Ngã Vào Vòng Tay Anh

Chương 15

Sầm Niệm đè sự rung động trong lòng xuống, dí tay lên trán cậu, mím môi nói: “Lại nói bậy.”

Úc Tiện có ý xoa trán giả bộ đau, sau đó bất mãn nói: “Dù gì em cũng là đại minh tinh, lại còn là phú nhị đại, chị đi đâu tìm được quà sinh nhật tốt như vậy.”

Sầm Niệm thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa cô đã bị những lời này của Úc Tiện hay chết, may mắn chỉ là nói giỡn.

“Cậu trở về lúc nửa đêm mà người đại diện cũng đồng ý à?” Cô lo lắng hỏi.

Úc Tiện híp mắt cười: “Chị biết ông chủ của công ty chúng em là ai không?” 

“Cậu?” Sầm Niệm đoán.

“Cho nên em nói là được.” Úc Tiện cười đắc ý.

Lúc này Sầm Niệm để ý tới mắt cậu đầy tơ máu, tuy Úc Tiện thể hiện mình rất có sức sống nhưng ánh mắt mệt mỏi kia lại không lừa được ai.

“Lời chúc sinh nhật tôi đã nhận được rồi, cậu ngồi máy bay lâu như vậy thì mau về nghỉ ngơi đi.” Cô nói.

Úc Tiện tiến về phía trước, nghiêng người cười như không cười: “Chị còn chưa mở quà đâu.”

Khuôn mặt tuấn tú chợt bị phóng đại lên làm cho hô hấp của Sầm Niệm bị đình trệ, lòng của cô lại rối loạn một lần nữa.

“Úc Tiện, đừng quậy.” Cô mở miệng bất đắc dĩ.

“Xem là chị rất không thích món quà này.” Úc Tiện mím môi, hơi suy sụp, “Chị cứ coi như đây là nghi thức không được sao?”

Sầm Niệm thấy bộ dáng tủi thân đáng thương của Úc Tiện là lại mềm lòng, cô nhìn nơ con bướm trên cổ Úc Tiện, chân tay luống cuống: “Mở, mở như thế nào?”

“Ngay cả mở quà mà chị cũng không biết à?” Úc Tiện nhắm mắt, giọng điệu vừa vô tội vừa kinh ngạc.

Nhưng Úc Tiện cũng không chờ cô rụt tay lại đã nhanh chóng cầm lấy tay cô để trên cổ mình.

Một bộ dáng mặc Sầm Niệm xâm phạm, cười híp mắt: “Chị mau mở đi.”

Ngón tay Sầm Niệm run rẩy, sau đó cắn răng mở nơ con bướm rất nhanh.

Sợi dây màu đỏ nhanh chóng lỏng ra, lộ ra cổ thon dài của Úc Tiện, còn cả hầu kết khêu gợi, hết thảy chúng đều nó cho Sầm Niệm biết đây là một nam nhân nguy hiểm.

_____________

Sau khi để Úc Tiện vào nhà Sầm Niệm đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, đêm khuya để một nam nhân vào nhà hình như không được tốt lắm.

“Chị ơi, em không chỉ chuẩn bị một món quà thôi đâu.” Ánh mắt Úc Tiện trong sáng mang theo ý cười: “Chị có muốn biết là gì không?”

Sầm Niệm nhìn cậu trả lời: “Không khác lần trước lắm?”

Úc Tiện cười như một con hồ ly nhỏ, “Lần này chị đoán sai rồi.”

“Vậy đó là cái gì?” Sầm Niệm tò mò.

Úc Tiện thò tay vào túi, sau đó lại nắm chặt tay: “Chị đưa tay đến đây đi.”

Sầm Niệm nghe theo vì cô cũng rất hiếu kì Úc Tiện chuẩn bị cái gì.

Khi cảm xúc lạnh lẽo chạm vào tay cô, đầu tiên Sầm Niệm sửng sốt, sau đó lập tức nhìn đến món quà.

Đó là một cái chìa khóa vô cùng khéo léo, thiết kế rất tinh xảo, ở giữa hoa văn phức tạp là một viên ngọc thạch mượt mà.

Lần đầu tiên Sầm Niệm nhận được món quà như vậy, cô nhìn gần hơn, càng nhìn lại càng thích.

