Trương Tử Tinh học theo cách bố trí quân đội thời Đường, Tống, đem đại quân chia ra làm tiền quân, trung quân, hậu quân. Tiền quân là đạo tiên phong, do Hoàng Phi Hổ làm thống soái; trung quân do chủ tướng chỉ huy, cũng là quân chủ lực; hậu quân chủ yếu đảm nhận nhiệm vụ yểm hộ và cảnh giới. Trương Tử Tinh e Khương Văn Hoán còn trẻ dễ xúc động, nên để hắn thống suất hậu quân.
Vì Khương Hoàn Sở khăng khăng can ngăn, Trương Tử Tinh chỉ đành bỏ ý định tự thân xuất mã, dặn dò Hoàng Phi Hổ mấy câu, giao cho hắn dẫn tiền quân lên Đông Nguyên nghênh địch.
"Báo cáo Đại vương, tiền phương phát hiện rất nhiều quân Thương, ước chừng 3 vạn quân".
"Ồ, nhiều như vậy ư? Tốc độ hành quân thế nào?""Quân địch kết trận hành quân, số lượng đông đảo, thanh thế rất lớn, nhưng tốc độ không nhanh, tuyệt không phải là quân dụ địch".
"Xem ra, lần này Khương Hoàn Sở muốn cùng chúng ta đại chiến rồi ! "Thống soái liên quân Đông Di – Hữu Cùng quốc quốc vương Thương Kiệt nghe thám mã báo cáo, lông mày nhíu chặt:
"hắn biết quân ta lợi hại, thường dụng binh rất cẩn thận, hôm nay vì sao lại dùng hạ sách này, chẳng nhẽ có điều gian trá? ""Khởi bẩm Đại vương, tướng chỉ huy lần này không phải Khương Hoàn Sở, mà là vua của Đại Thương-Trụ Vương thân chinh dẫn quân".
"Ta đã nghe qua tên đại vương này, hắn quả có chút tài hoa, soạn ra Bách Thảo Kinh, được Vu y của các tộc coi như chí bảo…, tiếc là không hiểu việc binh, nếu hắn cố thủ ở Kham Thành, quân ta chỉ có thể đánh cướp xung quanh mà không có lực đoạt thành. Mang quân ra đánh chính là dùng sở đoản đối phó sở trường của chúng ta, hắn tất phải thua, tên này rõ là không biết dùng binh, không cần phải sợ !". Nói xong, Thương Kiệt nhìn qua vị mỹ nữ bên cạnh, cười nói:
"Nguyệt Cơ Vương, không phải nàng rất tôn sùng tên Trụ Vương này sao, chờ xem ta bắt hắn lại, làm y quan của nàng thế nào?"Nguyệt Cơ Vương như chẳng thèm nhận ý tốt của hắn, lạnh lùng nói:
"Hừ ! Thương Kiệt Vương, Trụ Vương này có thể viết ra tam đại kỳ thư, trí tuệ nhất định phi thường. Hắn đã có Khương Hoàn Sở bên người hỗ trợ, sao còn dám đem quân giao chiến cùng chúng ta? ta xem tất có ý đồ, huống chi lần này quân địch có hơn 10 vạn đại quân, thêm vào quân đồn trú ở Đông Lỗ, binh lực tuyệt đối hơn xa liên quân chúng ta, vạn lần không thể khinh địch ".
"Có thể có âm mưu gì? Ta xem tên Trụ Vương kia ngông cuồng tự đại, muốn lập công khoe khoang nên mới không nghe Khương Hoàn Sở khuyên bảo, tùy tiện xuất chiến a", Thương Kiệt nói lời này quả cũng đoán trúng vài phần sự thật,
"quân ta tuy không đông bằng Thương quân, nhưng ai nấy đều là tinh binh, mãnh tướng, sức chiến đấu rất cao, rất có ưu thế trên chiến trường, từ xưa đánh với Đại Thương luôn có thể lấy ít địch nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút, cho dù hắn có quỷ kế thì có thể làm gì được ta?"Thương Kiệt Vương nói như kiểu
"trước lực lượng tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô dụng"(câu này nghe quen nhỉ!), Nguyệt Cơ Vương không tìm ra lý do phản bác, cũng không khuyên bảo nữa. Nhưng mà, binh lực Đông Di hôm nay có thể coi là
"tuyệt đối cường đại" ư?
