Nga Mỵ

Chương 510

Thời gian thấm thoát, từ lúc Chu Chu và Doãn Tử Chương vào tháp Vũ Thần bế quan đến nay đã trôi qua hai năm, ba người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc cùng Thạch Ánh Lục cũng lần lượt lên cấp đến Nguyên Anh trung kỳ.

Tốc độ như vậy đã đủ kinh người rồi, tuy nhiên khi nghĩ đến hai cái “Biến thái” tiểu sư đệ và tiểu sư muội cũng đang ở trong tháp kia, tâm tình đắc ý của cả đám mấy người bọn họ đều như đang thiếu nợ. Thi thoảng còn tình cờ hoài nghi chính bản thân mình, nếu không có lợi khí tu luyện Băng Quý Linh thạch, Trường Sinh Tiên hỏa trong tay, liệu tốc độ lên cấp của bọn họ có được như vậy hay không, quả thực ngượng ngùng không muốn ra cửa chào hỏi ai cả !

Doãn Tử Chương ở tầng thứ chín không nóng nảy không vội vàng yên lặng tích góp lực lượng, cũng không bị ảnh hưởng bởi tốc độ biến thái của Chu Chu.

Đảo Âm Dương ở phía xa sau ba năm Đan Nghê mang thai, bình an sinh hạ một bé gái, chẳng qua khi bé gái này ra đời cũng không có giống như lời Thiên Chân Đạo Quân nói vừa sinh ra đã có thiên phú cường đại dị thường, ngược lại gầy còm ốm yếu như đứa bé bị sinh thiếu tháng vậy.

Ba vị đại nhân liền suy nghĩ lại tiền căn hậu quả một lần, đại khái đoán ra được bởi vì tiểu nữ nhi Phượng Hoàng chuyển thế này vì hơn một năm trước cứu tính mạng của Trịnh Quyền, bị tổn thương nguyên khí, cho nên mới như thế này.

Chuyện ngày đó hoàn toàn là do Trịnh Quyền mạng lớn, sau khi Đan Nghê mang thai trong máu lại có thêm huyết mạch của Phượng Hoàng, mà nàng lại lấy ba giọt máu phong ấn vào trong Linh Ngọc để cho Trịnh Quyền mang theo bên người, cho nên lúc nguy cấp Linh Ngọc vỡ vụn, tiểu Phượng Hoàng lập tức cảm giác được cha ruột ở nhân thế của mình gặp chuyện không may, liền mượn lực lượng cường đại của huyết mạch cường thế truyền tống Trịnh Quyền đến trong núi Chu Tước cách xa vạn dặm.

Trịnh Quyền nghĩ đến con gái vì mình mới có thể yếu ớt như vậy, lại càng yêu thương bé như mạng, hận không đem tất cả những gì tốt đẹp nhất đều đưa đến trên tay bé.

Chỉ vì sự kiện đặt tên cho nữ nhi, Trịnh Quyền xoắn xuýt đến nỗi suýt nhổ sạch râu mép. Cuối cùng mới đặt tên là “Tự Hi” ——Ánh sáng ban mai mặc dù yếu ớt, nhưng lại tràn đầy ánh sáng hi vọng, hơn nữa càng ngày càng sáng ngời chói mắt.

Trịnh Quyền hi vọng tương lai nữ nhi của mình càng ngày càng tốt, không cần bé giống như Chu Chu có thiên phú khủng bố. Chỉ hi vọng bé bình an vui sướng, tự do tự tại hưởng thụ nhân sinh.

Chẳng qua thần tộc Phượng Hoàng chuyển thế, có thể bình thường được hay không?

Đề Thiện Thượng sau khi xuất quan nghe được tin tức tiểu sư muội chào đời, cũng không thèm để ý trên Bắc Hải mưa giông bão giật, yêu thú hung mãnh,một người một ngựa chạy đến đảo để gặp tiểu sư muội, nếu không nhanh chân lần này có thể sẽ để cho sư đệ khác nhanh chân tới trước a!