“Cậu mua cái này ở đâu vậy?” Sầm Niệm hỏi, ánh mắt cũng để lộ sự kinh hỉ, “Thật đẹp.”

Khóe môi Úc Tiện cong lên: “Bí mật.”

Sầm Niệm cười cười: “Thần bí như vậy à.”

Úc Tiện cười hỏi: “Chị có thích không?”

Sầm Niệm gật đầu: “Thích.”

Đây là lần đầu tiên cô nhận được món quà đặc biệt như vậy, dĩ nhiên thích đến không chịu được.

“Cậu ngồi một lúc đi, tôi đi cất món quà này.” Bởi vì Úc Tiện tặng quà, mà cô cũng rất thích nên cũng không nghĩ đến việc đuổi đi.

Úc Tiện gật đầu.

Sầm Niệm đi vào phòng ngủ tìm một cái hộp, sau đó bỏ cái chìa khóa ngọc thạch kia vào, cuối cùng bỏ vào bên trong ngăn kéo.

Chờ cô làm xong một loạt việc này đi ra đã thấy đôi chân dài của Úc Tiện gác lên sô pha.

Sầm Niệm vừa đến gần đã thấy hai mắt Úc Tiện nhắm lại nằm trên sô pha, hô hấp nhẹ nhàng, lông mi dài rậm rủ xuống vẫn không che được sắc mặt không tốt lắm.

Bởi vì sinh nhật của cô mà nửa đêm ngồi máy bay về làm người đầu tiên chúc cô sinh nhật vui vẻ. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ Doãn Sơ Hạ chẳng có ai quan tâm cô như thế, nhớ kỹ tất cả mọi chuyện của cô.

Rõ ràng bọn họ quen nhau không bao lâu, nhất thời suy nghĩ của Sầm Niệm trở nên phức tạp.

Thấy Úc Tiện ngủ, Sầm Niệm không đành lòng đánh thức cậu, đi đến ngăn tủ lấy một cái chăn lại đắp cho cậu. Cũng may trong nhà ấm áp, cho dù có ngủ ở sô pha cũng sẽ không bị cảm lạnh.

____________

Ngày tiếp theo.

Úc Tiện ngủ đến khi tự tỉnh dậy, cậu nhíu mày, có hơi mờ mịt nhìn xung quanh.

Hình như cậu nhớ tới gì đó, bỗng chốc thẳng người lên.

Chăn trên người, còn có cách trang trí này làm cho cậu ý thức được đêm hôm qua cậu đã thực sự ngủ ở nhà Sầm Niệm.

“Tỉnh rồi?” Sầm Niệm nhanh chóng cột mái tóc dài lên, “Cậu về nhà rửa mặt rồi lại qua đây, tôi ăn sáng với cậu.”

“Xin lỗi chị.”Úc TIện áy náy, “Hôm qua em mệt mỏi quá, vốn chỉ muốn nằm một chút không ngờ lại ngủ quên.

“Không sao.” Sầm Niệm khẽ cười sau đó trêu chọc: “Dù sao tôi cũng khóa trái cửa phòng.”

Hai má Úc Tiện đỏ lên bắt đầu tranh luận: “Em cũng không phải là loại người đó.”

“Biết là cậu không phải rồi, nếu không tối qua tôi đã trực tiếp đập cho cậu tỉnh lại rồi đuổi ra ngoài.” Sầm Niệm cười nhìn cậu.

Sự tin tưởng này làm cho Úc Tiện kiêu ngạo, trong lòng cũng vui sướng.

Lập tức cậu ý thức được hình như lúc này mình chưa rửa mặt, ngay cả râu cũng mọc ra một chút, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài: “Một lát nữa em lại đến!”

Bộ dạng xấu xí của mình bị Sầm Niệm nhìn thấy làm vui sướng trong lòng Úc Tiện tan biến, chỉ còn lại sự ảo não và hối hận.

Thấy Úc Tiện ủ rũ trên bàn cơm, Sầm Niệm hỏi: “Sao vậy, sao cảm xúc không tốt vậy?”

“Vừa rồi chị chưa thấy gì đúng không?” Úc Tiện ôm một tia hy vọng, trên mặt tràn đầy sự chờ mong, “Không nhìn thấy bộ dáng lôi thôi đầy râu của em đúng không?”

“Lôi thôi đầy râu?” Sầm Niệm nhíu mày, ánh mắt dạo một vòng trên mặt cậu, “Thấy được.”

