"Rầm!"Một âm thanh chấn động vang lên, Phiên Thiên Ấn bị một vật gì đó rất nặng đè phía sau. Đấy là một đại hán cường tráng, thân cao tới bốn, năm thước, khuôn mặt khôi ngô, trên tay nắm chặt một tấm hắc thuẫn chĩa thẳng lên trời. Phiên Thiên Ấn rắn chắc đã rơi trên hắc thuẫn, nhất thời hắc thuẫn chắc chắn như vậy vẫn bị đánh lõm một lỗ lớn trên mặt trông thật thảm hại, toàn bộ thân hình đại hán đều bị trùn xuống dưới thấp. Lúc này, nam tử tai to, nam tử mặt đỏ cùng nam tử mặt đen lúc trước đã biến mất vô ảnh vô tung.
Đại hán kia sau khi hứng chịu một kích của Phiên Thiên Ấn, toàn thân dần khôi phục lại kích thước như cũ, đã bình yên vô sự. Chỉ có mặt hắc thuẫn sau đại kích biến hình thành hai mảnh hắc sắc bị tráng hán nắm trong tay.
Quảng Thành Tử không nghĩ người này có thể dùng lá chắn đỡ lấy Phiên Thiên Ấn, một pháp bảo cường đại như vậy, hắn không khỏi sợ hãi trong lòng, vội vã triệu hồi Phiên Thiên Ấn, cầm Lạc Hồn Chung (chuông) hướng đại hán chớp lên. Lạc Hồn Chung quả nhiên lợi hại, tráng hán tuy khả năng phòng ngự cực cao, nhưng muốn khắc chế loại vũ khí này không phải là chuyện dễ.
Đúng lúc này, phía sau tráng hán xuất hiện một người đàn ông đẹp trai đang đánh đàn. Tiếng đàn kia du dương êm tai, hơn nữa mang theo một lực lượng kỳ dị, cùng tiếng chuông của Lạc Hồn Chung triệt tiêu lẫn nhau, làm cho tiếng chuông mất đi tác dụng. Quảng Thành Tử nhíu mày, Lạc Hồn Chung trong tay liền dừng lại, tiếng đàn kia lập tức phản công. Quảng Thành Tử chỉ cảm thấy ngực như bị ai đánh vào, thập phần khó chịu, tiếng đàn quả nhiên lợi hại, hắn vội vàng lắc Lạc Hồn Chung lên liên tục để chống đỡ tiếng đàn.
Tráng hán bên cạnh đã cấm trong tay song thiết kích, lại vừa xuất hiện thêm một viên bạch giáp tướng quân (áo giáp trắng) cầm trong tay ngân thương đâm thẳng về phía Quảng Thành Tử, Quảng Thành Tử liền phát giác một cổ lực lượng cực kỳ bén nhọn đang hướng đến hắn, còn cả lực xoắn ốc cường đại vẫn đang hướng đến. Hắn vội vàng sử dụng Tảo Hà Tiên Y phòng ngự để chống đỡ, ngăn cản ngân thương kia.
Ba Chiến Hồn này đúng là Triệu Vân, Điển Vi cùng Chu Du. Triệu Vân hét lớn một tiếng, thân hình như gió, đảo mắt đã đến trước người Quảng Thành Tử. Ngân thương là một pháp bảo tạo ra sát thương đặc biệt, không ngừng đâm tới Tảo Hà Tiên Y, trong giây lát đã đâm ra không biết bao nhiêu thương, tất cả đều tấn công vào cùng một điểm.
Quảng Thành Tử cảm giác được ngân thương sở dĩ mang đến áp lực cực lớn bởi vì tay trái không thể dừng rung Lạc Hồn Chung, tay phải dùng Phiên Thiên Ấn không có hiệu quả, cho nên chỉ đành ỷ vào Hà Tiên Y Diệu ngạnh đỡ. Nhưng hắn cũng không muốn ngồi chờ chết, lập tức cất Phiên Thiên Ấn vào trong pháp bảo nang, xuất ra một lệnh bài cổ kính, ngưng tụ tiên lực, lẩm bẩm đọc chú. Hiển nhiên đây là pháp bảo có uy lực phi phàm, ngay cả Quảng Thành Tử phát động cũng cần có thời gian.