Nếu tiểu sư muội này cũng bị cướp đi thì cuộc đời hắn còn có ý nghĩa gì nữa ?!

Quả nhiên tiểu sư muội không phụ tấm lòng mong mỏi cuồng dại của hắn, lớn lên phấn điêu ngọc mài, vừa nhìn liền chắc chắn biết được tương lai chính là tuyệt thế mỹ nữ. Đề Thiện Thượng nhìn chằm chằm tiểu sư muội “Thuộc về hắn” đang nằm trong nôi. Vừa ảo tưởng tương lai tiểu sư muội là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành phong tư tuyệt đỉnh ngay cả nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.

Hắn cảm giác, cảm thấy mình cùng tiếu sư muội tựa hồ như có liên hệ đặc biệt, bởi vì phu thê Trịnh Quyền cố ý không nói cho hắn biết, hắn không nghĩ tới mấy chuyện linh tinh như cấm chế thần tộc Phượng Hoàng, càng không có khả năng đoán được cái tên Phượng Hoàng chuyển thế mà hắn liều mạng tìm lại chính là tiểu sư muội, chỉ có thể đổ cho duyên phận trời định.

Đề Thiện Thượng nhìn tiểu sư muội trong nôi quá mức say mê, không chú ý tới trong mắt tiểu nữ hài lóe lên tia quỷ dị.

Một người ngu ngốc! Hơn nữa còn là người không biết trong đầu còn chứa bao nhiêu ý tưởng ngu ngốc! Ai thay nàng chọn người vậy? Để cho cái người ngu ngốc này phụng dưỡng mình, thật là mất thể diện!

Nhưng người này mới hơn năm mươi tuổi, đã có tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Ở trong tầng lớp tu sĩ loài người cũng được coi là thiên tài đứng đầu rồi, nhìn một bộ mặt trẻ con kia cũng rất thuận mắt, hắc hắc! Thôi thì nàng cứ tạm thời chấp nhận xem sao.

Tiểu cô nương lười biếng nhếch nhếch miệng, liền nghe được Đề Thiện Thượng vui mừng kêu to: “Tiểu sư muội cười với con kìa! Nhị sư phụ, Nhị sư nương vừa rồi các người có nhìn thấy không? Tiểu sư muội cười với con…..”

Hai người Trịnh Quyền Đan Nghê liền im lặng. Cái người này cuồng sư muội đến hết thuốc chữa rồi.

Mặc dù Đề Thiện Thượng hận không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh tiểu sư muội, nhưng nhận được thư khẩn cấp của Cơ U Cốc dùng phi kiếm truyền đến, vẫn không thể không trở về đại lục Tấn Tiềm.

Trước khi đi hắn đi một bước lại quay đầu lại, lặp đi lặp lại với phu thê Trịnh Quyền chuyện sư đệ của mình thích ngược đãi bao nhiêu, rồi công khai ám hiệu cho bọn họ tuyệt đối không được thu nhận nam đệ tử, nếu không chờ đến khi hắn biết được sẽ một ngày ba bữa thay đổi các cách để giày xéo đả kích hắn.

Trịnh Quyền bị hắn làm phiền không chịu được. Không thể làm gì khác hơn nữa đành thuận miệng đáp ứng. Lúc đó mới tiễn đi được ôn thần này.

Cơ U Cốc cũng không muốn quấy rầy Đại sư huynh cùng tiểu sư muội bồi dưỡng tình cảm, thật sự là tình huống hiện tại của đại lục Tấn Tiềm đã khẩn trương tới cực điểm, hành động của Liên Minh Đan Quốc càng ngày càng tỏ ra ngang ngược càn rỡ, có lời đồn đại rằng Diễm Thí Thiên muốn thực hiện ước hẹn quyết đấu mười năm trước thời hạn nhưng mà Chu Chu và Doãn Tử Chương lại đang bế quan. Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục phải gia nhập chiến đoàn,ở thời điểm này, làm sao lại có thể thiếu vị Đại sư huynh của bọn họ được đây?

