Nga Mỵ

Chương 448

Nguyên Anh hậu kỳ!

Không những vậy, Xích Lân Ngạc nhạy bén cảm nhận được trên người nữ tu sĩ  trước mặt mình toả ra một loại khí thế khiến cho nó có cảm giác run sợ, thậm chí nàng ta vẫn chưa ra tay thì nó cũng đã ý định cúi đầu thần phục hoặc muốn quay đầu bỏ trốn.

Trong lúc khi Xích Lân Ngạc còn đang giật mình thì bóng ảnh của Tiểu Trư  đột ngột hiện ra , cái đầu nho nhỏ không đủ để Xích Lân Ngạc nhét kẻ răng, vẻ mặt Xích Lân Ngạc trong phút chốc từ kinh ngạc chuển thành hoản loạn, không chút do dự liền xoay người bay về phía Đan Đằng!

Nó nhanh nhưng động tác của Tiểu Trư nhanh hơn, chớp mắt đã chặn đường Xích Lân Ngạc.

Các tu sĩ Đan Quốc tụ tập bên ngoài Đan Thần điện thấy một màn như vậy giữa không trung phần lớn đều hoàn toàn khó hiểu, không thể giải thích được vì sao một con heo nhỏ lại có thể dọa được hoả linh nổi tiếng uy chấn Đan Quốc?!

Tiểu Trư được Chu Chu ra lệnh, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, những tu sĩ kia còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy Tiểu Trư há miệng bỗng chốc liền phun ra một đoàn liệt diễm màu vàng, Xích Lân Ngạc gào thét vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn không sánh bằng tốc độ lan tràn của liệt diễm, rất nhanh toàn thân đều bị vùi trong biển lửa.

Dùng hỏa công đánh hỏa linh, nếu là trước kia chỉ sợ tất cả tu sĩ Đan quốc đều sẽ chế nhạo, cho rằng đây là một hành động ngu ngốc múa rìu qua mắt thợ, nhưng ngay tại lúc này không ai trong bọn họ lại có thể cười nổi.

Thiên Hỏa! Là Thiên Hỏa! Hơn uy thế Thiên Hoả này còn đáng sợ hơn cả thái tử của bọn họ sử dụng Diệt Thế chi Hoả mấy năm trước!

Mặc dù Hỏa linh của Đan Đằng  xuất sắc, nhưng muốn chống lại Thiên Hỏa, đó là tuyệt đối đẳng cấp khác biệt, tựu giống như một người tu sĩ chống lại Đại La Kim Tiên, cho dù tu sĩ loài người siêu quần bạt tụy như thế nào thì cũng không thể chống cự được.    Dường như Đan Đằng có thể lập tức cảm thấy dị trạng của Xích Lân Ngạc, nhưng bị thế tấn công bén nhọn của Doãn Tử Chương ngăn trở, chờ đến lúc lão muốn triệu hồi Xích Lân Ngạc thì hoảng sợ phát hiện, Xích Lân Ngạc đã mất đi khống chế.

Bên tai truyền đếm tiếng rống thê lương tuyệt vọng của Xích Lân Ngạc. Đan Đằng miễn cưỡng phân thần nhìn qua, nhất thời kinh hoảng toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

“Đan Hoàng! Ngươi… làm sao ngươi có thể trốn ra ngoài?” Đan Đằng thất thanh kêu lên. Lão chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra lai lịch của ngọn liệt diễm ánh vàng kia, lão đã từng được chứng kiến sự uy mãnh và hung hãn của  Diệt Thế Chi Hoả trong tay Diễm Thí Thiên, có thể mạnh mẽ hơn Diệt Thế Chi Hoả, trừ phi ngọn liệt diễm màu vàng này chính là do bốn loại Thiên Hoả dung hợp mà thành.

Lão không thể nào tin nổi chuyện nghịch thiên này, từ lúc Chu Chu bị giam tại Huyền Cung dưới lòng đất cho tới nay cũng chỉ mới hơn mười bảy ngày mà thôi.

