Chính như Trương Tử Tinh đã đoán, vị
"tỷ muội" tới thăm Đát Kỷ kia chính là một trong tam yêu mả Hiên Viên- Cửu đầu Trĩ Kê Tinh.
Lúc này hai người đang ở trong Thọ Tiên Cung, tay cầm lấy Ngọc Thạch Tỳ Bà.
Như Đát Kỷ và Tỳ Bà, Hỉ Mị này cũng có dung mạo khuynh thành, Đát Kỷ yêu mị, Tỷ Bà Tinh xuất trần, Trĩ Kê tinh này khiến người nhìn thấy lập tức thèm muốn, nồng nhiệt và nóng bỏng, tựa như chiếc quần hồng trên người ả vậy.
Đát Kỷ nói:
"Hỉ Mị, đây là di thể của Tỳ Bà muội muội, năm đó bị thất phu Khương Thượng làm hại, dùng lửa tam muội thiêu đốt nguyên hình".
Cửu đầu Trĩ Kê Tinh Hỉ Mị chau mày, nghiến răng hỏi:
"thất phu đó ở đâu, ta thề tìm hắn báo thù".
Đát Kỷ nói:
"Khương Thượng là môn hạ Côn Lôn, Ngọc Hư Cung, đằng sau có thánh nhân Xiển giáo, làm sao địch nổi? may ngày trước người này làm sai, bị bộ Hình phát giác, trong lúc bức bách đã tử quan bỏ trốn, thân bại danh liệt, bị thiên hạ khinh bỉ, cũng đỡ phải ta ra tay tốn lực".
Hỉ Mị trầm ngâm nói:
"người này được Xiển giáo hỗ trợ, lần này đào tẩu tất an toàn vô sự, sau này vẫn còn cơ hội báo thù tuyết hận".
Đát Kỷ than nói: "Xiển giáo thế mạnh, giáo chủ Nguyên Thủy Thiên Tôn lại là Hỗn nguyên thánh nhân, cho dù là nương nương cũng phải cố kị vài phần. Em tuy dùng Thiên yêu bí thuật khôi phục một chút tu vi, song giờ chỉ là Chân tiên mà thôi, sao có thể chống lại được? chuyện báo cừu chớ nghĩ tới nữa, nhưng bản tướng của Tỳ bà muội có chút cổ quái, theo lý thuyết, chỉ cần hấp nạp linh khí tinh hoa nhật nguyệt, một thời gian liền có thể khôi phục, nhưng từ lúc tỷ được Tỳ bà, bất kể thử như thế nào, vẫn không thấy có gì biến chuyển".
Hỉ Mị hai tay phất lên, bắn ra hồng quang nhàn nhạt, bao lấy Ngọc Thạch Tỳ Bà, bay lượn một hồi rồi lại trở về trong tay. Hỉ Mị nhìn Ngọc Thạch Tỳ Bà không phản ứng, lắc đầu nói:
"Tỳ bà đã bị người dung đại thần thông phong bế sinh cơ, không cách nào nhận ngoại lực hỗ trợ, nếu tu vi không hơn người này, không sao giải được".
"Đại thần thông?", Đát Kỷ nghe Hỉ Mị nói vậy, càng thêm xác định dự tính trong lòng, trong đầu lập tức hiện lên một nam tử tướng mạo bình thường, trên mặt còn một vết sẹo,
"chẳng nhẽ là hắn?"Hỉ Mị tay bọc trong hồng quang, từ từ sờ trên mặt đàn Tỳ Bà, kinh ngạc nói:
"lực lượng của người này hết sức cường đại, dù muội khôi phục thực lực, cũng không phải là địch th ủ của hắn. Nếu muội đoán không nhầm, thần thông của người này còn trên cả mức Kim tiên, đáng tiếc nương nương không chịu gặp gỡ chúng ta, nếu không nhờ nương nương xuất thủ, có thể giải trừ phong ấn này".
Trên mức Kim tiên! đó là …Huyền tiên? Đát Kỷ khẽ run, chẳng nhẽ hắn đã tu thành Huyền tiên? thời gian ngắn như vậy, tuyệt không có khả năng! Như vậy xem ra, phong ấn tỳ bà tất là cao nhân khác, chẳng nhẽ là sư môn trưởng bối của hắn?