Quảng trường hoàng cung Đan Quốc, Diễm Thí Thiên ở trên đài cao nhìn đội hình khủng bố phía dưới tổng cộng có trên trăm tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng gần nghìn tu sĩ Kết Đan kỳ. Nghĩ đến biên giới hai bên Vũ Quốc và Đan Quốc tập trung mấy phe tính bằng đơn vị hàng nghìn tu sĩ Trúc Cơ kỳ liền cất giọng cười to. Phát một ống tay áo ngang nhiên nói: “Lên đường!”

Huyền Long bay lên trời, dẫn theo đội ngũ khủng bố bên dưới nhanh chóng tiến về phía phương hướng Vũ Quốc.

Ước hẹn mười năm quyết chiến chưa tới. Nhưng hắn đã không kịp đợi, cũng không thể đợi thêm nữa! Bên phía Vũ Quốc đột nhiên im hơi lặng tiếng, có khả năng rất lớn là do Doãn Tử Chương chuẩn bị đột phá Đại Thừa kỳ.

Ngoài mặt Diễm Thí Thiên chưa bao giờ chân chính để Doãn Tử Chương ở trong lòng, nhưng trong lòng hắn vẫn tự hiểu, một khi để cho nam tử có thiên phú cực kỳ cao lớn mạnh hơn thì sẽ trở thành kình địch của hắn. Nhất là khi tên địch nhân này lại được tháp Vũ Thần nhận làm chủ nhân, trở thành thần khí của chủ nhân, lại để cho hắn đột phá Đại Thừa, hắn sẽ có năng lực khống chế hoàn toàn tháp Vũ Thần, muốn đối phó hắn ta sẽ trở lên vô cùng khó khăn.

Đã có một Đan Hoàng hấp thu bốn loại Thiên Hỏa, lại thêm một Doãn Tử Chương, còn có ba vị Đại trưởng lão của Tam Đại tông môn, tất nhiên nếu hắn muốn giữ vững ưu thế sẽ không còn dễ dàng nữa.

Hắn phải nhanh chóng sớm giải quyết tất cả mọi chuyện, thu Đan Hoàng cùng bốn loại Thiên Hỏa trên người nàng vào tay thì tất cả những vấn đề kia đều không còn là vấn đề nữa! Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.

Chính là không biết mấy cái đinh chôn ở phía Tam Đại tông môn rốt cuộc có thể có được đến bao nhiêu tác dụng……

Diễm Thí Thiên lạnh lùng cười một tiếng, cho dù không có tác dụng cũng không có việc gì, hắn vẫn còn vài lá át chủ bài, cho dù ba vị Đại trưởng lão liên thủ cùng với Đan Hoàng, hắn cũng nắm chắc phần thắng rồi.

Đan Hoàng…..Vừa nghĩ đến thiếu nữ trên người tỏa ra hơi thở tinh khiết, hắn liền không nhịn được cả người nóng lên. Rất nhanh hắn có thể đánh bại thu phục được nàng, đặt nàng dưới thân, hưởng thụ thân thể mỹ lệ mê người của nàng đã hơn năm đó rất nhiều, đồng thời tiếp thu bốn loại thiên hỏa trân quý trên người nàng.

Hắn thích nhìn bộ dáng bất lực khóc lóc của nàng, cũng yêu thần thái mỉm cười dịu dàng động lòng người của nàng, toàn bộ hết thảy tất cả của nàng rất nhanh sẽ đều thuộc về hắn!

Phía trong biên giới Vũ Quốc không khí chiến tranh dày đặc, Tây Phương Ngũ quốc cũng đã thu lại phòng tuyến, phái phần lớn tu sĩ đến Vũ Quốc để chuẩn bị quyết đấu sinh tử với Đan Quốc.

Bên trong thành Sùng Vũ, xung quanh tràn ngập không khí khẩn trương, chỉ có tháp Vũ Thần vẫn như cũ lặng lặng đứng sừng sững, phảng phất như không cảm giác được biến đổi phía bên ngoài.
Bình Luận (0)
Comment