Nga Mỵ

Chương 84

Edit: Dao Dao Beta: Leticia Đối với sự khích bác ly gián của Đại sư huynh, Doãn Tử Chương mím môi không nói, nhịn bộ dạng mặt mày hớn hở của Chu Chu khi nói chuyện với Cơ U Cốc, quả thật hết sức chói mắt.

Đồ con lợn! Chỉ biết nhìn bề ngoài, đã ngốc lại dễ bị lừa gạt!

Chu Chu và Cơ U Cốc”chuyện trò vui vẻ” , Thạch Ánh Lục cũng khenDoãn Tử Chương không dứt: “Tứ sư đệ lớn lên thật là đẹp mắt! Ta vẫn cho là Nhị sư huynh là nam tử dễ nhìn nhất trong thiên hạ đâu!”

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, tựa hồ nụ cười của Cơ U Cốc khẽ dừng một chút, lời này của Thạch Ánh Lục không phải ý nói là hắn lớn lên không bằng tiểu tử họ Doãn sao? !

Đề Thiền Thượng ngó bên này một chút, nhìn bên kia một tí, e sợ thiên hạ không loạn, thong thả bước lại chỗ Cơ U Cốc nhẹ giọng nói: “Chẳng những Tứ sư đệ có vóc người đẹp hơn ngươi, tư chất cũng cao hơn ngươi không chỉ một chút thôi đâu, Tam sư muội nguy hiểm! Hắc hắc! Ngươi nhìn bọn họ đứng cạnh nhau thì có thể hình dung bằng thành ngữ gì? Gian phu dâm phụ? A! Không đúng không đúng, là trai tài gái sắc mới đúng!”

Cơ U Cốc từ từ cúi đầu, ôn hòa nhìn Đề Thiền Thượng, dùng một loại ngữ điệu đầy chân thành từng chữ từng chữ nói: “Hơn hai năm không thấy, sư huynhcàng phát ra vẻ thanh xuân, ít nhất so với lần cùng tiểu đệ gặp mặt trước đây, cao lớn hơn…nửa tấc phải không? Thật là đáng mừng!”

Tiểu tử thúi này dám châm chọc hắn chưa trưởng thành? ! Chuyện gì cũng nhịn được nhưng chuyện này thì không thể!

Đề Thiền Thượng giận đến độ mắt lộ ra hung quang, hai tay nắm chặt khiến các khớp ngón kêu răng rắc,căm hận nói: “Gặp trên luyện võ trường! Sư huynh ta đang muốn xem tu vi của sư đệ tiến triển bao nhiêu rồi, hay hai năm qua bế quan để tu luyện miệng lưỡi a!”

Cơ U Cốc vẫn giữ phong độ nhẹ nhàng, ôn nhu nói: “Sư huynh chọn tỷ thí tại luyện võ tràng, chẳng lẽ là vì sợ tiểu đệ bày trận? Không cần lo lắng đâu, tiểu đệ biết sư huynh khó xử, bảo đảm không bày Thiên Ma Vũ Huyễn trận giống ngày đó là được, dù sao đối với huynh cũng không có chỗ dùng.”

Thiên Ma Vũ Huyễn trận ý nghĩa như tên gọi, một khi triển khai sẽ làm người bị hãm trong trận thấy vô số mỹ nhân xinh đẹp quần áo đơn bạc thậm chí trần như nhộng nhảy múa đan xen, hết sức hấp dẫn, nguyên là pháp trận cấp thấp dùng để rèn luyện tâm tính sơ cấp tu sĩ. Cơ U Cốc cố ý nhắc tới cái này, ý châm chọc Đề Thiền Thượnglà đồ có sắc tâm nhưng bị điều kiện thân thể bị giới hạn, căn bản là cái gì cũng không làm được.

Đề Thiền Thượng giận đến cơ hồ hộc máu: “Không cần phải đến luyện võ trường, hiện tại lão tử sẽ tiêu diệt ngươi vì sư môn trừ hại!”