“Quả nhiên là thế.” Trong lòng Úc Tiện muốn khóc tới nơi, sao cậu có thể để Sầm Niệm nhìn thấy bộ dạng lôi thôi sau một buổi tối của cậu chứ, sau này làm sao cậu có thể bày ra mị lực nam tính của mình nữa.

“Một chút râu thôi mà, cậu lo lắng cái gì?” Sầm Niệm buồn cười nhìn cậu, “Đây không phải là chuyện bình thường à?”

Trong lòng Úc Tiện dấy lên hi vọng:: “Thật không?”

Sầm Niệm nhìn mặt cậu một hồi lâu: “Thật ra vẫn hơi không thoải mái.”

Úc Tiện căng môi, mặt cũng căng như dây đàn tựa như Sầm Niệm mà nói ra lời nào ghét bỏ thì cậu lập tức xông ra khỏi cửa, trốn trong một góc khóc thầm.

“Sao da của cậu lại tốt như vậy?” Sầm Niệm nghiến răng, cảm thấy hơi tức giận, “Một đại minh tinh như cậu, thường xuyên trang điểm lại còn thức khuya, sao lại không nổi mụn?”

Úc Tiện ngơ ngác nhìn Sầm Niệm, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Cậu tìm lại nụ cười một lần nữa, kiêu ngạo nói: “Thì ra là như thế, thật ra cũng không có biện pháp gì, hình như em không thể mọc mụn được.”

Nghe đi, đây mà là tiếng người à?

Sầm Niệm thấy cảm xúc của cậu khôi phục rất nhanh, cũng không tiếp tục đùa cậu nữa: “Ăn nhanh đi, đồ ăn nguội rồi.”

______________

Sau khi ăn xong, Úc Tiện chủ động xung phong rửa chén.

Sầm Niệm ở bên cạnh nhìn, thấy cậu rửa có trật tự, đỡ hơn lần rửa chén đầu tiên luống cuống tay chân, lúc này tiến bộ hơn nhiều.

“Giữa trưa em làm xôi sườn cho chị được không?” Úc Tiện nghiêng đầu hỏi.

Sầm Niệm cũng không từ chối, gật đầu cười nói: “Được, đã lâu rồi không được ăn.”

Úc Tiện vui vẻ rồi lại cảm thấy khẩn trương, đã lâu rồi cậu không làm, lần này không thể thất thủ được.

Sầm Niệm đảo mắt vòng quanh, trong ánh mắt lộ ra sự giảo hoạt, nói không chừng cô thể học lén nhân lúc Úc Tiện làm.

Đáng tiếc ý đồ của Sầm Niệm đã bị Úc Tiện nhìn thấu rất nhanh.

Đến lúc chuẩn bị làm xôi sườn, Úc Tiện nhìn thấy Sầm Niệm ngồi ở bàn ăn nhìn động tác của cậu không nhúc nhích lập tức nói: “Chị về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Quây sờ ma, hiện tại tôi cũng không làm gì, ở đây tâm sự cùng cậu không tốt hơn à.” Sầm Niệm không nhúc nhích.

Úc Tiện nhạy bén phát hiện ra, cậu nhìn về phía Sầm Niệm, “Không phải chị muốn học lỏm chứ?”

“Không phải?” Sầm Niệm mặt không đỏ tim không loạn nói dối.

Úc Tiện nhìn vẻ mặt của cô lập tức nói: “Chị gái nói dối! Huhu! Chị trở nên xấu xa như vậy từ khi nào….”

Sầm Niệm: “….”

Cô cũng không thèm giấu nữa, nói thẳng ra: “Đúng vậy, tôi đúng là muốn học lỏm.”

“Không được.” Úc Tiện đi tới, bày ra một tư thế đuổi khách, “Chúng ta phải tuân thủ lời hứa.”

Sầm Niệm chơi xấu không đi, cười nói: “Xem một chút thì sao?”

Úc Tiện híp mắt cười xấu xa chỉ: “Muốn biết cách nấu cũng được.”

Mắt Sầm Niệm sáng lên: “Cậu nguyện ý nói cho tôi biết?”

Úc Tiện chỉ lên mặt mình, đôi mắt đầy ý cười: “Nếu có thưởng…”

Sầm Niệm lập tức gõ trán cậu, “Cậu nghĩ hay lắm, không nhìn.”