Thương Kiệt Vương ý khí hăng hái, lập tức truyền lệnh hành quân chậm lại, bày trận nghênh đón quân Thương, chuẩn bị đại chiến một trận trên bình nguyên.
Đông Nguyên, đại quân hai bên bắt đầu dàn trận, đại chiến sẵn sàng nổ ra bất cứ lúc nào.
"Phía trước có phải Ân Thương đại vương?", Thương Kiệt Vương giục ngựa tiến lên đầu đội ngũ, cao giọng thét hỏi, âm thanh chắc nịch, vang khắp bình nguyên.
Chỉ thấy một vị tướng quân uy vũ, râu hùm hàm én, toàn thân giáp vàng, tay cầm trường thương, cưỡi Ngũ Sắc Thần Ngưu bước lên hô lớn:
"ta chính là Chinh Đông tiền quân nguyên soái của Đại Thương, Trấn Quốc Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ ! tướng kia mau mau xưng danh!"Binh khí triều Thương vốn thường là mác, sau được Trương Tử Tinh sửa đổi, binh khí mới đã sớm ra đời, Song Nguyệt Trường Thương trong tay Hoàng Phi Hổ chính là một loại trong đó, kèm theo nó là một bộ thương pháp tinh diệu được cải tiến từ phép đánh mác trước đây.
"Bản đại vương chính là thủ lĩnh liên quân Đông Di, Hữu Cùng Thương Kiệt Vương! Nghe nói Trụ Vương thân chinh, sao không dám ra đây cùng ta đánh một trận, chẳng lẽ là sợ bản đại vương, ha ha !", lời này vừa ra, quân Đông Di nhất loạt cười vang.
"Man di vô lễ! loại tiểu tốt như chúng bay sao xứng thiên tử xuất mã, Thương Kiệt Vương, ngươi có dám cùng ta đánh một trận?" Hoàng Phi Hổ nghe địch nhân cười nhạo Thiên tử, trong lòng nổi giận nói.
"Hừ! loại tướng vô danh sao xứng cùng ta giao chiến, Ô Trát Mộc! chặt đầu hắn làm lễ tặng Thương Vương !", Thương Kiệt cũng khá thận trọng, thấy Hoàng Phi Hổ dám đơn chiến với hắn, tất không phải loại thường, cho nên không hề xuất chiến mà sai thủ hạ đắc lực, đại tướng Ô Trát Mộc xuất trận. Người này thân thể cường tráng, sức mạnh phi thường, được xưng là Đông Di đệ nhất dũng sĩ, chỉ thấy hắn hét lên một tiếng, khí thế hung hãn giục ngựa xông tới Hoàng Phi Hổ.
Hoàng Phi Hổ cũng thúc Ngũ Sắc Thần Ngưu lao lên, song phương giữa trận tiền bắt đầu giao chiến. Trường thương trong tay Hoàng Phi Hổ cùng cây búa trong tay Ô Trát Mộc đập vào nhau, chỉ nghe
"Keng" một tiếng, hai tọa kỵ đều bị lui ra sau vài bước. Ô Trát Mộc vốn trong tộc không ai địch nổi, tưởng chỉ cần một kích có thể đánh bay binh khí của địch nhân, không ngờ món binh khí dài trông rất nhẹ của đối thủ lại có thể tiếp được cự phủ trong tay mình, chiến ý đại tăng, cự phủ trong tay múa lên như gió xông lại. Hoàng Phi Hổ biết người này là kình địch, vừa rồi nhờ Ngũ Sắc Thần Ngưu cùng bàn đạp mới không bị rơi xuống hạ phong, lập tức ổn định tinh thần, ngưng thần đối địch.