Tại lúc Đát Kỷ trầm ngâm suy nghĩ, Hỉ Mị đột nhiên chau mày, hồng quang trong tay hướng Đát Kỷ cảm ứng một trận, hỏi:
"đã lâu không gặp tỷ tỷ, hình như trên người tỷ tỷ…có dị dạng gì đó".
Đát Kỷ cười nói:
"muội muội cũng phát hiện rồi ư? Ta được Thiên tử truyền cho thuật song tu của Hiên Viên Hoàng Đế, phối hợp cùng thiên yêu bí thuật, tu vi tăng trưởng rất nhanh, đã sắp tới mức Chân tiên rồi. Nếu có thêm thời gian, chuyện khôi phục tu vi ngày trước không cần lo lắng".
Hỉ Mị lắc đầu nói:
"tu vi tỷ tỷ thực có tinh tiến, nhưng muội cảm nhân trên người tỷ có một loại khí tức kỳ quái, tựa như vết tích người nào thi triển pháp lực còn rớt lại…tỷ tỷ hàng ngày có cảm thấy dị trạng gì không?"Đát Kỷ lộ vẻ thắc mắc, hồi tưởng một trận nói:
"tỷ được Thiên tử chuyên sủng, ngày đêm hoan ca, triền miên vô độ, không có dị thường gì".
Hồng quang trong tay Hỉ Mị chợt ẩn chợt hiện, cuối cùng được thu lại, Hỉ Mị cẩn thận nói:
"muội tuy đạo hành không còn như xưa, nhưng kiến thức và nhãn lực vẫn còn. Trên mình tỷ tỷ có một khí tức thủy thuật, loại thủy thuật này tựa hồ ảo diệu vô cùng, cũng không phải tỷ tỷ luyện ra, do muội tu luyện hỏa thuật, nên đối với loại lực lượng tính thủy này đặc biệt mẫn cảm". Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
Đát Kỷ kinh hãi nói:
"là người nào thi pháp với ta? Vì sao tỷ không phát hiện được gì?"Hỉ Mị lắc đầu nói:
"muội cũng không biết, nhưng khí tức này xem ra cũng không có nguy hiểm gì, có thể là do song tu thuật gây ra cũng không chừng".
Đát Kỷ an tâm, cười nói:
"nếu muốn biết có phải thuật song tu gây ra hay không cũng không khó, muội muội chỉ cần nhập cung, cùng ta phục thị Thiên tử, cùng tìm hiểu song tu đạo thuật, liền có thể biết được ảo diệu trong đó".
Hỉ Mị thở dài một tiếng, cúi đầu không nói.
Đát Kỷ thấy ả im lặng, lại nói: "lần này muội xuất quan tìm ta, chính lúc tỷ có tâm sự muốn nói. Như đại kế của nương nương, tỷ muội chúng ta phải nhập cung mê hoặc thiên tử, Tỳ bà muội bất hạnh bị ác nhân làm hại qua đời, giờ chỉ còn hai tỷ muội chúng ta. Nếu em có thể nhập cung, một là sớm ngày hoàn thành mệnh lệnh của nương nương, hai là tỷ muội ta đoàn tụ, chung hưởng phú quý, ba là thuật song tu của Thiên tử là của Hiên Viên Hoàng Đế, ảo diệu vô cùng, có thể giúp muội muội sớm ngày khôi phục lực lượng, chuyện này nhất cử tam tiện, muội muội vì sao còn không chịu?"
Hỉ Mị trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói:
"trong Đại Thương Lễ Nhạc của thiên tử, có một câu "thương hải tang điền", khiến muội rất đồng cảm, qua truyện năm xưa, đã tro tàn ý lạnh, không muốn lần nữa vào nơi thâm cung. Huống chi Sí nguyên châu của muội bị Vũ vương cửu đỉnh nuốt lấy, nếu không có châu này, trừ khi trọng tu vài vạn năm ngưng tụ lại, nếu không tu vi không cách nào khôi phục, cho dù tu đến Kim tiên đạo thuật và pháp lực cũng không thể bằng như trước, chuyện tỷ tỷ đề nghị, cứ để muội từ từ suy tính".
