Lúc đó Bích Tiêu đang trên đường bay tới Tùng thúy nhai, đằng sau là Quỳnh Tiêu đầy vẻ hiếu kỳ. Xa xa đã thấy kim quang tỏa sáng từ chân Phương tuyền sơn. Quỳnh Tiêu nhận ra kim quang quen thuộc đó chính là Hỗn nguyên kim đấu mà đại tỷ sử dụng thì trong lòng không khỏi kinh ngạc. Chỉ có sắc mặt Bích Tiêu là trắng bệch vì chuyện nàng lo nhất rốt cục đã xảy ra.
Trương Tử Tinh biết là lúc nguy hiểm đến tính mạng nhưng ỷ vào khả năng bảo mạng của mộc nhân thế thân nên thừa dịp chưa bị hút vào Hỗn nguyên kim đấu quay đầu hét lớn :
"Vân Tiêu nương nương, đây là hiểu lầm!"Vân Tiêu vốn đang nghiến răng nghiến lợi, đến khi người kia quay lại liền thấy có điểm quen quen, nhìn kỹ lại thì ra chính là thiên tử nhân giới, không khỏi vô cùng kinh ngạc. Tuy trong lòng nàng cực kỳ bực dọc nhưng cũng không dám tùy tiện dùng pháp thuật giết chết thiên tử, ngón tay chỉ vào Hỗn nguyên kim đấu, đúng lúc đó chợt có dị biến bỗng nhiên xảy ra.
Trương Tử Tinh vốn đang bị lực hút của Hỗn nguyên kim đấu hút đi nhưng vì ỷ có mộc nhân thế thân nên chắc chắn giữ được mạng nên mới quay đầu lại nói. Quả nhiên, vừa dứt lời hắn đã thấy người đuổi phía sau ngừng lại, biết Vân Tiêu điều khiển kim đấu dừng lại rồi hắn mới thầm trút ra một hơi.
Song không biết có phải vì ảnh hưởng từ lực hút của kim quang mà thân hình Trương Tử Tinh bỗng nhiên khựng lại rồi chợt cảm thấy một cỗ khí tức mạnh mẽ đang phát ra từ tiên thức không thể kìm nổi.
Nơi phát ra cỗ khí tức này chính là bảy hỗn độn chi hình (bảy chữ) đang trôi nổi trong tinh vân phát ra. Hỗn độn chi hình vốn gồm chín, lúc trong trận phong nhân trên Đại dư tiên sơn đã vỡ một chữ ; chữ thứ hai lúc cứu Đặng thiền ngọc ở Tây côn lôn đã vỡ khi chiến đấu cùng Lục Ngô, bây giờ chỉ còn có bảy. Tuy biết sau thời điểm này sẽ khiến tu vi tăng lên, thậm chí cảnh giới tiến giai có chỗ tốt ( lần đầu thì tu vi tăng mạng, lần thứ hai ở Tây côn lôn thì tu vi cũng đề thăng nhưng không biết rõ nguyên nhân), nhưng có thể khẳng định một việc là lúc hỗn độn chi hình vỡ ra sức mạnh sẽ vô cùng cuồng bạo, ngay cả chính hắn cũng không thể khống chế được.
Nhưng bình thường hỗn độn chi hình vốn không động tĩnh gì lúc này đang không ngừng rung lên. Trương Tử Tinh lại càng hoảng sợ : Thiên a! Bình thường không phát tác mà lại nhè bây giờ!
Mắt thấy hai hỗn độn chi hình rung động càng lúc càng mạnh, có dấu hiệu của bạo liệt (vỡ ra), Trương Tử Tinh bất chấp mọi chuyện chỉ cố gắng bỏ chạy. Vân Tiêu vốn đang nổi giận, thấy vị thiên tử có tật giật mình kia bất chợt bỏ chạy càng điên lên, bèn vận tiên quyết, Hỗn nguyên kim đấu chợt xuất hiện trước người Trương Tử Tinh chặn đường hắn.
