một người có hệ Băng đơn linh căn cũng không thể đi lên tầng thứ chín, hai người còn lại không cần thử cũng biết là hi vọng xa vời.”

“Vậy làm sao bây giờ? Cái tên tiểu quái vật kia của nhà ngươi có thể Kết Anh trong vòng một năm không?” Diêu Khiêm Thư bất đắc dĩ hỏi. Thường ngày, ông đương nhiên rất hy vọng người có thể trở thành chủ nhân Vũ Thần tháp chính là người của Tấn Bảo tông. Nhưng bây giờ tình thế nguy cấp, chỉ cần là người của tam đại tông môn, thậm chí chỉ cần là người nguyện ý thần phục Vũ quốc, ông đều có thể đồng ý.

Doãn Tử Chương giờ là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, mới chỉ đi lên tầng thứ năm tháp Vũ Thần. Muốn hắn trong vòng một năm Kết Anh, còn phải đi lên tầng thứ chín, hoàn toàn là mơ mộng hão huyền. Diêu Khiêm Thư nghĩ nát óc cũng thấy không có khả năng.

Lâm Thế Cung nhìn Diêu Khiêm Thư một cái: “Nếu như Khí Hồn có thể chống đỡ tám năm mười năm, có lẽ hắn có thể sáng tạo kỳ tích này.” Đây đã là đánh giá rất cao. Thật sự là Doãn Tử Chương có tốc độ tu luyện mọi người đều không thể bằng được, hơn nữa hắn cũng là đơn linh căn hệ Băng, hết sức tương xứng với bộ công pháp chí cao của Vũ quốc trên tầng thứ chín kia, khả năng nhận được chấp nhận làm chủ của Khí Hồn so với những người khác cao hơn nhiều.

Lâm Thế Cung chính là đơn linh căn hệ Băng, hơn nữa đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ nhưng vẫn không thể đi lên tầng thứ chín. Doãn Tử Chương hiện tại chẳng qua chỉ là Kết Đan hậu kỳ, cho dù gia roi thúc ngựa tu luyện cũng làm sao có thể trong vòng một năm bước vào cảnh giới Đại Thừa đây?

Cho dù hắn Kết Anh trong vòng một năm, có thể tiến vào tầng thứ bảy cũng đã là cực hạn, khả năng có thể tiến vào tầng thứ tám cũng cực kỳ bé nhỏ, càng đừng nói tầng thứ chín.

Trừ phi hắn giống như tiểu nha đầu kia, là trời sinh “Trừng tịnh chi thể”! (cơ thể hoàn toàn thanh khiết), Lâm Thế Cung nghĩ tới đây, trong lòng gì đó chợt lóe lên, ông cố gắng bắt lấy nhưng lại cố công vô ích.

“Phương pháp duy nhất kích thích Khí Hồn chính là nhận chủ?” Diêu Khiêm Thư thử thay đổi góc độ suy nghĩ phương án giải quyết.

Vẻ mặt Trịnh Tài Thân trầm trọng hẳn: “Còn có phương pháp khác nữa là hiến tế. Lấy thần hồn tu sĩ Đại Thừa kỳ và tu vi cả đời làm vật tế. . . . . .”

Tháp Vũ Thần đã có mấy ngàn năm chưa từng nhận chủ thành công. Trong truyền thuyết vị tổ tiên Lâm thị kia đi lên tầng thứ chín phi thăng thành thánh nhưng thật ra là đi lên tầng thứ tám sau đó lấy thần hồn cùng toàn bộ tu vi của mình hiến tế, cho nên Khí Hồn tháp Vũ Thần mới có thể kiên trì đến nay không ngủ say.

Chính là bởi vì vị tổ tiên Lâm thị kia từng vì Vũ quốc hy sinh như vậy, cho nên Lâm thị mới có thể được hưởng uy danh quyền lực ở Vũ quốc như thế, thậm chí người cả tam đại tông môn đều mơ hồ nghe lời bọn họ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Dĩ nhiên, điều này cũng không thể bỏ qua việc Lâm thị có thiên tài xuất hiện lớp lớp, thực lực trước sau không giảm.

Lâm Thế Cung cười khổ: “Ba người chúng ta chỉ cần một người hiến tế, Đan quốc lập tức sẽ thừa dịp mà xông vào. Thật là một lựa chọn khó khăn.”

Liên minh Đan quốc và liên minh Vũ quốc sở dĩ duy trì thăng bằng, cũng là bởi vì có cùng số lượng đại năng, nếu quyết sống mái với nhau ai cũng không chiếm được chỗ tốt. một khi liên minh Vũ quốc bên này thiếu một tu sĩ Đại Thừa kỳ, thực lực lập tức sẽ phát sinh sai lệch.