Ô Trát Mộc chiêu thức đơn điệu, lại thường lãng phí sức lực. Mà Hoàng Phi Hổ vốn võ nghệ cao siêu, lại thêm bàn đạp hỗ trợ, thi thiển thương pháp linh động vô cùng, trong nhu có cương. Hai bên đại chiến gần trăm hiệp, Ô Trát Mộc dần không địch nổi. Tên đệ nhất dũng sĩ Đông Di này đầu óc cũng không phải đơn giản, chỉ thấy hắn hươ cự phủ đánh một hư chiêu, quay ngựa bỏ chạy. Hoàng Phi Hổ đâu chịu bỏ qua, lập tức đuổi theo.
Ô Trát Mộc vốn muốn dụ đối phương đuổi theo, thấy Hoàng Phi Hổ
"trúng kế", trộm lấy ra một mũi tên, Hoàng Phi Hổ sớm biết Đông Di thiện xạ, trong lòng đã đề phòng, cài thương vào yên, tay nhanh chóng rút ra Liên Nỏ trên lưng.
Quả nhiên chỉ thấy Ô Trát Mộc đột ngột xoay người giương cung, lắp tên, nhắm chuẩn, bắn ra, bốn động tác diễn ra trong nháy mắt, thuần thục vô cùng, ngay Hoàng Phi Hổ cũng tự nhận không bằng. Dây cung rung lên, Hoàng Phi Hổ lập tức hét lớn, ngã nhào xuống Ngũ Sắc Thần Ngưu. Ô Trát Mộc thấy một tên thành công trong bụng mừng rỡ, quay ngựa chạy lại định chặt lấy thủ cấp địch thủ.
Chính vào lúc này, Ô Trát Mộc đột ngột nghe thấy ba âm thanh xé gió rít lên, kinh nghiệm phong phú khiến hắn ý thức nguy hiểm, vội vàng tránh sang một bên, nhưng tiếc rằng đã muộn, chỉ thấy ngực và vai đau như bị vài mũi tên đồng thời xuyên qua. Ô Trát Mộc biết là trúng kế địch thủ, vội nhịn đau quay ngựa bỏ chạy về trong trận, ngay lúc hắn cho rằng mình đã thoát ra ngoài tầm cung, thì đột nhiên sau lưng lại buốt đau, chỗ hiểm trên cơ thể đã bị một mũi tên dài cắm ngập. Ô Trát Mộ lảo đảo ,cuối cùng ngã nhào xuống ngựa, trông là biết không thể sống nổi.
Thấy Ô Trát Mộc đang thắng thành bại, tướng sĩ Đông Di không thể tin vào mắt mình, lại thấy Hoàng Phi Hổ chậm rãi đứng lên, nhổ ra mũi tên trong miệng – thì ra vừa rồi trong lúc nguy cấp Hoàng Phi Hổ đã kịp dùng răng giữ lấy thân tên, vờ trúng tên ẩn thân dưới bụng Ngũ Sắc Thần Ngưu, thừa dịp Ô Trát Mộc lơi lỏng, dùng Liên Nỏ bắn trả. Ô Trát Mộc không kịp phòng bị, lại thêm tốc độ và uy lực của Liên Nỏ quá mạnh, liền bị trúng cả ba mũi. Nỏ này tuy không có uy lực như Liên Nỏ Trương Tử Tinh sử dụng trước đây, nhưng lại hơn ở chỗ nhẹ nhàng, dễ mang theo, lại có thể bắn đồng loạt ba mũi tên, uy lực không tầm thường. Lúc Ô Trát Mộc bị thương bỏ chạy, Hoàng Phi Hổ lại rất nhanh thay đổi một bộ tổ hợp cung tên từng được Trương Tử Tinh cải tiến, dùng khả năng bắn siêu xa của nó đem tên Đông Di đệ nhất dũng sĩ bắn chết đương tràng. Lần này dùng tên khắc chế tên, đánh bại tiên phong của đối phương, sĩ khí quân Thương lập tức dâng cao ngút trời.
