Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 208

Việc Vu Phiết qua đời khiến Trương Tử Tinh rất thương tiếc, Vu gia đời đời hiệu trung Đại Thương, vì bảo hộ cửu đỉnh mà không tiếc từ bỏ danh lợi quyền thế, ẩn cư nơi thôn dã, Vu Phiết cuối cùng còn vì bảo hộ cửu đỉnh mà hi sinh, thực là trung liệt. Trương Tử Tinh từng nghe Vu Phiết lúc còn sống nói qua lão có hai người con sống ở Thằng Trì. Trương Tử Tinh lập tức sai Thiên Ảnh bí mật tìm kiếm, phong cho chức quan hoặc là trọng thượng, coi như là bồi thường một chút đối với Vu gia.

Đồng dạng chết trong lần đoạt cửu đỉnh này còn có vị nguyên hung Vi Phiền kia, hoặc có thể gọi là Hạ Phiền, kết quả hạ tràng tất nhiên khác biệt. Cũng như Phi Liêm, Hạ Phiền tâm kế thâm trầm ẩn nhẫn nhiều năm, nhưng có một chỗ hắn còn lợi hại hơn Phi Liêm, đó là lòng dạ động ác. Phi Liêm tại lúc sắp tự bạo đến nơi còn không quên uy hiếp Trương Tử Tinh thả mình và nhi tử. Còn Hạ Phiền vì ngăn đòn của Vu Phiết, không tiếc dùng nữ nhi ngăn kiếm; tại lúc thiếu huyết dịch mở ra cửu đỉnh thì đầu tiên là dùng huyết châu hút hết máu của nhi tử biến thành xác khô, coi như là "lợi dụng phế vật", sau lại định hạ thủ với nữ nhi, thể hiện rành rành tính lãnh khốc vô nhân tính của Hạ Phiền.

Trương Tử Tinh không trực tiếp nói ra thân phận của Hạ Phiền, mà thông qua bàn tay của bộ Hình, tra ra kẻ hạ độc ba vị nương nương Khương hoàng hậu là dư nghiệt của phản thần Việt Vương Vi Tử Khải, cho nên con gái Thượng đại phu Vi Phiền, từng là chánh phi của Việt Vương – Vi Hiện cũng thành đối tượng bị hoài nghi. Trải qua bộ Hình điều tra, không ngờ chuyện hạ độc lại có quan hệ tới bản thân Vi Phiền, tiếp đó, phát hiện ra Vi Phiền lại là hậu duệ của tiền triều, dùng kế thay mận đổi đào, lén đổi hài nhi của Vi gia, từ từ ám hại huyết mạch của Vi gia, cuối cùng trở thành người thừa kế duy nhất, từ đó lợi dụng sự tín nhiệm của Thiên tử, tiềm phục trong Triều Ca tới giờ.

Lần trước trong việc Vi Tử Khải làm phản, Vi Phiền sở dĩ cáo tội là vì hắn phát hiện ra Văn thái sư đã nhìn ra âm mưu phản loạn, cho nên mới hi sinh nhi tử, đổi lấy bình an và phú quý của riêng mình. Việc hạ độc toàn bộ Triều Ca năm đó có công hắn, mà lần độc sát ba vị nương nương lần này là hắn chủ mưu. Vi Phiền bị bộ Hình tra tới, không cách nào bào chữa, trong đêm liền tự sát, đồng thời còn có kẻ câu kết với Vi Phiền là Thượng đại phu Phi Liêm.

Tuy cái này bắt Vi Phiền chết mang theo hết tội ác, Phi Liêm kia cũng có phần trong đó, nhưng đại bộ phận cũng là sự thật. Rất nhiều lão thần nghĩ đến chuyện Vi gia năm xưa, lập tức vỗ đầu hiểu ra, nhất tề chửi mắng Vi Phiền. Tin tức truyền ra ngoài, bách tính cũng thống hận mấy tên nghịch tặc này vô cùng.

Thiên tử tuy không lo triều chính, nhưng loại uy hiếp tơi tông thất này khiến người giận dữ vô cùng, lập tức hạ lệnh tra rõ chuyện nhà Vi gia, lệnh bắt sạch đồng đảng của Vi Phiền, ngay cả Việt vương phi Vi Hiện cũng bị giam lỏng.