Vưu Thiên Nhận thấy hai đồ đệ vừa thấy mặt chưa nói được mấy câu đã muốn đánh nhau, chợt cảm thấy nhức đầu không dứt, quát to: “Hai ngươiđều câm miệng! Sư đệ sư muội của các ngươi đều ở đây. Nháo thành như vậy còn ra thể thống gì nữa!”

Đề Thiền Thượng và Cơ U Cốc rất kính sợ vị sư tôn này, lúc này ngoan ngoãn cúi đầu không nói.

Thạch Ánh Lục và Chu Chukhông rõ ràng lắm hai người kia vì cái gì mà bỗng nhiên lại đối chọi gay gắt, vì hòa hoãn không khí, Thạch Ánh Lục vội vàng tiến lên đưa lễ ra mắt choDoãn Tử Chương và Chu Chu.

Nàng lấy từ trong dây lưng trữ vật của mình lấy ra một hộp đen dài ba xích rộng một thước đưa cho Chu Chu, nói: “Sư đệ, sư muội, ta cũng không biết đưa các ngươi cái gì mới tốt, trong đây là đồ ta luyện chế đắc ý nhất, các ngươi cầm tự chia đi.”

Vừa nói vừa đẩy cái hộp tới trước mặt của Chu Chu, Chu Chu nói đa tạ rồi nhận lấy.

Thạch Ánh Lục nhẹ buông tay, Chu Chu đột nhiên cảm thấy cái hộp trên tay nặng như cả ngọn núi, nàng đem hết toàn lực cũng không thể bưng lấy, cả người và hộp ngã nằm xuống đất.

Ngao! Sao lại nặng như vậy? Nàng rõ ràng thấy Tam sư tỷ cầm rất nhẹ nhàng mà!

Chu Chu té trên mặt đất, cảm thấy chỗ hai chân bị cái hộp đè lên đau thấu tim. Không biết có bị gãy xương không, đôi cánh tay dùng sức quá độ đều bị trật khớp. Nước mắt không nhịn được ào ào chảy ra, trời đất quay cuồng gần ngất đi.

Thạch Ánh Lục cũng bị việc ngoài ý muốn này làm sợ ngây người, sợ hãi kêu lên, nhào lên bắt được bả vai của nàng vừa dùng sức lay, vừa hét lớn: “Sư muội? Muội không sao chứ, sư muội?”

Chu Chu cảm thấy bả vai mình cũng muốn bị nàng bóp nát, mỗi một lần lay giống như muốn lay văng tim gan trong bụng nàng ra luôn vậy, nàng suy yếucố gắng chặn lại nói: “Muội…có việc! Tỷ, tỷ đừng lay nữa.”

Giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi, bị Thạch Ánh Lục đang kêu trời gọi đất trực tiếp bỏ qua, may mà Doãn Tử Chương phản ứng nhanh chóng, thật nhanh tiến lên giải cứu nàngkhỏi ma trảo của sư tỷ.

Chu Chu đau đến mức ngay cả sức kêu cũng không có. Nước mắt đầm đìa để cho Doãn Tử Chương giúp nàng bẻ (khớp) lại hai tay bị trật khớp, rồi xem đến đôi chân bị đè lên của nàng.

Thạch Ánh Lụcbày ra vẻ mặt áy náy tự trách nói: “Cũng là ta không cẩn thận, ta không nghĩ tới sư muội không đón được…”

Đề Thiền Thượng đi tới thử một chút sức nặng của cái hộp đen kia rồi nhe răng trợn mắt nói: “Tiểu Tam a, muội cho rằng người nào cũng đều có khí lực giống muội sao?”

Thạch Ánh Lục cẩn thận dè dặt đến bên Chu Chu, chột dạ thấp giọng hỏi: “Tiểu sư muội, muội tốt hơn chưa.”

