Nga Mỵ

Chương 394

Có địch nhân kinh khủng biến thái như Diễm Thí Thiên này ở đây, đương nhiên Chu Chu càng phải cẩn thận.

Vốn là Lâm Chấn Kim đề nghị cùng đi với nàng, nhưng Chu Chu nghĩ đến Yêu Hồ có thể không nguyện ý để cho người khác biết vị trí động phủ của hắn , cho nên vẫn là nhã nhặn từ chối ý tốt của  Lâm Chấn Kim.

Dù sao chỉ cần Diễm Thí Thiên không mang theo nhóm lớn tu sĩ cao cấp với bao vây chặn đánh thì nàng đánh không lại vẫn có thể chạy trốn .

Mặc dù Đan quốc phái rất nhiều thám tử đến thành Sùng Vũ, nhưng không thể phát hiện dấu vết Chu Chu rời đi , cho đến qua mười ngày nửa tháng không thấy Chu Chu lộ diện ở trong thành Sùng Vũ, mới hơi chần chờ báo lên Chu Chu có thể đã rời đi Vũ quốc hành tung không rõ.

Không ai nghĩ đến Chu Chu thế nhưng lại ngụy trang thành một thiếu nữ bình dân bình thường, xen lẫn trong một đống thương nhân người phàm trong đội ngũ ra khỏi thành, cho đến rời xa thành mấy trăm dặm, mới rời khỏi đội ngũ toàn lực đi về hướng Tây Phương Ngũ Quốc.

Một đường không nói chuyện, cảnh vật của núi Điểm Phượng như cũ,  khắp núi  trơ trụi mà nhiều lỗ thủng đen, bầu trời nhóm lớn nhóm nhỏ Thiết Trảo Ma Điêu vỗ cánh bay loạn, phân chim, lông vũ còn có con mồi bọn chúng xé rách máu loãng thịt vụn từ không trung rớt xuống, tràng diện huyết tinh vấy bẩn thật đáng sợ.

Huyết Phong Điểu thiếu chút nữa đã từng bị bọn họ giết hết trải qua mấy năm sinh sôi nảy nở, lại sinh ra một đoàn, xa xa chỉ thấy từng đoàn từng đoàn màu đỏ ở trong núi thổi qua.

Chu Chu nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi nhớ tới chuyện cũ ban đầu cùng các sư huynh sư tỷ đối phó Huyết Phong Điểu, còn có một màn lần thứ hai cùng Doãn Tử Chương đến núi Điểm Phượng tìm Yêu Hồ, lần này lại chỉ có một mình nàng.

Chu Chu lấy ra ngọc bài Yêu Hồ đưa giắt bên hông, khẽ thả ra uy áp tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Khắp núi  Thiết Trảo Ma Điêu và Huyết Phong Điểu nhất thời bị dọa đến câm như hến. Rối rít lùi về trong sào huyệt riêng của mình không dám ló đầu mạo hiểm.

Chu Chu chậm rãi bay gần dưới chân núi, mắt thấy cách chân núi còn có khoảng cách mấy trượng, bỗng nhiên thân thể chợt nhẹ, một cổ sức hút nhu hòa truyền đến, nhìn lại bốn phía cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi, trong mắt chứng kiến đều là thủy tinh xinh đẹp, chính là động phủ của Yêu Hồ.

Chu Chu còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy trên mặt bị hôn bẹp một cái. Sau đó nghe thấy giọng nói tràn đầy mị hoặc của Yêu Hồ vang lên ở bên tai: “Tiểu mỹ nhân! Cuối cùng nàng đã tới, trái tim ta đều muốn vỡ vụn.”

Chu Chu bị giật mình tránh xa thật nhanh, vẻ mặt oan uất tức giận nhìn chằm chằm Yêu Hồ xem ra bởi vì trò đùa dai thành công mà mặt cười rất thoải mái  .

A Chương đã nghiêm nghị cảnh cáo nàng không thể để cho Yêu Hồ hôn , tại sao Yêu Hồ có thể đánh lén? !

” Ồ? Nàng tháo gỡ phong ấn? Sư huynh thích ăn dấm chua kia không tới sao ?” Yêu Hồ cười hỏi, mắt đào hoa lóe lên hết sức mê người.

“Ta muốn nói cho Phần tiền bối, ngươi khắp nơi đùa giỡn nữ hài tử, là một hoa tâm bại hoại!” Chu Chu oán hận nói.

Yêu Hồ cười khanh khách lên, duỗi tay ra đã Chu Chu kéo đến trước mặt, ôn nhu dụ dỗ nói: “Được rồi được rồi, đừng nóng giận. Không phải hôn một ngụm nhỏ sao? Ta xem nàng xinh đẹp khả ái mới hôn đấy. Người khác muốn ta hôn, ta còn không muốn đây này !”

Thật là nói khoác không biết ngượng !

Nhưng mà Chu Chu thấy mặt Yêu Hồ kia xem ra đủ để điên đảo chúng sinh  , không phải không thừa nhận, người ta da mặt dày đó là bởi vì có cái khả năng này. Nếu như không phải là trong lòng nàng đã có Doãn Tử Chương. Thật sự cũng sẽ bị hắn mê chết.

” Lần này nàng tới có tin tức gì tốt hả? Người ta đợi nàng ba năm rồi!” Yêu Hồ ủy ủy khuất khuất mà phàn nàn nói.

Chu Chu biết hắn đang trêu đùa nhưng cũng không nhịn được nữa bị hắn truyền cảm hứng được một trận đỏ mặt tim đập nhanh, cộng thêm kiểm nghiệm lại chính mình có phải đã tới chậm, hay làm ra chuyện xấu tổn thương tâm hồn nhỏ bé của người ta.