Chu Chu không hề nhìn lão, chuyên tâm chỉ huy Tiểu Trư nhanh chóng thu thập Xích Lân Ngạc để có thể rời khỏi chỗ này.

Xích Lân Ngạc vùng vẫy duy trì hơi thở giãychết, toàn thân hoàn toàn bị Thiên Hoả do Tiểu Trư phun ra bao phủ, Đan Đằng quá sợ hãi, vội vàng muốn thu hồi hoả linh của mình về.

Hỏa linh chính là dung hợp nguyên thần phân thân của hắn cùng với tu vi linh căn hệ Hoả. Nếu như bị Chu Chu triệt để phá huỷ, tương đương với việc tu vi ngàn năm của lão sẽ mất đi một nửa, tổn thương nặng như vậy lão không cách nào chịu nổi

Sao Doãn Tử Chương lại có thể cho lão có cơ hội, băng kiếm khổng lồ phối hợp với ngàn vạn băng kiếm nhỏ xuất quỷ nhập thần dồn sức điên cuồng tấn công, Đan Đằng hai mặt đều gặp địch hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Ngay lúc đó, trong hang động tại ngọn núi phía sau hoàng cung, Diễm Thí Thiên đột nhiên mở hai mắt ra, thu hồi công lực vọt dậy.

“Đan Hoàng? Làm sao có thể?” Hắn rõ ràng cảm giác khí tức cường đại của Thiên Hoả từ hướng Đan Thần điện.

Bốn loại Thiên Hỏa! Vậy mà Đan Hoàng có thể dùng không đến hai mươi ngày hoàn toàn hấp thu dung hợp bốn loại Thiên Hoả! Cho dù trong lòng Diễm Thí Thiên kiên định như thế nào, giờ phút này không khỏi sinh ra một vết nứt.

Nghĩ đến mấy năm nay ngày đêm khổ sở tu luyện tiếp nhận nguy hiểm trùng trùng mới có thể hàng phục bốn loại Thiên Hoả , mà Đan Hoàng. . . . . . Mười bảy ngày! Cũng chỉ có mười bảy ngày!

Vốn hắn cho rằng bản thân mình đã đánh gía cao tư chất tấn cảnh của nàng. Không nghĩ cho tới bây giờ thì ra là đã quá xem thường nàng.

Hắn luôn luôn tự phụ mình là thiên tài, nhưng nếu so với Đan Hoàng thì hắn là cái gì?

Dù sao Diễm Thí Thiên không phải là loại người vô dụng, có thể một đường vượt qua mọi chông gai tấn cấp Đại Thừa Kỳ. Đều là người có tâm chí sắt đá cho nên đủ loại tâm tình phát sinh trong lòng nháy mắt đã bị hắn dập tắt.

“Tốt! Thật sự là quá tốt! Nàng đã hấp thu bốn loại Thiên Hỏa, vậy Bổn cung cũng không khách khí!” Diễm Thí Thiên cười lớn một tiếng, bóng ảnh phiêu nhiên xuất hiện trên bầu trời hoàng cung, hóa thành một đạo ánh sáng vọt tới Đan Thần Điện.

Diễm Thí Thiên xuất quan, Chu Chu cơ hồ lập tứccảm ứng được. Nàng không để ý Xích Lân Ngạc đã bị Tiểu Trư luyện hoá chưa, quay về phía Doãn Từ Chương hét lớn : “A chương, đi mau!”

Doãn Tử Chương đương nhiên biết Diễm Thí Thiên hay Diễm Kiếm Địch sắp xuất hiện nên Chu Chu mới gấp như vậy, lập tức không ham chiến, bỏ mặc Đan Đằng thiếu chút nữa thảm bại cùng với Chu Chu bay về hướng tây bắc.

Đan Đằng thở dài một hơi bình tĩnh lại, nghĩ đến nếu Diễm thí Thiên đã xuất hiện vậy không còn chuyện của lão nữa. Liền tranh thủ triệu hồi Xích Lân Ngạc đang hấp hối.