Hoàng Phi Hổ thành công giết địch, phản ứng đầu tiên không phải là cao hứng mà là cảm kích và thán phục, hắn vừa rồi có thể thực hiện những động tác khó như vậy, tất nhiên không ngoài lòng can đảm và bản lĩnh của chính mình, nhưng nếu không có yên cương, bàn đạp tuyệt đối không thể làm được. Hắn có thể làm bị thương, rồi bắn chết Ô Trát Mộc, một là nhờ Tam Liên Nỏ, hai là có tổ hợp cung, những cái đó kể cả trường thương trong tay không có vật nào không phải Thiên tử
"phát minh" ra. Thương Kiệt Vương cùng tướng sĩ Đông Di lúc này trong lòng chỉ có hai chữ
"choáng váng", không ngờ nổi đệ nhất dũng sĩ Ô Trát Mộc lại cứ thế bị tướng Thương giết chết, mà còn thua chính bởi thứ mà người Đông Di sở trường nhất là cưỡi ngựa và bắn cung.
Thương Kiệt biết tiên phong bị giết sẽ làm nhuệ khí quân mình suy giảm, vội vàng truyền lệnh cho đội thần cung tinh kỵ xuất quân – hắn nghĩ cho dù Hoàng Phi Hổ lợi hại thế nào cũng chỉ là một người, không thể tướng sĩ nào bênh địch cũng có bản lĩnh như vậy, cho nên quyết tâm dùng chiến thuật viễn trình quen thuộc, đánh thẳng vào trung quân, báo thù cho Ô Trát Mộc. Thần cung tinh kỵ là những thần tiễn thủ được tinh tuyển trong các tộc Đông Di , kỵ thuật cao siêu, quen đánh du kích. Đừng coi thường nhân số tinh kỵ chỉ có năm ngàn, đây chính là quân bài trọng yếu nhất trong tay Thương Kiệt, cũng là lý do tại sao Hữu Cùng Quốc có thể trở thành quốc gia mạnh nhất ở Đông Di. Bọn họ rất có kinh nghiệm đối địch cùng quân Thương, không vội vàng xông lên đột kích mà xếp thành từng hàng ngang từ từ tiến lên, tạo áp lực nặng nề lên tâm lý đối phương đồng thời tìm cơ hội tấn công. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhưng khiến Thương Kiệt bất ngờ là, quân Thương không hề vội vã kết trận phòng ngự, hoặc bất chấp thương vong xông lên cận chiến như trước, mà lại sai binh lính xếp thành từng hàng dài tay cầm trường cung. Mấy quốc vương liên quân thấy thế đều lộ vẻ khinh thị, cung tiễn Đông Di nổi danh thiên hạ, bất kể là tốc độ, tầm bắn hay độ chính xác đều hơn xa quân Thương, trừ khi mỗi tên lính Thương đều có sức mạnh và cung thuật như chủ soái Hoàng Phi Hổ, nếu không tuyệt không phải đối thủ. Vấn đề là Thương Triều lấy đâu ra lắm
"Hoàng Phi Hổ " như vậy chứ !.
Còn buồn cười hơn là quân Thương không bắn vào kỵ binh đối diện, mà lại nhắm thẳng lên trời, còn không đợi tinh kỵ Đông Di tiến vào tầm bắn đã vội vã buông cung– cho dù là cung thuật kiêu hãnh như Đông Di, xa vậy cũng không thể nào bay tới mục tiêu chứ đừng nói bắn trúng.
Đúng lúc này, Nguyệt Cơ Vương đang chăm chú theo dõi diễn biến trên chiến trường, bỗng kinh hô một tiếng:
"Không ổn ! Mau cho tinh kỵ quay lại".