Đát Kỷ nắm chặt tay Hỉ Mị, gật đầu nói:
"muội muội đã không muốn vào cung, tỷ tỷ cũng không miễn cưỡng, một mình tỷ tỷ cũng đủ để hoàn thành mệnh lệnh của nương nương. Muội muội phải nhớ kĩ chuyện sát kiếp năm đó nương nương đã dạy, giờ nên ẩn trốn sơn lâm, tránh né sát kiếp".
Hỉ Mị ánh mắt kiên định lắc đầu:
"muội sao có thể để tỷ tỷ một người nơi hiểm cảnh? Huống chi đã là số mệnh, tránh né cũng không thoát. Muội tuy không vào cung, song sẽ ở bên ngoài hỗ trợ tỷ tỷ, nếu có thể an toàn vượt qua sát kiếp, cuối cùng hoàn thành sứ mệnh của nương nương, tỷ muội chúng ta cùng quy ẩn, suốt kiếp không rời".
Đát Kỷ nghe tới bốn chữ
"suốt kiếp không rời", đột nhiên nhớ tới gì đó, khuôn mặt không khỏi hồng lên. Hỉ Mị biết rõ nàng, trêu chọc cười:
"tỷ tỷ tựa hồ có tâm sự? chẳng nhẽ đang nhớ tới người nào?"Đát Kỷ hoảng hốt vội vàng lắc đầu. Hỉ Mị nghiêm mặt nói:
"tỷ tỷ có thích người nào cũng được, nhưng ngàn vạn không thể động tình với thiên tử, phải biết…"Đát Kỷ vội giải thích không phải là Thiên tử, Hỉ Mị tức thì nổi hứng thú, truy hỏi lai lịch người kia. Đát Kỷ có chút khó mở miệng:
"chuyện này giờ còn chưa rõ, muội muội chớ hỏi nhiều nữa, sau này nếu có cơ hội, tỷ sẽ kể nghe".
Tiếp đó, hai người bắt đầu nhàn thoại, mà Trương Tử Tinh ở trong Trích Tinh lầu giám thị cũng không có hứng thú nghe tiếp nữa, từ từ đứng dậy, sắc mặt âm trầm.
May đã sặp đặt hệ thống giám thị trong Thọ Tiên Cung, may lần này kịp thời tới kiểm tả! năng lực của Cửu đầu Trĩ Kê Tinh thực khiến người bất ngờ, có thể từ không đầu mối gì phát giác ra lực lượng Huyễn Thủy châu.
Từ nội dung hai người đàm luận mà xét, Cửu đầu Trĩ Kê Tinh vốn tu vi rất cao, đạt tới cảnh giới Kim tiên, song vì hạt châu gì đó bị Cửu đĩnh trấn áp, nên không thể khôi phục pháp lực, ngoài ra như còn một ẩn tình đau khổ nào đó, nên không chịu vào cung làm phi. Trương Tử Tinh không có tâm tình tìm hiểu mấy chuyện này, hắn vốn đã sẵn một bộ kế hoạch đối phó Hỉ Mị, nhưng giờ xem ra, tâm trí và năng lực Hỉ Mị vượt xa tính toán, kế hoạch kia khẳng định khó thành.
Với tình thế bây giờ, trọng yếu nhất là làm sao đối phó tam đại giáo phái, Cửu đầu Trĩ Kê Tinh chỉ là một kẻ tiểu tốt thôi, tác dụng không lớn, tinh lực và thời gian của hắn có hạn, không thể tiếp tục lãng phí trên mình Hỉ Mị được. Tuân lệnh Nữ Oa ở trong cung, chỉ cần một mình Đát Kỷ là được, Cửu đầu Trĩ Kê Tinh không thể lưu lại, phải diệt trừ hậu hoạn. Trương Tử Tinh nghĩ tới đây, đứng dậy, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Trong Thọ Tiên Cung, Hỉ Mị cùng Đát Kỷ đã nói chuyện lâu, mắt thấy trời sắp tối, Hỉ Mị lập tức đứng dậy cáo từ. Đát Kỷ tuy không nỡ rời, song biết Hỉ Mị không thích hoàn cảnh trong cung, cũng không tiện miễn cưỡng, chỉ tiếc nuối từ biệt.