Nếu là hộ thân pháp bảo bình thường sớm đã bị kỹ năng đặc biệt của Triệu Vân công phá, nhưng Tảo Hà Tiên Y do ngũ hành khí ngưng luyện thành, lợi hại vô cùng. Chỉ cần có một điểm yếu thì Ngũ hành khí lập tức bù lại đều đều, khôi phục như cũ. Cho nên Triệu Vân cũng vô pháp công phá phòng ngự này.
Tiếng đàn của Chu Du càng biến đổi thì sự sắc bén của thương lại càng mạnh thêm, theo sau nó còn cả hoàng quang, bạch quang, hồng quang, lục quang bất đồng, đủ các thuộc tính. Quảng Thành Tử kinh ngạc cảm thấy Tảo Hà Tiên Y chịu sự dẫn dắt của ngũ hành lực trên thương, căn bản không thể duy trì trạng thái cân bằng tuần hoàn. Trong lúc hỗn loạn chớp mắt lộ ra một khe hở. Khe hở này chỉ xuất hiện trong một, hai giây ngắn ngủi, nháy mắt liền khôi phục, nhưng Triệu Vân vẫn nắm bắt lấy cơ hội, ngân thương nhanh như điện đâm thẳng tới, chuẩn xác chui vào giữa ngay khe hở.
Quảng Thành Tử kêu lên một tiếng đau đớn, máu chảy đỏ hồng cả cánh tay trái. Hắn phải dừng lắc Lạc Hồn Chung, mượn lực từ mũi thương mà thối lui ra sau, tạo một khoảng cách với Triệu Vân. Lúc nay hắn đã đọc xong toàn bộ cổ lệnh pháp lực, hắn không hề để ý đến thương thế ở tay trái, đem cổ lệnh lay động, từ trong cổ lệnh trào ra một lượng hắc khí rất lớn. Hắc khí này mang theo một hơi thở hung thần cực mạnh khiến Triệu Vân nhăn mặt lại. Chưa rõ nguyên nhân hư thật sức mạnh của hắc khí cho nên cả hai đều lui về bên cạnh Chu Du. Điển Vi đem song thiết kích hóa thành hình hắc thuẫn, chuẩn bị công tác phòng ngự.
Hắc khí kia vẫn đang lan tràn, cơ hồ bao trùm khắp vùng đất này, giữa hắc khí lại toát ra nhiều điểm hồng quang, có vẻ hết sức quỷ dị. Hắc khí bắt đầu phân giải, y hệt như tằm kết tơ, chia làm mấy phần thân thể, nhanh chóng tụ thành hình. Thì ra đó là một đám binh lính, thân mặc giáp trụ, cầm trong tay binh khí, hồng quang kia chính là đôi mắt của bọn chúng.
Không chỉ có ánh mắt, toàn thân bọn họ đều tràn ngập huyết lệ, trông như một đám lang sói hung tàn đói khát đã lâu nay thấy được ba khối thức ăn. Hơn nữa, số lượng của đàn lang sói ngày càng không ngừng tăng lên.
Quàng Thành Tử nuốt vào một viên đan dược, cánh tay trúng thương nhất thời khỏi hẳn, nguyên khí khôi phục không ít. Hắn cười lạnh nói:
"Huyễn Mã Trận bất qua như thế này, chính là ỷ nhiều thắng ít! Bây giờ bần đạo sẽ cho các ngươi biết tay, ở đây có thiên quân vạn mã, xem các ngươi đối phó như thế nào!"Quảng Tử Thành hai mắt sáng như ngọn đuốc, hắn đã nhìn ra ưu, khuyết điểm của Chiến Hồn: Huyễn Ma Trận gồm những người có dị năng khác nhau, hoặc thiên về công, hoặc thiên về thủ, hoặc thiên về công kích tâm thần, hơn nữa có thể phối hợp tương hỗ, phát huy toàn bộ sức mạnh của chiến lực, dù là Lạc Hồn Chung cùng Phiên Thiên Ấn là hai pháp bảo cực kỳ lợi hại cũng không thể hạ chúng, chúng quả thực là những tiên nhân không tầm thường. Nhưng, theo ý nghĩa khác mà nói, cửu hồn công kích cũng có không ít chỗ nhược, phần lớn thân thủ đều là người có sức mạnh công kích là chính, phạm vi cùng quy mô công kích không thể được như pháp bảo chân chính, phát huy đến sức mạnh thôn sơn phệ hải, phiên thiên phúc địa.(ăn núi, nuốt biển, nghiêng trời lệch đất)
Cổ lệnh trên tay hắn gọi là
"Huyền binh", là bí bảo về hồn phách cùng loại với Cửu Cung Ma Phiên, bên trong thu thập tà khí cực lớn trên chiến trường mà vong hồn không thể chuyển sang kiếp khác, tất cả đều dũng mạnh gan dạ vô cùng, không hề sợ chết. Hiện giờ bọn chúng nhắm vào Huyền Ma Trận phát động quần công, ba người phần lớn đều là đơn lẻ công kích bằng tay không, hoặc bằng kiếm, cho dù có thể lấy một địch trăm, làm sao có thể chống nổi thiên quân vạn mã?