Chu Chu nhìn mặt nàng như đưa đám, bộ dạng điềm đạm đáng yêu chính là tâm địa sắt đá cũng không cứng lên được, chỉ đành phải suy yếu cười một tiếng: “Muội không sao, chỉ sợ té làm hư lễ vật sư tỷ cho muội.”

“Nếu những thứ đó có thể bị té hỏng, ta liền không cần lăn lộn nữa!” Thạch Ánh Lục dùng một tay kéo cái hộp làm Chu Chu bị thương qua, dễ dàng như bẻ hoa ngắt lá.

Mở hộp ra bên trong có tràn đầycác loại pháp bảo, có ít nhất mười mấy cái, khó trách nặng như vậy.

Thạch Ánh Lục thật vui vẻ lấy từng cái ra, như hiến vật quý, giới thiệu cách dùng những thứ pháp bảo này cùng đặc sắc của chúng, tùy tiện một cái cũng ít nhất là thượng phẩm pháp khí, còn có vài món là hạ phẩm bảo khí, toàn bộ là nàng đích thân chế luyện.

Luyện khí sư phân ra chín cấp bậc, mà vị Tam sư tỷ này là đỉnh tam phẩm luyện khí sư, tùy thời có thể đột phá tấn thăng đến tứ phẩm.

Nàng là hệ tam linh căn Hỏa Mộc Thổ, số lượng linh căn không tính là xuất sắc, nhưng chất lượng linh căn cực cao, thiên phú và ngộ tính cũng rất mạnh, so với người bình thường cường đại hơn nhiều. Phương thức nàng rèn luyện thần hồn cùng tu luyện công pháp chính là luyện khí, thông qua rèn luyện mỗi một pháp bảo pháp lực tăng lên tu vi cùng thần hồn của mình, cho nên trên tay thứ khác thì không nhiều lắm chứ pháp bảo thì nhiều.

Trong hộp đưa cho Chu Chu là những tác phẩm đắc ý nhất của nàng.

Chu Chu nhìn nàng hai mắt lóe sáng, khuôn mặt thương tiếcloay hoay trong hộp pháp khí bảo khí, đột nhiên cảm thấy sư tỷ rất đáng yêu!

Thật giống như quả thật có chút ngốc nghếch, thô lỗ lại thiếu gân, nhưng nàng toàn tâm toàn ý muốn đưa đồ tốt nhất cho mình cùng Doãn Tử Chương, hai vị sư đệ sư muội mới lần đầu gặp mặt.

Thân thể Chu Chu khôi phục rất nhanh, qua một trận, vết thương dường như không đau nữa, nàng cẩn thận hoạt động một chút tay chân, vịn doãn Tử chương từ từ đứng lên,cười cười nói vớiThạch Ánh Lục: “Đồ mà sư tỷ tặng muội rất thích, tỷ có thể giúp ta bỏ vào trong túi trữ vật để cho ta mang về từ từ xem không?”

Thạch Ánh Lục gật đầu lia lịa nói: “Có thể, có thể!” Một tay nhận lấy túi trữ vật của Chu Chu mở ra, một tay đem pháp bảo rơi trên mặt đất bỏ vào, sau đó đậy nắp nhét vào trong túi trữ vật, động tác lưu loát dễ dàng, nếu như không phải Chu Chu mới ăn đau vì những đồ này, nhất định nghĩ chúng là những món đồ chơi gỗ nhẹ.

Thử nghĩ xem sức nặng của những đồ này, nhìn nhìn lại Thạch Ánh Lục cười quyến rũ, yểu điệu thướt tha tinh tế thư thái không chút xảo trá, Chu Chu nghiêm trọng cảm thấy không khỏe.

Đại sư huynh giới thiệu về Nhị sư huynh Tam sư tỷ, nói nhảm nhiều như thế mà lại sót mất một điểm quan trọng nhất – tam sư tỷ là một đại lực sĩ thần lực trời sinh !

Bình Luận (0)
Comment