Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 105

Ngày hôm sau, Thải Vân đồng tử tỉnh lại thì thấy mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, mà vị tân đại ca Tiêu Dao Tử kia đang đứng bên giường nhìn mình cười cười, vội vàng xưng tội, bật người trở dậy. Ăn xong cơm sáng, Thải Vân đồng tử ngồi trên xe ngựa hắn an bài rời đi. Trước khi Vân Phiên đi, Trương Tử Tinh thấy rõ ràng vẻ mặt tiếc nuối của đồng tử, lòng thầm xấu hổ.

Cầu mưa thành công tạo khí thế rất lớn, việc tiếp đó là đem sự kiện này tuyên cáo thiên hạ, khiến người người đều biết Đại Thương thiên tử được thượng thiên chiếu cố. Công cụ tuyên truyền chủ yếu là tờ tin nhanh Đại Thương Quý Khan, lại có cả ấn phẩm đặc biệt Quý Khan Tăng Khan, trong đó giới thiệu qua lần cầu mưa này, thậm chí còn có một loạt hình ảnh sinh động minh họa. Ngoài ra còn đăng vô số lời bình luận, trong những lời này, Thiên tử bị thần thánh hóa như là người đại diện của Hạo Thiên thượng đế dưới trần gian, nhất cử nhất động đều là đại biểu ý chí của Ngọc Hoàng, không được phản kháng. Nếu đem mớ phiến luận này đăng ở hậu thế, tất bị người chỉ trích, nhưng ở thì đại này lại được toàn dân tin tưởng vô cùng.

Thiên tử không tiếc tính mệnh cầu Hạo Thiên thượng đế đã bắt đầu lưu truyền trong bình dân và giới nô đãi, cấp cho quảng đại quần chúng bị hạn tai hi vọng và đấu chí, trở thành vũ khí thu hút dân tâm cực kì hiệu quả. Những lời phỉ báng lưu ngôn trước đó không cộng tự phá – ai bảo trời muốn hàng tội thiên tử? thiên tử rõ ràng là được thượng thiên chiếu cố, ngươi không thấy lời thề vừa dứt, thượng thiên đã ban cho mưa lành, trừ thiên tử ra còn có người nào có đức vọng như thế? Dưới sự dẫn dắt của thiên tử, Đại Thương nhất định sẽ vượt qua cửa ài này, thoát ra khốn cảnh.

Trương Tử Tinh cảm nhận được lực lượng tinh vân kim sắc trong cơ thể tăng mạnh, lợi ích vô cùng, lòng biết sách lược thành công, không khỏi đắc ý: vừa có thể thu phục nhân tâm, lại có thể giúp bản thân ngày càng cường đại, loại chuyện tốt như vầy ai không muốn chứ?

Tất nhiên, hắn cũng minh bạch: tuy đã giải quyết được nguy cơ tín nhiệm, một lần nữa nắm chắc dân tâm, nhưng vấn đề hạn hán về căn bản vẫn chưa được giải quyết. Sự tình cấp bách bây giờ, một là nhanh chóng tìm diệt Hạn bạt, hai là triển khai dân vận, tích cực tiến hành tự đối phó thiên tai. Để kích thích dân chúng, Trương Tử Tinh tiếp tục tiến hành vài lần tạo mưa nhân tạo, tất nhiên lần này chỉ sử dụng phương án II gọi là làm cái trang trí thôi.

Trong Ngọc Hư Cung núi Côn Lôn, Giáo chủ Xiển giáo Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên Bát Bảo Vân Quang, phía dưới là một lão nhân tóc bạc đầy đầu, thần sắc vô cùng kính thuận.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cất tiếng nói: "Khương Thượng, ngươi lên Côn Lôn bao lâu rồi?"

Thì ra lão nhân này chính là Khương Tử Nha, thấy sư tôn hỏi vậy, vội vàng hồi đáp: "đệ tử 32 tuổi lên núi, hôm nay đã 72 tuổi rồi".

Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi: "tu vi cảnh giới của ngươi đã đạt tới mức nào?"

Hỏi đến câu này, vẻ mặt Khương Tử Nha liền tràn ngập xấu hổ, cúi thấp đầu đáp: "đệ tử thiên tính ngu độn, tuy được sư tôn tẩy kinh phạt tủy, lại có các sư huynh tận tình chỉ điểm, nhưng vẫn không thể tham ngộ Luyện Hư Chi Kính, giờ vẫn là tu vi Hóa Anh Kỳ".

Nguyên Thủy Thiên Tôn sớm đã biết việc này nên thần sắc như thường, không hề trách mắng: "này cũng khó trách ngươi, ngươi trời sinh mệnh bạc, không có duyên cùng tiên đạo, chỉ có thể tận hưởng phú quý nhân gian. Ngươi có thể hạ sơn, phò tá minh chủ, thân sẽ làm tới bậc hiền tướng, cũng không uổng công ngươi tu hành 40 năm".