Hỉ Mị li khai hoàng thành, đi tới ngoài thành, muốn tìm một nơi vắng vẻ thi đạo thuật bay đi. Đột nhiên, ả đột nhiên nổi lên một cảm giác bất tường, bước chân dần chậm lại, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không phát hiện ra dị thường gì. Tại lúc ả quay đầu lại, bỗng thấy phía trước không biết tự lúc nào đã xuất hiện một người toàn thân mặc giáp trụ kỳ lạ, đeo mặt nạ che kín, thanh âm đồng dạng kỳ quái, tựa như hỗn hợp của vài loại thanh âm, tràn đầy thần bí và quỷ dị.
Câu đầu tiên của người này đã khiến cho Hỉ Mị kinh hãi:
"cảm giác thực linh mẫn, không thẹn là Cửu đầu Trĩ Kê Tinh".
"Đạo hữu là người nào? Ngăn ta lại có việc gì?", Hỉ Mị bị người này một lời phá chân thân, kinh hãi thầm cảnh giác, ngưng tụ lực lượng toàn thân, chuẩn bị sẵn sàng ứng biến.
"Không có gì, mượn tạm tính mệnh ngươi mà thôi", lời này còn chưa dứt, Hỉ Mị đã cảm thấy đằng sau lại đột nhiên hiện ra hai người, quay người lại nhìn, là một nam một nữ. Đôi nam nữ này thập phần tuấn mỹ, dung mạo của nữ tử kia không kém gì mình, càng khiến ả kinh hãi hơn là: lực lượng của hai người này không ngờ lại là Kim tiên!.
Hỉ Mị run lên, một bên vội tìm đối sách, một bên hỏi:
"ta cùng ba vị đạo hữu không cừu không oán, vì sao…""Rất đơn giản, ta là quốc sư Đại Thương, sẽ tuyệt không cho loại hại nước hại dân như ngươi một cơ hội nào, cho nên ngươi chỉ có con đường chết mà thôi", người kia tại lúc trả lời ả, cũng đồng thời phát động tấn công mãnh liệt.
Loại công kích này Hỉ Mị chưa từng nhìn qua, quốc sư kia trong tay cầm một thứ đồ kỳ quái, tựa hồ là một loại pháp bảo không biết tên. Tiếp đó, pháp bảo kia phát ra âm thanh trầm đục, bắn ra một lưỡi lửa dài, đoàn lửa này không đáng sợ, mà là một chùm đồ vật nhỏ gì đó ra theo đoàn lửa, tốc độ rất nhanh, gần như không tránh được, mới khẽ dậm chân, đã trúng thương vài chỗ. Hỉ Mị cảm giác mấy vật nhỏ bé kia rất có lực xuyên thấu, vào trong người không chỉ đau đớn vô cùng, mà còn tạo thành bạo tạc, gây ra thương tổn đối với tiên thể và nguyên khí. Tuy ả có thể dùng tiên lực khôi phục những nơi bị thương, nhưng số lượng vật kiện kia quá nhiều, tốc độ khôi phục không sao bằng được tốc độ tổn thương.
Hỉ Mị chưa từng gặp phải loại công kích cổ quái như này, nhưng ả biết mình rơi vào hiểm cảnh, đối phương lại chuẩn bị mà đến, bên người còn hai gã Kim Tiên, nếu không mau nghĩ cách đào tẩu, sợ rằng hôm nay tất có đại nạn. Trước mắt đánh giá, hai gã Kim tiên chưa động thủ, hằn là đứng
"lược trận" cho quốc sư kia, tám chín phần là trưởng bối của hắn. Biện pháp duy nhất là thừa lúc hai người kia chưa xuất thủ, đột phá tên quốc sư thực lực yếu nhất này bỏ chạy.
Nghĩ tới đây, Hỉ Mị cắn răng nhịn đau, cố gắng chịu đựng công kích của pháp bảo kia, lấy ra một viên châu sắc hồng, nhắm quốc sư kia ném ra. Hạt châu này vừa hiện, tức thì tỏa ra hồng quang sáng rỡ, cả không gian biến thành nóng nực.