Lão vừa nhìn Hoả linh đã bị luyện hóa chỉ còn là một hư ảnh nhàn nhạt, cơ hồ muốn hộc ba lít máu , Hoả Linh trong người hắn vốn có tu vi ngàn năm, vậy mà lại bị luyện hoá gần bảy phần, mặc dù bản thể của hắn không bị trọng thương, nhưng hỏa linh lại bị thương nặng, không đến ba trăm năm sợ là không thể phục hồi.

Lão đã hơn hai ngàn tuổi, mắt thấy thọ nguyên sắp hết, chờ hỏa linh của lão khôi phục e rằng lão cũng muốn toạ hoá, làm sao còn có hy vọng tấn nhập Đại Thừa?

Lúc trước Diễm Tứ  và Diễm Thí Thiên đi tìm Thông Linh thảo, kết quả tay không mà quay về, Đại Luân Hồi đan cũng không còn. Đan Đằng càng nghĩ càng oán giận, đôi mắt như muốn nứt nhìn chằm chằm phương hướng Chu Chu và Doãn Tử Chương rời đi hét lớn: “Đan Hoàng, ta với ngươi không đội trời chung!”

Chu Chu nghĩ đã bại lộ, liền không hề che dấu thân phận của mình,Tiểu Trư xung phong phía trước lấy Nguyên Thủy Thánh hỏa mở đường, chớp mắt đã xông tới Hồn Thiên Môn góc tây bắc của Đan Thần điện  .

Diễm Thí Thiên cũng đã đuổi tới: “Đan Hoàng, nàng trốn không thoát đâu, biết điều thì ngoan ngoãn lưu lại!” Doãn Tử Chương và Chu Chu đứng ở trên chỗ cao nhất của Hồn Thiên Môn, hai tay nắm chặt, ngẩng đầu nhìn lại, Diễm Thí Thiên một thân cẩm bào màu đen đứng giữa không trung, dưới chân là đỉnh đầu của con huyền long khổng lồ dữ tợn, thân rồng thật dài uốn lượng trên không , một cỗ khí tức chết chốc nồng đậm như có như không toả ra, áp chế toàn bộ lòng người trong thành Lăng Đan, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không tránh khỏi hai đầu gối run lên, lòng ớn lạnh.

Không ai có hoài nghi, chỉ cần một hành động bất kỳ của Diễm Thí Thiên cũng đủ để làm cho người ta lâm vào điạ ngục, vạn kiếp bất phục.

Nhìn cảnh Doãn Tử Chương và Chu Chu thân mật gắn bó, Diễm Thí Thiên cười đến yêu mỵ mà tàn nhẫn, duỗi ngón tay chỉ Doãn Tử Chương nói: “Nàng thích tiểu tử này? Rất tốt, rất tốt, Bổn cung vừa suy nghĩ ra một thủ đoạn lăn trì tu sĩ Nguyên Anh, vừa đúng lúc dùng hắn tới thử nghiệm.”

Chu Chu nhớ tới cảnh tượng máu tanh trước đây, sắc mặt trắng nhợt, nhưng rất nhanh liền trấn định lại nói: “Đời này ngươi không cần phải vọng tưởng, giữ lại một mình ngươi dùng đi!”

“Tiểu mỹ nhân, lá gan của nàng xem ra cũng trở nên to lớn hơn rồi . Không sao, cứng đầu một chút khi thuần phục không phải sẽ thú vị hơn sao.” Diễm Thí Thiên đánh giá dung mạo và dáng người tuyệt trần của Chu Chu từ trên xuống dưới, hắn hoài niệm cái tư vị mất hồn khi ôm nàng vào người.

Nghĩ đến viễn cảnh lực lượng mạnh mẽ của chín loại Thiên Hỏa hội tụ trong người hắn , nữ tử xinh đẹp nhất, tinh khiết động lòng người nhất trong thiên hạ bị hắn độc chiếm  , Diễm Thí Thiên càng không muốn chần chờ: “Tiểu mỹ nhân, Bổn cung sẽ cho nàng tận mắt chứng kiến cái gì mới là uy lực chân chính của Thiên Hoả !”

Bình Luận (0)
Comment