Thánh chỉ không đề cập tới xử lí Vi Viện con gái Vi Phiền thế nào, có tin tức nói nàng cùng Vi Thu đã chết trong lúc bị bộ Hình truy sát, sự thật, Vi Viện lại đang ở tại một địa phương thanh tịnh và an toàn.

Vi Viện khôi phục thần trí thì đã là ngày thứ ba sau khi chuyện cửu đỉnh xảy ra. Sau đó, Vi Viện như có điều đại ngộ, không ngờ lại phá hủy gương mặt mình, gọi là sám hối. Nàng không trở về phủ Thượng đại phu, cũng không hỏi chuyện nhà ra sao, ở lại trong trang viện của Vu Phiết, cả ngày cúng bái linh vị của sư tôn.

Trương Tử Tinh cùng Thương Thanh Quân đi thăm nàng một lần, Vi Viện đeo khắn che mặt trắng, mơ hồ vẫn thấy được vài vết thương trên mặt> Nàng thần tình đạm mạc, rất ít mở lời, chỉ nói mình tội nghiệt vô số, hại chết sư tôn Vu Phiết, lại thiếu chút bị phụ thân giết chết, tâm ý nguội lạnh, từ giờ sẽ không can thiệp đến bất cứ chuyện gì ngoài thế tục. Giờ chỉ có một mục đích là kế thừa y bát của sư tôn, ra tay cứu đời, coi như chuộc tội cho mình và phụ thân.

Trương Tử Tinh nhớ lại chuyện xưa của Vi Viện, bao gồm cả ngưỡng mộ của nàng đối với hậu cung của hắn, trong lòng rất nhiều cảm khái, nhưng hắn cũng không nói nhiều, chỉ phái ra hai nữ hộ vệ trong Thiên Ảnh phụ trách an toàn của nàng trong lúc ra ngoài chữa bệnh cho dân. Đối với nàng mà nói, có lẽ đây là kết cục tốt nhất rồi.

Chuyện Vi Phiền qua đi, trong cung đồn rằng thân thể của Thiên tử đã trở nên hết sức yếu ớt. Lần trước Thiên tử chinh Tây, vì tu luyện ra vấn đề nên tổn thương nguyên khí, sau lại có chuyện của hai vị hoàng tử càng khiến người buồn bã, nguyên khí càng khó khôi phục. Tinh thần bề ngoài tuy trông vẫn tỉnh táo, nhưng hai mắt đã không có chút thần. Vì nguyên nhân đó, cuộc sống tửu hoan với Đát Kỷ cũng bớt đi nhiều, cho nên kể cả lúc thấy khỏe trong người, ngẫu nhiên lên triều thì thần thái cũng thờ ơ mệt mỏi vô cùng.

Sự thật, Trương Tử Tinh làm gì có cái bệnh gì? Giờ tinh lực hắn toàn dùng vào việc nghiên cứu cửu đỉnh. Tuy nói Cửu đỉnh không kháng cự hắn nhưng cũng chỉ có thể tự thu phóng mà thôi, bất kể dùng pháp quyết gì cũng không luyện hóa được, cũng không như các pháp bảo khác thi triển ra uy lực gì, chẳng nhẽ chỉ có thể dựa vào sức nặng của cửu đỉnh đi đập đầu kẻ thù à?

Do cửu đỉnh Trương Tử Tinh bên ngoài "thăm dò", nên ngay ả Khổng Tuyên cũng koong cách nào tìm ra bí mật chi. Trương Tử Tinh đoán rằng ảo điệu của cửu đỉnh là ở đâu đó, nhưng không cách nào hiểu được, cho dù có Siêu Não hỗ trợ cũng vậy. Tựa như có một vị mỹ nữ tuyệt thế đứng trước mặt, nhưng toàn thân trên dưới kéo khóa khin khít, chỉ nhìn chứ không thể "ăn" thì khó chịu tới mức nào.

Khổng Tuyên thấy hắn chán nản, cười nói: "hoàng huynh không cần nóng ruột vậy, đã là có duyên với cửu đỉnh, ,sớm muộn cũng tìm ra ảo diệu trong đó".