Khương Tử Nha nghe thấy liền kinh hãi: "sư tôn, đệ tử dốc lòng tu luyện, bất kể tuế nguyệt, cho tới hôm nay tuy tu hành kém cỏi, nhưng lòng hướng đạo càng thêm kiên quyết. Xin sư tôn đại phát từ bi, đệ tử nguyện ý ở trên núi tu hành, không dám tham hồng trần phú quý, xin sư tôn thu hồi lệnh trục".

Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu nói: "Số mệnh ngươi như vậy, chính do ý trời, đâu có thể vãn hồi? đây cũng không phải là nơi ngươi nên ở lâu dài, mau sớm thu thập hạ sơn, không cần nhiều lời".

Khương Tử Nha tâm tình buồn bã, Nam Cực Tiên Ông bước lại khuyên giải: "Tử nha, thiên số đã định không thể tránh khỏi. Ngươi tuy là hạ sơn, nhưng đợi lúc công thành, tất lại được về núi".

Khương Tử Nha không biết làm sao, chỉ đành quỳ khóc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn: "pháp chỉ của sư tôn, đệ tử không dám kháng, xin sư tôn chỉ điểm một, hai về tương lai của đệ tử".

Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi ngược lại: "ý ngươi thì muốn đi đâu?"

Khương Tử Nha ngẫm nghĩ rồi trả lời: "vừa rồi nghe sư tôn nói, nếu đệ tử hạ sơn phù tá minh chủ có thể thân làm hiền tướng, tận hưởng hồng phúc nhân gian. Đệ tử định tới nhờ cậy một vị nghĩa huynh nơi Triều Ca, nếu có cơ hội, đem sở học dâng cho Thiên tử, tận trung vì nước".

Ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn chớp động, nhưng không bình luận gì về ý định của Khương Tử Nha, chỉ nói: "chuyện đều do trời, vài lời đâu thể nói hết? ngươi cứ hạ sơn, sau này lúc cơ duyên tới, lại lên Côn Lôn, ta sẽ có lời phân phó".

Khương Tử Nha thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn nói vậy, không dám lưu lại, lập tức thu thập hành lí, khom lưng bái biệt sư tôn, hạ sơn mà đi.

Nam Cực Tiên Ông đứng một bên nhìn Khương Tử Nha rời đi, nghi hoặc hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn một câu: "đệ tử ngu muội, sư tôn từng nói với đệ tử, khí số Thành Thang đã hết, Tây Chu hưng thịnh, vừa rồi Tử Nha nói muốn phò tá Đại Thương, vì sao sư tôn không điểm tỉnh sư đệ?"

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhàn nhạt đáp: "bất kể hắn quyết định thế nào đều không thoát khỏi số mệnh, mệnh số trên đời, nhân lực đâu có thể thay chuyển?"

Nam Cực Tiên Ông thầm than một tiếng, khom người lui xuống.

Lúc Trương Tử Tinh đang lo lắng vì chuyện hạn tai, thì tin tức từ Phi Liêm rốt cục đã tới.

Hạn Bạt xuất hiện tại phụ cận Lê (địa danh), nhưng vì Hạn Bạt có tu vi kim tiên, mấy người Phi Liêm không địch nổi, mà ngược lại còn bị truy sát, Ác Lai bị đánh trọng thương.

Hạn Bạt tất phải trừ diệt, nhưng vấn đề là bây giờ không có Khổng Tuyên ở đây, muốn đối phó Hạn Bạt chỉ dựa vào mấy loại đạo thuật của Ma gia tứ tướng là không được, văn Trọng cũng không có mặt, nếu không còn có thể nhờ hắn giúp; nếu Na Tra chưa đi thì còn có thể nhờ Tam Tiêu nương nương trợ giúp, đáng tiếc đứa tiểu đồ nhi này đã về Tam Tiên Đảo rồi.

Trương Tử Tinh khổ tư rất lâu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ánh mắt tức thời sáng bừng: "bà chị" nương nương, ngươi không phải dùng linh phù tính kế ta sao? Đã thế ta cũng muốn ngươi giúp ta một việc tốt!

Trong thâm sơn, một đoàn gió đen phi nhanh giữa các hàng cây, đằng sau có một thân ảnh màu trắng tốc lực truy cản, thân ảnh bạch sắc này không phi hành, mà là khiêu dược (bật nhảy), phương thức khiêu dược thập phần quỷ dị, hai chân không hề chạm đất, thẳng người mà khiêu dược.

Tốc độ của gió đen rõ ràng là nhanh hơn bóng trắng, nhưng có vẻ như muốn đùa giỡn đối thủ, chờ bị đuổi tới gần lại gia tốc tránh xa, còn cất tiếng cười đáng ghét: "tiện nhân, vì sao không phi hành? Hay là sợ bay giữa không trung bị thế nhân nhìn thấy diện mạo khủng bố của ngươi?"

Bóng trắng tức đến phát điên, cổ họng phát ra từng tiếng rít ghê rợn, toàn thân phát ra hoàng vụ tỏa ra tới hơn trượng, khiến cây cối xung quanh khô nẻ, đất dưới chân cũng bị nứt ra, tiếc là tốc độ gió hơn ả quá xa, không cách nào đuổi kịp.