Ba tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng chẳng thảo luận ra được ý kiến gì hay, chỉ có thể cười khổ lắc đầu than thở, quyết định năm nay để từng nhóm tinh anh của môn phái mình lên tháp tu luyện, thần niệm truyền thừa trong tháp có thể chiếm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

“Còn có chuyện liên hôn, Lâm lão đệ ngươi nói xem sao trên danh sách lại không có tên cha con Chấn Kim hiền chất thế?” Diêu Khiêm Thư chọn một chủ đề tương đối dễ dàng để nói.

Vì chống lại Đan quốc, tam đại tông môn và Tây Phương ngũ quốc đều rút ra một danh sách đệ tử tinh anh, dùng quan hệ thông gia để củng cố quan hệ. Đồng thời cũng để tỏ thái độ với bên ngoài, thể hiện rằng mấy thế lực lớn này hợp tác chặt chẽ, quyết tâm cùng tiến cùng lui.

Danh sách này vừa định ra mười ngày trước. Vốn là đám người Diêu Khiêm Thư căn bản sẽ không quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này, chẳng qua hôm qua tông chủ Tấn Bảo tông – người chịu trách nhiệm chuyện này lại tự mình đến cầu kiến mấy vị thái thượng trưởng lão, chỉ ra trên danh sách của Chiêu Thái tông thiếu hai nhân vật cực kì quan trọng.

Trên thực tế Doãn Tử Chương chính là đệ tử Lâm thị, việc này trong cao tầng tam đại tông môn đã tự ngầm hiểu với nhau, hắn thể hiện thực lực quá xuất chúng, khó tránh khỏi được người nhớ thương.

Diêu Khiêm Thư thấy không khí trầm trọng , liền thuận miệng nhắc tới chuyện này dễ dàng thảo luận.

Trịnh Tài Thân nhớ mang máng hình như cũng đã từng có người than phiền chuyện này với ông, cho nên bày ra vẻ mặt hóng chuyện bát quái.

Lâm Thế Cung tức giận nói: “Năm đó tiểu tử Chấn Kim kia gây ra chuyện cũng không phải các ngươi chưa từng nghe qua. Hiện nay hắn cũng không chịu ra mặt làm việc cho Lâm thị, ngươi còn trông cậy vào hắn có thể tiếp nhận chuyện liên hôn? Về phần đứa bé Tử Chương kia, nếu như các ngươi không ngại gả nữ đồ nhi tới đây làm tiểu thiếp, ta cũng không còn gì để nói.”

“Làm tiểu thiếp? Lời này của Lâm lão đệ thật chọc người tức giận. Tiểu tử kia đã chọn người cho vị trí chính thất? Chẳng lẽ kể cả công chúa Tây Phương ngũ quốc cũng không được ?!” Diêu Khiêm Thư mất hứng, Trịnh Tài Thân thì tỏ vẻ ngu ngơ.

Coi như là công chúa Tây Phương ngũ quốc, so ra cũng kém nữ đệ tử tinh anh mà tam đại tông môn bọn họ tuyển chọn.

Lâm Thế Cung sờ sờ râu mép, mơ hồ trong mắt có mấy phần đắc ý: “Không phải là công chúa quận chúa gì cả, chẳng qua chỉ là Thánh nữ Đan tộc thôi.”

Ở bên kia, “Thánh nữ Đan tộc” trong miệng Lâm Thế Cung đang nấu mỳ gà. Đề Thiện Thượng nghĩ đến mình tiến bộ thần tốc nhưng vẫn bại bởi tên sư đệ biến thái kia, trong lòng không khỏi bi phẫn, một mạch đoạt liền ba chén mỳ gà của Doãn Tử Chương. Kết quả ăn quá no phải chạy ra đi tìm người đánh nhau tiêu thực.

Doãn Tử Chương lười so đo cùng tên trẻ con này, chậm rãi ăn một tô khác Chu Chu vừa nấu, nghe nàng kể những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua. Trong động phủ chỉ còn hai người bọn họ, Chu Chu nói chuyện cũng không còn cố kỵ nhiều nữa, nói cả chuyện Diễm Thí Thiên lúc sắp đi đã nhận ra nàng.

“Nếu Nhị sư phụ và sư nương biết chuyện này nhất định sẽ hận chết muội.” Doãn Tử Chương hiểu nguyên nhân lần này của Chu Chu là hoàn toàn bởi vì hắn, mới bị bại lộ thân phận . Nhưng giữa hai người đã không cần phân biệt người nào liên lụy người nào nữa rồi.

Chu Chu buồn bã: “Đại trưởng lão nhất định đã biết thân phận của muội rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”

Bình Luận (0)
Comment