"Hiền đệ nói rất đúng", Trương Tử Tinh than: "ta đã có mấy bảo bối như Huyền Khuê, Định Thương kiếm, giờ cũng không cần hiểu được ngay ảo diệu của cửu đỉnh. Chỉ là hiền đệ giờ tay không, không có pháp bảo nào vừa vặn, thực khiến ta lo lắng…nếu chẳng may lại đụng phải tên thánh nhân bất chấp mặt mũi như Chuẩn Đề kia thì làm thế nào?"

Khổng Tuyên biết Trương Tử Tinh là thực tâm vì hắn lo lắng, trong lòng cảm động, nói: "không dám dấu hoàng huynh, chuyện này ngu đệ đã sớm có chủ ý. Hoàng huynh hết sức thần kỳ, tạo ra vô số vật huyền diệu, có lẽ lúc đó sẽ phải cần hoàng huynh giúp đỡ mới có thể thành công".

Trương Tử Tinh nghe vậy lập tức phấn chấn tinh thần, híp mắt cười nói: "hiền đệ nhìn trúng tiểu thư nhà nào, mau mau nói ra, ta lập tức sẽ giúp hiền đệ tác thành lương duyên!".

Khổng Tuyên bị hắn đùa đến cười khóc không xong: "hoàng huynh chớ đùa ngu đệ nữa, lúc đó nhất định không thể thiếu trợ lực của hoàng huynh. Bảo vật kia không phải đơn giản, ngu đệ phải tĩnh dưỡng khôi phục trước mới lên đường được. Huyền Khuê của hoàng huynh hết sức huyền diệu, lại có thể thôn phệ pháp bảo, xuất kỳ chế thắng. Nhưng nếu đánh đối diện lại không quá thích hợp, nên đổi lấy một kiện pháp bảo khác. Hoàng huynh có nhớ năm đó từng Cửu cung ma phướn cho đệ xem?"

Trương Tử Tinh gật đầu, lấy Cửu cung ma phiến ra. Khổng Tuyên tử tế đánh giá hồi lâu: "quả nhiên là vật này, vật này là dị bảo của thượng cổ ma thần, nếu xét về uy lực còn đứng trên Huyền Khuê".

Trương Tử Tinh đã sớm nghe Ứng Long nói qua, Cửu cung ma phướn là vật của ma thần, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy, tức thì mừng rỡ. Nhưng câu tiếp theo của Khổng Tuyên lập tắt tiêu diệt luôn lòng hí hửng của hắn: "tiếc là vật này đã hao tổn nghiêm trọng, không còn giữ được uy lực như xưa".

Khổng Tuyên nhìn Trương Tử Tinh lúc này vẻ mặt đã trở sang thất vọng, buồn cười nói: "hoàng huynh cứ nghe đệ nói hết đã. Pháp bảo này ẩn chứa huyền diệu của cửu cung, biến hóa vô cùng, vốn bên trong có chín hồn, đều là hồn của ma thần, hung dữ vô cùng, có thân thể bất diệt, bất kể là tiên hay ma chỉ cần vào trận sẽ đều hồn phi phách tán. Tiếc là năm xưa đại chiến tàn khốc, cửu hồn đã bị kẻ thù lợi hại diệt dần, nên Cửu cung ma trận giờ chỉ còn cái xác không, có chút khả năng mê huyễn, uy lực không bằng một phần trước dây. Năm xưa do tu vi hoàng huynh quá thấp, sợ sẽ bị tâm ma trong trận phản phệ nên đệ phải ngăn hoàng huynh sử dụng. Giờ hoàng huynh đã tới cảnh giới Chân tiên thượng giai đỉnh phong, liền có thể sử dụng Cửu cung ma phướn này"

Trương Tử Tinh khó hiểu hỏi: "đã là mất đi cửu hồn, uy lực của ma trận không cỏn nổi một thành, vậy làm sao sử dụng?"