Vân Tiêu bay tới lạnh lùng nói :
"Bệ hạ, tại sao ngươi lại đi vào cấm địa Phượng tuyền sơn ? Nếu không giải thích rõ thì đừng mong rời khỏi tam tiên đảo của ta!"Trương Tử Tinh thấy trên mặt nàng như có một tầng sương mù bao phủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuân mặt chứ không thể nhìn rõ mặt, biết nàng dùng pháp thuật giấu mặt nhưng hắn đang phải chịu khổ mà không thể nói ra, nào có thời gian quan tâm điều đó. Hắn rất sợn Hỗn nguyên kim đấu sẽ khiến cho hỗn độn chi hình càng nhanh bạo liệt nên liền lấy huyền cơ ngọc bài, đang muốn mở miệng chợt sắc mặt đại biến, lời giải thích sắp phát ra đã biến thành tiếng quát :
"Chạy mau!"Vốn hỗn độn chi hình trong tiên thức rốt cục đã vỡ ra, hơn nữa lần này có những hai chữ !
Vân Tiêu nhìn thấy huyền cơ ngọc bài liền cảm thấy bất ngờ nên cũng có ý muốn nghe hắn giải thích, không ngờ hắn lại quát nàng, Hỗn nguyên kim đấu lại bắt đầu phát ra áp lực, nàng cười lạnh nói :
"Việc này liên quan đến danh dự của bần đạo, bệ hạ hãy giải thích rõ ràng trước hãy!"Vừa dứt lời, Vân Tiêu chợt phát hiện đôi mắt thiên tử đã biến thành màu đỏ, ngoài da hắn cũng bắt đầu đỏ lên, cùng với cỗ khí tức không gì sánh được phát ra, cỗ khí tức kia cường đại đến nỗi ngay cả nàng với huyền tiên cảnh giới mà vẫn cảm thấy kinh hãi!
Thiên tử đã lợi hại như vậy từ lúc nào rồi ? Chẳng lẽ hắn không phải thiên tử mà là một người khác biến thành ? Mối nghi ngờ trong lòng Vân Tiêu càng ngày càng mạnh bèn phát động Hỗn nguyên kim đấu bảo vệ quanh mình.
Uy lực vụ nổ của hai chữ hơn xa một hoặc hai chữ nổ riêng biệt, thậm chí còn gần gấp đôi, tinh vân trong tiên thức để thích ứng và dung nạp cỗ lực lượng kinh khủng kia đã tăng mạnh tốc độ xoay tròn nhưng vẫn không thể kìm chế lực bạo phát của hỗn độn lực. Dù đã tiến giai tới kim tiên trung giai, lực lượng của tinh vân đã tăng thêm không nhỏ mà vẫn không thể kìm hãm được sức mạnh cơ hồ vượt qua sức tưởng tượng kia, thậm chí đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ, nét mặt không giấu được vẻ thống khổ.
Vân Tiêu cảm nhận lực lượng càng ngày càng mạnh, lại thấy hắn khó chịu như vậy, trong lòng liền biết có chuyện khác thường. Lúc này Trương Tử Tinh đã gần như mất đi tự chủ, lập tức cắn mạnh đầu lưỡi, mượn cơn đau khiến thần trí tỉnh lại mà liều mạng bay đi. Trước mặt lại chợt xuất hiện hai bóng người, chợt tiếng kêu sợ hãi của Bích Tiêu vang lên :
"Đại tỷ, chị làm gì hắn vậy?"Vân Tiêu vừa thấy thái độ của Bích Tiêu, lại nghĩ đến chiếc huyền cơ ngọc bài, trong lòng đã hiểu ra vài phần, hung dữ trừng mắt nhìn muội muội.
„Các ngươi.. đi mau!" Trương Tử Tinh cố gắng hét lên rồi ý thức chợt trầm xuống, tinh thần không chịu nổi áp lực như thế nên đã bạo liệt ra, trong đầu một mảnh trống rỗng, hoàn toàn mất đi ý thức, huyền cơ ngọc bài không chịu nổi áp lực quá lớn đã bị bóp nát bấy. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
Tấm ngọc bài này vốn làm từ chất liệu ngọc rất tốt, rắn chắc không gì sánh được, có thể khống chế huyền cơ đại trận, thập phần huyền diệu, không ngờ bị hắn dùng tay không bóp nát, Quỳnh Tiêu không biết đó là cái gì nhưng trong lòng Bích Tiêu biết rõ liền không khỏi thất kinh.