Hỉ Mị chớp đúng cơ hội, cả người xông lên, muốn lợi dụng lúc quốc sư ngăn chặn hạt châu, đột phá mà chạy.
Lúc này, một chuyện quỷ dị phát sinh, quôc sư kia không biết dùng pháp môn dở hơi gì, bên người liền hiện ra một con cự thú, há miệng nuốt chửng hạt châu kia.
Hỉ Mị biến sắc mặt, viên châu này gọi là
"Hỏa Vân châu", dùng Hỏa ngọc tinh thạch luyện thành, ẩn chứa tam muội chân hỏa, uy lực cực mạnh, không ngờ bị đối phương coi như thực vật dễ dàng nuốt lấy. Cự thú chính là thượng cổ dị thú Thao thiết, không phải năm xưa đã bị thượng cổ tiên nhân tiêu diệt sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Hỉ Mị tuy kinh hãi, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, thừa lúc Thao Thiết thôn phệ Hỏa Vân châu, vượt qua người quốc sư, thân hóa thành huyết quang, nhắm chân trời độn tẩu.
Ả mới chạy không bao lâu, bỗng lại cảm giác không ổn, bằng vào kinh nghiệm cheiens đấu phong phú, vận sức ngừng lại thân hình, mượn lực quán tính lộn người trên không trung, từ từ hạ xuống.
Chưa chờ ả tiếp đất, một cỗ duệ khí đã nhanh như chớp chém lại, mang théo khí thế hủy diệt vô cùng. Hỉ Mị kể ra cũng giỏi, cố gắng vận tiên lực, thân hình như con tiểu ngư, tránh né thoăn thoắt, coi như tránh khỏi cảnh bị mất đầu. Ả bây giờ mới nhìn rõ, thì ra kia là một thanh trường kiếm màu vàng, chính đang nằm tỏng tay một nam tử tướng mạo bình thường kia. Do vừa rồi ả gượng ép đình chỉ độn quang, lực lượng trong người đảo lộn, không khỏi thổ ra một búng máu.
"Xích huyết độn thuật?", nam tử kia cười lạnh buông một câu, từ thanh âm đặc dị kia, người này chính là quốc sư mặc giáp trụ khi nãy:
"tiếc là nguyên khí ngươi không đủ, không thể phát huy tốc độ lớn nhất".
Hỉ Mị thừa lúc hắn đang nói, tiếp tục hóa thành huyết quang từ một bên xông ra, đâu biết cùng nhìn thấy một đạo huyết quang còn nhanh hơn ả, nháy mắt đã ngăn ở trước mặt. Hỉ Mị lần này kinh ngạc vô cùng:
"sao ngươi cũng biết…""Không chỉ biết, mà còn nhanh hơn ngươi", quốc sư kia nhàn nhạt nói.
Trái tim Hỉ Mị đột nhiên trầm xuống, vốn tưởng người này là yếu nhất, không ngờ lợi hại như vậy. Còn vì sao hắn biết loại độn thuật mạnh nhất của tộc Phượng Hoàng này, ả không muốn hỏi nhiều, vì nhiều năm trước, ả đã bỏ đi họ Phượng Hoàng, những gì của Phượng tộc giờ không còn quan hệ nữa.
Tại lúc ả ngây người, đột nhiên một cỗ lạnh lẽo từ chân truyền lên, cúi đầu nhìn lại, hai chân không biết từ lúc nào đã đông cứng thành bằng, lập tức không thể động đậy. Cùng lúc này, đôi nam nữ Kim tiên kia lại xuất hiện ở đằng sau, tựa như cảnh tượng lúc đầu.
Hỉ Mị biết kiếp nạn hôm nay khó thoát, căm giận hét một tiếng, toàn thân hiện ra hỏa diễm, y phục trên người nháy mắt hóa thành tro, lộ ra thân hình lõa thể trắng nõn dụ người. Nhưng tràng cảnh hương diễm này chỉ kéo dài vài giây, do thân thể kia đột nhiên hóa thành một con quái điểu rất lớn, toàn thân sắc đỏ hồng, bề ngoài có chút giống Phượng Hoàng, chỗ bất đồng là, nó có chín cái đầu.