“Cái kia, những linh dược khác ta tìm khắp toàn bộ rồi, ngươi xem một chút.” Chu Chu như hiến vật quý lấy một hộp đựng tất cả linh dược mà yêu hô yêu cầu ra.

Yêu Hồ vui vẻ mà cười nhận lấy. Mở ra từng cái nhìn kỹ một lần, thở ra một hơi nói: “Rốt cục đã đầy đủ hết rồi! Ta không tạ ơn nàng đâu nha, lúc nào có thể tìm trưởng lão Đan tộc  thay ta  luyện đan cho A Thấm?”

Thần sắc Chu Chu hơi cứng đờ cúi đầu nói : “Mấy tháng trước, Thái tử đan quốc Diễm Thí Thiên mang theo thân tín của hắn Tô Đạm Hồng ngoài ý muốn ở trên Bắc Hải gặp được mấy vị trưởng lão, tới đả thương bọn họ, hiện tại mấy vị trưởng lão đang bế quan chữa thương, muốn khôi phục như cũ có thể lại đợi thêm ba năm năm nữa.”

Nàng có chút không đành lòng nhìn Yêu Hồ đang đầy hi vọng rồi lại thất vọng.

“Như vậy . . . . . .” Yêu Hồ  nụ cười phai nhạt dần. Nhưng đảo mắt phấn chấn tinh thần nói: “Không sao, dù sao lâu như vậy cũng chờ rồi, cũng không kém ba năm năm này.”

Chu Chu mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cục cắn răng nói: “Như, nếu như ngươi tin tưởng ta, ta…ta thay ngươi luyện chế Đại Luân Hồi đan!”

Từ trước tới nay, nàng đã suy nghĩ qua vấn đề này vô số lần, trước mắt nói ra quyết định mình chân chính sao nàng lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra thì trong lòng nàng hiểu, bàn về thuật luyện đan, mình không kém mấy vị trưởng lão quá nhiều, nhất là nàng có Hỏa linh vô cùng cường đại, thậm chí nếu so tỷ lệ thành công với mấy vị trưởng lão tự mình xuất thủ thì còn cao hơn.

Chẳng qua là do tính cách của nàng quyết định, có thời điểm ỷ lại vào người bên cạnh, thì không muốn mình đi mạo hiểm, nàng lúc ban đầu đi theo bên cạnh Doãn Tử Chương, cũng là bởi vì nhận định hắn là một  đối tượng có thể làm cho nàng yên tâm lệ thuộc vào.

Lúc trước Doãn Tử Chương trên tháp Vũ Thần từng hỏi nàng, nếu như hắn đã chết, thì nàng làm sao bây giờ, đến nay nàng không dám suy nghĩ tình huống như thế. Mặc dù nàng cố gắng ở trước mặt Doãn Tử Chương che đậy khuyết điểm, nhưng là nàng biết, nàng mềm yếu để cho Doãn Tử Chương lo lắng, thậm chí trở thành gánh nặng trong lòng hắn.

A Chương nguyện ý tín nhiệm nàng, phó thác vận mệnh ở trên tay nàng thì nàng cũng nên cố lấy dũng khí tín nhiệm mình.

Nàng có thể làm được! Linh đan Thánh phẩm nàng có thể luyện chế ra , huống chi chỉ là đan dược cửu phẩm? !

Trong lòng Chu Chu muôn vàn hào khí, ngẩng đầu nhìn về Yêu Hồ, đợi chờ đáp án của hắn.

Luân Hồi Thông Linh thảo là thuộc về Yêu Hồ , nếu như hắn không muốn mạo hiểm thì Chu Chu cũng không thể miễn cưỡng.

Yêu Hồ hé mắt, đột nhiên ôm lấy Chu Chu, vui vẻ mà quay hai vòng nói: “Tin được tin được, tiểu cô nương nàng xinh đẹp khả ái  như vậy, luyện ra đan dược nhất định là tốt nhất, A Thấm biết rồi cũng sẽ thích.”

Chu Chu không giải thích được lại còn chịu khổ bị phi lễ, đầu đầy hắc tuyến mà trong lòng nổi lên nghi vấn logic kì quái của Yêu Hồ kia .

Hắn tin tưởng nàng thế nhưng không phải bởi vì thực lực của nàng, mà là bởi vì tướng mạo của nàng. . . . . . Cái này có liên quan gì tới cái kia! Lớn lên đẹp mắt có quan hệ với luyện đan sao?

Yêu Hồ vui vẻ xong, buông Chu Chu ra, bắt đầu làm loạn khắp nơi : “Muốn chuẩn bị cái gì, nàng mau nói cho ta biết! Chúng ta lập tức bắt đầu luyện đan!”

Chu Chu suy nghĩ một chút đề nghị nói: “Nếu không ngươi theo ta đến Vũ quốc đi, nơi đó tương đối an toàn, ta có thể yên tâm bế quan luyện đan.”

Yêu Hồ lắc lắc đầu nói: ” Thần hồn của A Thấm ly cách thân thể quá lâu, mặc dù giấu nàng ở bên trong hoa tai đồng, nhưng nếu rời đi Cầm Hoàng Lăng này vượt quá ba ngày sẽ bị tổn thương. Ta lựa chọn ở chỗ này thành lập động phủ, cũng bởi vì nơi này  không khí thích hợp nhất cho A Thấm bồi dưỡng thần hồn. Nơi này cũng rất an toàn, ngươi yên tâm ở chỗ này luyện đan đi, có ta đây! Bảo đảm không ai có thể đi vào quấy rối.”

Chu Chu nghĩ đến bản lãnh Huyễn Mị Yêu Hồ, rốt cục gật đầu nói: “Tốt lắm, ta liền ở chỗ này luyện Đại Luân Hồi đan.”

Bình Luận (0)
Comment