Đoàn gió đen bay chậm lại, phi tới một ngọn đồi cao, hạ xuống dưới. Bóng trắng không hề do dự, song cước khẽ điểm, nhấc người nhảy lên, vẽ ra một đạo đường cong đẹp mắt trong không trung, lượn người hạ xuống. Vừa đảo người, bóng trắng đột ngột cảm thấy dị trạng: tốc độ hạ xuống quá nhanh. Bóng trắng biết không ổn, vội thi triển thuật phi hành, đâu biết vừa thử vận hành đã thấy mất linh, cả người không chịu khống chế rơi xuống.

"Hự!" một tiếng va mạnh, cả người bóng trắng bị đập xuống đất, khiến mặt đất cứng rắn lõm vào cả tấc. Tình cảnh gió đen tốt hơn ả nhiều, giữa không trung đột nhiên hiện ra một chiếc ô lớn, hướng phía xa xa từ từ đáp xuống. Nguồn truyện: TruyenGGG.Com

Bóng trắng chậm chạp đứng dậy, vừa rồi ả rơi từ độ cao hơn trăm trượng, không ngờ lại không bị làm sao. Bóng trắng nhìn đoàn gió đen phía xa xa, tay bấm pháp quyết, định phi hành đuổi theo, nhưng vẫn như trước không có tác dụng. Bóng trắng lo lắng vô cùng, định ly khai địa phương quỷ quái này, nhưng đằng sau là vách núi hơn trăm trượng không thể quay lại, nhìn vách núi cao ngút, bóng trắng lần đầu cảm thấy vô lực, bóng trắng nhìn gió đen phía xa xa, nghiến răng, đành khiêu dược đuổi theo.

Không dễ dàng dựa vào lực lượng nhục thể cường hãn xuyên qua tầng cây dày đặc, nhìn bốn phía xung quanh là núi cao, bóng trắng có chút cảm giác mơ hồ choáng váng. Lúc này gió đen đã không thấy đâu, nhưng bóng trắng cũng không còn tâm tư truy kích, điều ả cần bây giờ là làm sao sớm thoát ly khỏi nơi địa phương quỷ dị không thể tri triển pháp lực này.

Làm sao, đường ra ở chỗ nào? Bóng trắng đảo mắt nhìn địa hình xung quanh, buồn bực tới cực điểm, đây là lần đầu ả gặp phải tình cảnh thế này, đường đường là Hạn thần lại lạc đường!

"Không cần tìm nữa, ngươi hiện tại chỉ có một đường chết mà thôi…" Một thanh âm kỳ dị vang lên, phảng phất như hỗn hợp của rất nhiều âm sắc, khiến cho Nữ Bạt lập tức nổi lên một cảm giác bất tường.

Lại nói, đoàn gió đen dựa vào tác dụng của chiếc ô to, thuận lợi dựa vào khí lưu trong không trung, dễ dàng hạ xuống đất, lộ ra thân hình Phi Liêm. Phi Liêm kinh dị nhìn chiếc "ô" đã nhanh chóng xẹp lại, không ngờ đồ vật này thực như Thiên tử đã nói, có thể lên trời mà hạ xuống, dù khí lưu trong không trung cũng có chút nguy hiểm, nhưng bằng kinh nghiệm phi hành của hắn nhiều năm, cuối cùng vẫn an toàn hạ xuống.

Sự thật, cho dù không dùng chiếc "ô" này mà hạ xuống như bóng trắng, với tu vi của Phi Liêm cũng không bị thương tích gì lớn, nhưng chiếc ô này gây cho hắn sự chấn hãm vô cùng lớn, chất liệu của chiếc ô này xem ra chỉ là loại cực kỳ phổ thông chứ không phải pháp bảo, không ngờ lại có diệu dụng như vậy. Điều này có nghĩa một người phàm nhân không có chút pháp lực cũng có thể dựa vào nó mà lướt gió hạ xuống.

Nghĩ đến đây, Phi Liêm không khỏi rùng mình, đối với vị Thiên tử sáng tạo ra vật này càng thêm vài phần kính sợ.

"Chẳng nhẽ phải thực sự chọn lựa thần phục?", Phi Liêm thấp giọng tự nói, ánh mắt hiện ra một tia không cam lòng, đột nhiên cảm giác có người đang tiến lại đây rất nhanh, lập tức trầm người quát hỏi: "là ai?"

Phía trước truyền lại tiếng đáp: "phía trước có phải là Thượng đại phu Phi Liêm đại nhân?"

Nghe được câu trả lời của Phi Liêm, một bóng đen tiến lại hành lễ nói: "Tiểu nhân là Ám Ảnh, phụng chỉ ý của Bệ hạ tới tiếp ứng đại nhân. Thượng đại phu đã dụ địch thành công, xin tức tốc theo tiểu nhân hồi phủ nghỉ ngơi, yêu mị kia tự có cao nhân đối phó".
Bình Luận (0)
Comment