Thân hình Trương Tử Tinh như điện chớp xuống dưới chân núi, bởi không có huyền cơ ngọc bài nên huyền cơ đại trận liền phát động, một áp lực cự đại tựa sóng biển trùng trùng bắn lên hắn, lập tức ảo cảnh xuất hiện. Không ngờ thần trí Trương Tử Tinh đã không còn, chỉ một lòng nghĩ muốn bỏ chạy nên ảo cảnh cũng mất đi tác dụng với hắn, mà năng lượng cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể hắn càng lợi hại, vừa cảm ứng thấy áp lực của trận pháp ập tới hắn liền hét lớn rồi hai tay hướng ra ngoài đẩy ra một cỗ khí tức cuồng mãnh.
Tam tiêu vừa bay tới chỉ cảm thấy một trận đất rung núi chuyển, toàn bộ huyền cơ đại trận bắt đầu lay chuyển. Ngày đó lúc ở Đại dư tiên sơn, ngay cả phong nhận trận cũng không thể gây thương tích cho Trương Tử Tinh, huống chi chỉ là sức mạnh của huyền cơ đại trận ? Hơn nữa hôm nay uy lực của hỗn độn chi hình chi hình trong cơ thể Trương Tử Tinh còn vượt xa mức độ lần trước.
Chỉ thấy, lấy hắn làm tâm mặt đất trong vòng mấy chục thước đều nứt ra, mà hiệu lực của huyền cơ đại trận cũng bị chặn lại, không thể tiến tới gần hắn, từ mức độ rung chuyển còn có thể bị hủy diệt cũng không chừng.
Sức mạnh kinh khủng như vậy khiến tam tiêu không ngừng kinh hoảng. Huyền cơ đại trận do tam tieu hao hết tâm lực bố trí nên Vân Tiêu không hề muốn nó bị Trương Tử Tinh phá hủy đi như vậy bèn bay lên quát lớn :"Bệ hạ xin dừng tay!"
Vân Tiêu vừa nói từ ống tay áo vừa bay ra một dải lụa trắng, hóa thành một dị thú như giao long quấn chặt lấy Trương Tử Tinh. Hồng quang trong mắt Trương Tử Tinh chợt lóe, dị thú kia chỉ chớp mắt liền bị chấn nát thành từng mảnh, bay xuống dưới đất.
Bích Tiêu nhận ra trạng thái của Trương Tử Tinh khác thường, dường như bị khống chế nhưng không ngờ hắn lại lợi hại như vậy, ngay cả dải lụa trắng của đại tỷ cũng bị xé nát dễ dàng. Nàng sợ đại tỷ dùng Hỗn nguyên kim đấu với thiên tử nên vội quát một tiếng, cầm trường kiếm phóng ra, hóa thành một con chim lớn màu tím, giương nanh múa vuốt lao tới. Thân thể Trương Tử Tinh dẻo dai kinh người, hoàn toàn không để ý đến công kích của quái điểu, Bích Tiêu chợt điều khiển dị điểu bay dần về phía bờ biển.
Thần trí Trương Tử Tinh lúc này đã mất, làm sao nhận ra đang bị dụ, hắn bị dị điểu tấn công tuy không bị thương nhưng nhất thời cũng nổi điển lên đuổi theo, rốt cục đã rời khỏi phạm vi của trận pháp. Bích Tiêu vừa thở nhẹ một hơi, thoáng phân thần thì Trương Tử Tinh đã nhân cơ hội tóm chặt cổ dị điểu bóp mạnh. Dị điểu chợt hóa trở lại thành một thanh kiếm, Trương Tử Tinh hung dữ ném thanh kiếm về phía Bích Tiêu. Bích Tiêu vội né sang một bên nhưng không ngờ Trương Tử Tinh đã bay tới khiến tình hình thực sự nguy hiểm.
Quỳnh Tiêu vừa thấy tam muội gặp nguy liền chỉ tay lên người Trương Tử Tinh, một vật từ tay nàng bay lên, vật đó phân thành hai luồng ánh sáng rồi nhanh chóng biến thành hai con giao long. Song long quấn quýt, có mây lành bao phủ, nhanh như điện chớp bay tới chỗ Trương Tử Tinh.
„Kim giao tiễn!" Bích Tiêu thất sắc hô :
"Nhị tỷ, đừng!"Mặc dù thần trí Trương Tử Tinh mơ hồ nhưng vẫn cảm giác được cỗ khí tức hủy diệt kinh khủng xông tới, năng lượng trong cơ thể càng thêm sôi trào, song long kia hạ xuống nhưng dường như cắt lên một vật trơn trượt không thể cắt được.