"Hoàng huynh cũng biết vấn đề nằm ở chính linh hồn đó, nếu có thể bổ sung đầy đủ, liền coi như khôi phục xong bảo vật này", Khổng Tuyên cười nhẹ, chín điểm sáng từ trong tay bay ra: "đây là Cửu hồn chaau ngu đệ luyện chế riêng cho hoàng huynh, có thể khôi phục được Cửu cung ma phướn. Chỉ có điều hoàng huynh giờ mới có tu vi Chân tiên, không thể điều khiển linh hồn có lực lượng vượt hơn mình, cho nên cửu hồn này của đệ cũng là tu vi Chân tiên, không thể so sánh với hồn của ma thần năm xưa. Nhưng nếu hoàng huynh có thể hoàn toàn nắm được trận này, thif cho dù gặp phải Xiển giáo Kim tiên cũng có lực kháng cự."

Đủ sức chống lại Xiển giáo kim tiên? Trương Tử Tinh ánh mắt sáng lên, tuy nói năm đó hắn từng phá được Âm Dương kính của Xích Tinh Tử, nhưng cũng là may mắn mà thôi, sau còn bị Thủy hỏa thần phong của Xích Tinh Tử làm bị thương. Nếu đổi là một vị Kim tiên khác, kết quả chị sợ càng thảm hơn. Nếu có thể luyện thành Cửu cung mà phướn này, không chỉ có thể có lực chống lại Xiển giáo kim tiên, còn bớt phải lộ ra những bí mật của vũ khí kỹ thuật cao. Dù sao, còn rất nhiều thứ đang trong giai đoạn nghiên cứu, những quân bài bí mật như vậy, không đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể để lộ ra.

Trương Tử Tinh vui mừng nói: "đa tạ hiền đệ!, Cửu hồn châu này làm sao kiếm được?"

Khổng Tuyên lơ là nói một câu: "bắt vài tên kim tiên, dùng bí thuật xóa đi tiên thức, song lại dùng cách tế luyện hồn phách là thành".

Trương Tử Tinh biết đoạt hồn phách người khác còn ác độc hơn giết người, lập tức kinh hãi: "sao hiền đệ lại vì ta mang triêm nhiễm nhân quả lớn như vậy?"

Khổng Tuyên có vẻ như không thích nói nhiều: "chuyện nhỏ thôi mà, hoàng huynh không nên để ý. Giờ hoàng huynh có thể dùng máu huyết nuôi dưỡng Cửu hồn châu này, đồng thời cũng tế luyện, dùng ma khí trong ma phướn trút vào hồn châu, cuối cùng dung hợp hồn châu vào ma phướn là được. Hoàng huynh nhớ kỹ, việc để cửu hồn nhập ma phải từ từ mà làm, coi việc khống chế được là trên hết, không được nóng vội, nếu không cẩn thận sẽ bị nó phản phệ".

Trương Tử Tinh thấy Khổng Tuyên nói thận trọng như vậy, lập tức dụng tâm ghi nhớ. Khổng Tuyên thấy bộ dạng hắn khẩn trương, lại nói thêm một câu: "Hoàng huynh không cần khẩn trương, nếu làm theo lời ngu đệ dặn dò, tất sẽ không có chút nguy hiểm nào, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi. CỬU hồn nếu có thể thành công nhập ma liền thành ma đầu. Ma đầu này do tinh huyết của hoàng huynh dưỡng thành, có thể tâm thần tương thông. Nếu sau này hoàng huynh đạt tới cảnh giới Kim tiên, lại có thể tế luyện lại cửu ma, giúp uy lực càng tăng mạnh".

Trương Tử Tinh giờ mới biết đây là một pháp bảo có thể "nuôi lớn" được, lại có uy lực như vậy, không khỏi muốn thử qua xem, vội vàng thu lấy Cửu hồn châu. Khổng Tuyên biết ý hắn, cười nói: "ngu đệ chiến cùng thánh nhân lần trước cũng có chút thu hoạch, giờ phải tĩnh tâm cảm ngộ một phen. Hoàng huynh có thể tự tiến hành luyện hóa Cửu hồn châu trước!".

Trương Tử Tinh gật đầu nói: "Chuẩn Đề kia cũng thật vô sỉ, không ngờ lại dùng lợi dụ hoặc, để hiền đệ làm tam giáo chủ. Có điều Thất bảo diệu thụ kia thực không tầm thường, xưng là có thể "xoát" - đánh rơi hết vạn vật trong thiên hạ, nếu thần quang của hiền đệ cũng làm được như vậy, liền có thể ngồi chung mâm với thánh nhân rồi".