Ngay lúc huyền binh lệnh tập hợp thành một đội quân, trong Huyễn Ma Trận cũng xảy ra biến hóa, một người có tướng mạo bình thường, một võ tướng cương nghi hiện ra trước ba người Chu Du. Võ tướng cầm trong tay cương thương, hắn vung lên thì bạch quang chớp động, từ hư không xuất hiện mấy trăm trọng giáp binh sỹ, tạo thành một phương trận bao bọc đám người Chu Du ở giữa.
Trọng giáp binh sĩ tuy số lượng không nhiều, nhưng lại có khí thế hùng tráng, kỷ luật nghiêm minh, đối mặt địch nhân đông hơn hẳn về số lượng nhưng không hề biến sắc, ngược lại ý chí chiến đấu càng sục sôi. Nếu nói trong Huyền Binh Lệnh là quân sĩ khát máu như dã lang đói khát, thì binh lính này lại cứng như sắt thép không thể phá vỡ!
Quảng Thành Tử đối mặt với sự xuất hiện của đám trọng giáp binh sĩ có chút ngoài ý muốn, nhưng mấy trăm binh sĩ này so với sĩ số quân sĩ của Huyền Binh Lệnh của hắn không thể so sảnh, cho nên cũng không mấy để tâm, ra lệnh một tiếng,
"Huyền binh" tựa như thủy triều hướng phương trận kia đánh tới.
Nhưng mà khi song phương vừa giao chiến thì uy lực của phương trận mới bộc lộ ra. Quảng Thành Tử không nghĩ tới phương trận chỉ có không đến ngàn người có thể phát huy ra năng lực phòng ngự đáng sợ như thế, đám trọng giáp binh sỹ nếu từng binh sỹ tác chiến thì năng lực cũng không hơn huyền binh bao nhiêu. Nhưng dưới sự chỉ huy của vị tướng kia lại phát huy được năng lực hiệp đồng tác chiến hoàn chỉnh siêu cường. Tấn công phương trận nơi nào cũng đều thất bại, huyền binh tuy rằng số lượng đông, năng lực cũng không kém, nhưng lại không cách nào công phá phương trận… Ngược lại chết rất thảm, chẳng khác gì đám ô hợp đang đánh lại quân đội chính quy.
Quảng Thành Tử chú ý chém giết lâu như vậy, nhân số phương trận một chút cũng không hề giảm bớt, ngược lại phần đông huyền binh bị phương trận cắn nuốt. Hắn vận thiên nhãn quan sát kỹ, phát hiện binh sỹ phương trận mỗi lần giết được một tên địch nhân thì cương thương trong tay liền lóe sáng bạch quang mạnh thêm một ít. Tướng quân thì múa may cương thương, lóe ra bạch quang, các quân sĩ có vẻ như lại rất phấn khởi rất nhiều, thương thế cũng lập tức khỏi hẳn. Không chỉ có vậy, một khi trong phương trận có quân sỹ tử vong, tướng quân kia liền chỉ thương vào nó, kẻ tử vong lập tức sống lại. Thì ra, phương trận có thể đem địch nhân chết chuyển thành sức mạnh của bản thân! Cái này mới chân chính là trận pháp khát máu!