Vân Tiêu tinh mắt, thấy quần áo và đồ dùng của Trương Tử Tinh đều bị uy lực của Kim giao tiễn cắt nát nhưng da thịt lộ ra lại chỉ có hai vệt trắng dài, không hề thương tổn. Vân Tiêu dần hoảng sợ, lực công kích của Kim giao tiễn rất mạnh, dù là huyền tiên cũng không dám đỡ trực tiếp, không ngờ vậy mà thiên tử lại không hề hấn gì.
Sau lần đầu thất bại, Quỳnh Tiêu lại điều khiển Kim giao tiễn quay lại, tiếp tục hạ xuống tấn công. Đôi mắt Trương Tử Tinh đã đỏ ngầu, song quyền nắm chặt, nhằm thẳng song long phát động công kích điên cuồng, nắm tay chạm lên người hai đầu giao long tạo thành vô số tiếng kim loại, cuối cùng khiến song long không thể quấn lấy nhau tạo thành cái kéo được.
Tam tiêu kinh ngạc nhìn Trương Tử Tinh dùng cứng đối cứng với Kim giao tiễn, hơn nữa Kim giao tiễn còn dần rơi xuống hạ phong, trong mắt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ khó tin. Vân Tiêu thấy quang mang của song long càng ngày càng nhạt bèn cắn răng, Hỗn nguyên kim đấu quang mang chói lòa, xoay tròn trong không trung rồi phát ra một đạo kim quang trùm lấy Trương Tử Tinh. Quỳnh Tiêu thấy vậy liền thu hồi Kim giao tiễn lại.
Mới vừa cùng Kim giao tiễn vật lộn khiến năng lượng trong nội thể Trương Tử Tinh được phát tiết đặc biệt thống khoái, bây giờ chiến đấu với Hỗn nguyên kim đấu có uy lực còn cường đại hơn khiến hắn càng thêm hưng phấn, hét lớn một tiếng, toàn thân chợt phát ra hồng quang chống lại kim quang, thân thể vẫn không bị thương tổn.
Tam tiêu đều chấn động : không ngờ ngay cả Hỗn nguyên kim đấu mà hắn cũng có thể chống lại được ! Đây đến tột cùng là sức mạnh gì !
Hỗn nguyên kim đấu là hậu thiên chí bảo, uy lực cực lớn, nếu phối hợp thêm cùng trận pháp tương ứng còn có thể tổn thương đến căn bản của tiên nhân, lột bỏ tam hoa ngũ khí, vô cùng lợi hại. Nếu đổi thành hai lần hỗn độn chi hình bạo liệt trước chỉ e đã bị khống chế nhưng với lực lượng của hai chữ khiến lực lượng Trương Tử Tinh bạo tăng, hoàn toàn có thể chống lại Hỗn nguyên kim đấu.
Điều càng khiến tam tiêu giật mình hơn là, Trương Tử Tinh không hề cam lòng bị kim đấu khống chế đang bắt đầu huy quyền đánh lên kim quangm mỗi một quyền đều mang theo huyết khí nhàn nhạt. Kim quang bị huyết khí ảnh hưởng khiến tốc độ xoay tròn của kim đấu càng tăng thêm. Vân Tiêu cảm nhận được chấn động của kim đấu, vẻ kinh ngạc càng đậm, trong miệng liền niệm chú ngữ, độ sáng của kim quang lại tăng thêm vài lần, lực hút cũng đạt tới trình độ lớn nhất. Thân hình Trương Tử Tinh dần dần không tự chủ bị hút tới, trên mặt đất lưu lại hai dấu chân kéo dài rất sâu.
Lực lượng toàn thân Trương Tử Tinh đang lúc dâng trào, thống khổ không gì sánh nổi, thầm muốn tìm nơi phát tiết, sao có thể chịu để kim đấu khống chế, lập tức màu đỏ trong mắt hắn càng đậm, tốc độ phát quyền cũng nhanh hơn, tựa hồ không chịu ảnh hưởng của lực hút chút nào. Với nhãn lực của tam tiêu mà cũng chỉ có thể thấy hai đạo huyết ảnh nhàn nhạt không ngừng di động trong không trung, đó chính là vì tốc độ ra quyền của Trương Tử Tinh quá nhanh, chỉ tạo thành tàn ảnh.