Úc Tiện không thất vọng mà còn nở nụ cười: “Em biết cách này hữu dụng mà, nhưng mà chị không được nhìn lén.”

Lúc này Sầm Niệm mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra cô bị cậu ấy gài rồi.

____________

Giữa trưa ăn cơm.

Sầm Niệm được ăn xôi sườn như ý nguyện.

Úc Tiện hầu như đẩy cả bàn thức ăn cho Sầm Niệm: “Hôm nay là sinh nhật chị, chị ăn nhiều một chút đi.” 

Nhắc tới sinh nhật Sầm Niệm lại nhớ đến chuyện tối qua, cô đặt đũa xuống, ánh mắt đánh giá Úc Tiện mang theo sự tìm tòi và nghiên cứu, “Chúng ta quen nhau cũng không lâu lắm, tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Cô biết rõ không ai vô duyên đối tốt với người khác, hoặc là có chuyện gì cần nhờ, hoặc là mục đích không trong sáng.

Sầm Niệm không biết Úc Tiện thuộc loại nào.

Úc Tiện trầm mặc một hồi lâu mới lạnh nhạt mở miệng: “Vào giới giải trí là vì lúc đó lựa chọn trốn tránh, không phải xuất thân chính quy lại nhận được vai nam chính, lại bởi vì Quân Diệu mà em bị rất nhiều người dán cho đủ loại nhãn mác. Phú nhị đại tùy ý vào giới giải trí chơi đùa, lấy được giải thưởng chỉ là do có người đứng sau, không có diễn xuất cũng không cần cố gắng từ từ.”

Sầm Niệm hơi giật mình nhưng vẫn nghe.

“Em rất ghét Bùi Hàng Dịch bởi vì hắn giống với rất nhiều người, thua bởi em lại cho rằng em lấy giải thưởng là vì gian dối.” Úc Tiện cười nhìn về phía Sầm Niệm, ánh mắt mang theo vài phần nhu hòa và cảm ơn, “Thiếu chút nữa em cũng tự hoài nghi chính mình, cho rằng mình nhận được giải thưởng chỉ là do Quân Diệu và anh trai thôi, sau đó chợt nghe được lời nói của chị.”

Sầm Niệm kinh ngạc nhìn cậu, kí ức mơ hồ kia cũng trở nên rõ ràng lại.

Cô nhớ rõ lúc trước Bùi Hàng Dịch lỡ mất dịp tốt nhất của giải nam diễn viên xuất sắc nhất, ở phía sau hậu trường oán hận ghen ghét lễ trao giải không công bằng, ghen ghét Úc Tiện nhận giải.

Nhưng cô dùng ánh mắt chuyên nghiệp không thiên vị nói rằng tuy Úc Tiện là người mới nhưng kỹ thuật diễn không tệ chút nào, ngay cả vai diễn già dặn kia mà cũng làm được, hoàn toàn làm vai diễn kia sống dậy.

Cho nên Úc Tiện nên nhận được giải này.

“Vì sao phải hoài nghi chính mình, phim của cậu tôi đều xem rồi, ngay cả đạo diễn Hứa cũng rất hay khen diễn xuất của cậu, cậu rất xuất sắc.” Sầm Niệm cười nói.

Úc Tiện chống cằm vừa nói vừa cười: “Nếu nghe chị khen sớm hơn thì tốt quá, sau này chị khen em nhiều hơn đi.”

“Nào có ai yêu cầu người khác khen mình.” Sầm Niệm cười bất đắc dĩ.

Mặt mày Úc Tiện tươi cười: “Em nè.”

Sầm Niệm vừa định mở miệng thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Hôm nay chị hẹn ai à?” Úc Tiện nghi ngờ hỏi.

Sầm Niệm nhanh chóng chạy đến cửa nhìn lại nhìn thấy hình dáng của Doãn Sơ Hạ, cô chỉ cảm thấy một chỗ khí huyết dâng lên, trái tim đập liên hồi, cả người kích động không chịu được.

Cô không biết Doãn Sơ Hạ đến như thế nào, thân phận Úc Tiện đặc thù, lúc này cũng chỉ có một cách, đó là cậu ấy tuyệt đối không thể bị phát hiện.

“Là bạn của tôi, cậu mau trốn đi!”
Bình Luận (0)
Comment