Khổng Tuyên không hiểu chữ "chung mâm" này nghĩa là gì, nhưng lại bị lời Trương Tử Tinh nhắc nhờ, linh quang trong óc chợt hiện lên, mặt lộ vẻ vui mừng cười lớn: "như thất bảo diệu thủ, có thể dùng thần quang "xoát" hết vạn vật trong thiên hạ? sao đệ không nghĩ đến chuyện này nhỉ? Hoàng huynh thực là một câu điểm tình người mê a!".

Lúc hắn chiến đấu cùng kht, bất kể dùng thủ đoạn nào đều bị Thất bảo diệu thụ kia gạt hết, hiểu được thế nào là uy lực "xoát" của nó. Sau Chuẩn Đề dùng Gia trì thần xử, Khổng Tuyên miễn cưỡng dùng Ngũ Sắc Thần Quang hợp nhất thành Vô sắc thần quang thu lấy, nhưng cũng bị thương không nhỏ. Tinh túy của Ngũ Sắc Thần Quang là "tát", có thể hút lấy vạn vật, nhưng dung lượng hạn chế. Như vậy, những thứ gì cao hơn thực lực của bản thân là không cách nào thu được. Cho dù có thể thu vào, cũng sẽ bị phản phệ rất mạnh tổn thương nguyên khí. Trong nguyên tác, Khổng Tuyên cũng có thể thu Chuẩn Đề vào trong thần quang, nhưng không sao "tiêu hóa" được, ngược lại còn bị Chuẩn Đề hiện ra kim thân thang fphucj. Giờ hắn tuy đã lĩnh ngộ ra Vô sắc thần quang có thể thu lấy bảo vật vượt hơn tu vi bản thân mình, khống chế được lực phản phệ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa phá được bình cảnh hiện thời. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com

Nhưng "xoát" lại bất đồng, có đạo lý "tứ lạng bạt thiên cân", nếu có thể lĩnh ngộ ra chữ "xoát" này, cho dù đối diện với địch nhân có thực lực cao hơn mình cũng có lực kháng cự.

Với thực lực của Khổng Tuyên bây giờ, mục tiêu để hắn "xoát" tất nhiên là thánh nhân.

Lần lĩnh ngộ này không tầm thuonwgf, cho dù là Khổng Tuyên cũng không khỏi thất thái, vội vàng tạ ơn Trương Tử Tinh. Mà tên họ Trương này lại mồ hôi ướt trán: hic, mình vô tâm đùa một câu lại khiến cho Khổng Tuyên có thể lĩnh ngộ như vậy, khó trách Khổng Tuyên lúc đó nói với Đại Bàng mình có thể giúp hắn đột phá, chẳng nhẽ mình thực sự là "phúc tinh" của Khổng Tuyên trong truyền thuyết? thần tài? Thần rùa,… !

Trương Tử Tinh biết Khổng Tuyên có lĩnh ngộ, trong lòng chợt động, đem ảo diệu của Thái cực quyền thời hậu thế nói ra. Khổng Tuyên năm xưa từng thấy trong phủ Phi Liêm, Trương Tử Tinh dùng quyền này đánh bại Ác Lai, đã thầm thán phục, giờ được hắn nói ra đạo lý thái cực quyền cùng ảo diệu "xoát" kia giúp hắn sáng tỏ vấn đề, mừng đến phát điên. Trương Tử Tinh biết hắn phải đi tham ngộ, mình cũng phải tế luyện Cửu hồn châu này, hai người lập tức tạm biệt đi lo chuyện của mình.

Trương Tử Tinh lục ta lục tục mất một máng mới tế luyện xong Cửu hồn châu, mà cục thế vốn định bất ổn trong triều cũng đã bị dạp xuống. Không biết có phải lần trước thương thế quá nặng hay không mà vẫn không thấy Cửu đầu Trĩ Kê Tinh xuất hiện, cũng không liên hệ cùng Đát Kỷ, khiến cho hắn mai phục nhiều lần đều không được việc.

Một ngày này, Chư tiên trên Kim Ngao đảo rốt cuộc đón một vị lão bằng hữu đã lâu không tới – Tiêu Dao Tử.
Bình Luận (0)
Comment