Hai bên giằng co một hồi, nắm tay Trương Tử Tinh rốt cục chậm lại, Bích Tiêu cùng Quỳnh Tiêu ở ngoài đã thầm thở phào, đôi mày Vân Tiêu cũng chỉ vừa giãn ra lại liền nhíu chặt--- thì ra huyết khí trên nắm tay Trương Tử Tinh đã biến thành lam quang nhàn nhạt, tuy tốc độ phát quyền có chậm hơn nhưng uy lực khác hẳn, phảng phất có thể xuyên qua không gian, trực tiếp tấn công kim đấu, khiến kim đấu chấn động không ngừng. Điểm này Vân Tiêu đang trực tiếp khống chế kim đấu là người rõ ràng nhất.
Sau đó ngay cả Bích Tiêu lẫn Quỳnh Tiêu đều nhận ra điểm khác thường, bởi vì mỗi lần Trương Tử Tinh xuất quyền thì mặt biển phía xa xa cũng bị chấn động, ngay cả Tam tiên đảo cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác rung chuyển. Một số môn nhân cũng đã nhận ra sự bất thường nên dần bay về phía đó, Quỳnh Tiêu lo cho môn hạ bị thương liền vội quát không cho tới gần. Na Tra xa xa nhận ra ba vị sư phụ đang chiến đấu cùng vị đại sư phụ thiên tử thì đôi mắt không khỏi sáng lên : không ngờ vị đại sư phụ ngày thường không thể hiện gì mà lại có thực lực một mình chống lại cả ba người.
Vân Tiêu lộ ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy, vừa nháy Quỳnh Tiêu hợp lực khống chế Hỗn nguyên kim đấu vừa nói với Bích Tiêu :
"Tam muội, lực lượng của hắn cường đại dị thường, ta cùng nhị muội chỉ sợ hợp lực cũng không đấu lại. Ngươi mau tới Bích du cung, thỉnh chưởng iaos sư tôn tới đây!"Trong lòng Bích Tiêu biết tình hình nguy cấp nên không dám chần chờ, thân hóa bạch quang bay đi.
Đến khi Thông Thiên giáo chủ tới thì Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu đã khá vất vả, mỗi lần Trương Tử Tinh phát quyền đánh lên Hỗn nguyên kim đấu ở trên không thì thân hình hai nàng cũng rung lên, từ sắc mặt tái nhợt cũng có thể thấy trình độ tiêu hao tiên lực của hai nàng lớn đến cỡ nào.
Thông Thiên giáo chủ là ai chứ, ngay lập tức nhận ra điều khác thường trong quyền của Trương Tử Tinh, ánh mắt khi nhìn thấy lam quang chợt lóe lên, dường như thấy được điều gì đó nên mới giật mình.
Ngón tay Thông Thiên giáo chủ chỉ vào Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu, trong cơ thể cả hai nàng chợt xuất hiện một năng lượng kỳ dị, sức lực dường như tràn trề, tinh thần đại chấn, ngầng đầu thấy sư phụ đã tới bèn vội quỳ xuống hành lễ.
Hỗn nguyên kim đấu không có ai khống chế khiến áp lực lên Trương Tử Tinh chợt giảm, năng lượng trong cơ thể hắn lại bắt đầu kịch liệt dâng trào, nỗi thống khổ vô bờ khiến hắn hét lên. Vẻ kinh ngạc của Thông thiên cũng chỉ thoáng qua rồi lập tức khôi phục bình thường, chỉ phẩy tay áo một lớp khói màu tím chợt xuất hiện quanh thân Trương Tử Tinh rồi ngưng lại thành hình tròn giam chặt hắn lại. Vân Tiêu cũng thừa thế thu hồi Hỗn nguyên kim đấu lại.
Từ vẻ ra quyền cật lực của Trương Tử Tinh có thể thấy áp lực mà làn khói màu tím mang đến cho hắn còn vượt xa Hỗn nguyên kim đấu. Không lâu sau từ làn khói truyền ra tiếng nổ nhỏ rồi biến mất nhưng huyết dịch toàn thân Trương Tử Tinh dường như cũng bị hút bớt biến mất cùng làn khói kia, thân hình nhất thời nhũn xuống, bất tỉnh nhân sự.
Thông Thiên giáo chủ nhíu mày chăm chú nhìn xuống Trương Tử Tinh đang hôn mê, trong miệng khẽ mấp máy chỉ có thể đoán được hai chữ :
"Côn Lôn…"