Người làm cho Quảng Thành Tử đau đầu chính là tướng quân
"Tiết hồn" Cao Thuận, mấy trăm phương trận cao thủ kia chính là
"Thành danh chi tác" - hãm trận doanh!
"Anh hùng ký " hậu thế từng ghi lại như sau: Đem theo hơn bảy trăm binh, sức mạnh như ngàn người, áo giáp, vũ khí đầy đủ chỉnh tề, mỗi công kích thì không gì chống nổi, danh là
"Hãm Trận Doanh".
Chính là bảy trăm người. Nếu muốn làm được
"mỗi công kích thì không gì chống nổi" thì cần loại thống soái có năng lực nào? năng lực của Cao Thuận tuy bị trận thế tinh quang che mất, nhưng không ai có thể phủ nhận được
"Hãm trận doanh" chính là vương bài đệ nhất dưới trướng của Lữ Bố.
Hiện giờ, Hãm Trận Doanh đương nhiên là kỹ năng đặc biệt của Cao Thuận. Cao Thuận có thể lợi dụng Hãm Trận Doanh hấp thu nguyên phách lực lượng của quân địch, đối với quân sỹ Hãm Trận Doanh thì sức mạnh lại càng thêm tăng, quân sỹ bỏ mạng trong Hãm Trận Doanh cũng sống lại. Dưới sự phối hợp ngũ hành thuộc tính của Chu Du, toàn bộ binh sỹ xông vào Hãm Trận Doanh cứ như một đám thịt bị nghiền nát, huyền binh bị đấm đá không ngớt, tan tác tứ phía.
Quảng Thành Tử nhìn ra Cao Thuận mới ra nơi mấu chốt của phương trận, lập tức xuất Phiên Thiên Ấn đánh tới Cao Thuận. Lúc này Điển Vi hóa thân thành cự hán, song thiết kích trong tay biến thành một khối hắc thuẫn chặn trước Phiên Thiên Ấn. Bởi vì Cao Thuận đã cung cấp trạng thái cường hóa nên phòng thủ của Điển Vi cũng cường hãn hơn. Quảng Thành Tử cảm giác được Phiên Thiên Ấn chịu sự phản chấn cường đại của hắc thuẫn, hắn nhíu mày thu trở về, lại đem Lạc Hồn Chung rung lên. Chu Du dùng tiếng đàn tuy không thể công kích nguyên thần của huyền binh, nhưng để lại chống lại tiếng chuông thì lại có hiệu quả, ngược lại huyền binh đối với Lạc Hồn Chung thập phần sợ hãi, sức mạnh giảm hẳn đi.
Quảng Thành Tử mắt thấy không thể thủ thắng, hắn cắn mạnh môi, phun ra ba ngụm máu vào Huyền Binh Lệnh, dùng chú ngữ thúc dục chiến đấu. Đám huyền binh kia được lệnh từ máu huyết của Kim Tiên Thượng Giai Quảng Thành Tử thúc dục, lúc này phát ra quang mãnh liệt sắc nhọn. Huyền binh nhất thời có cảm ứng, trong mắt hồng quang càng thêm cháy rực, năng lực nâng cao thêm một bậc. Áp lực dồn đến Hãm Trận Doanh tăng mạnh, mà giữa Huyền Binh Lệnh vẫn không ngừng chế tạo binh lính từ hắc vụ. Lúc này Huyền binh đã có tới hơn mấy vạn, đông nghìn nghịt, theo bốn phương tám hướng lao vọt tới, xông vào Hãm Trận Doanh vây khốn địch thủ.
Dần dần, Hãm Trận Doanh thương vong càng lúc càng lớn, hơn nữa tốc độ hồi sinh cũng ngày càng chậm, Cao Thuận liên tục biến đổi trận pháp, tuy thương vong có chậm lại, nhưng thủy chung cũng không thể giải trừ nguy cơ trước mắt, nhân số chiến đấu trong Hãm Trận Doanh ngày càng giảm mạnh.
Vào thời khắc nguy cấp này, từ dưới mặt đất bỗng có một vật chui lên, một khối cự thạch (đá lớn) đột ngột mọc lên, toàn bộ địa hình đều xảy ra biến hóa đặc biệt. Quảng Thành Tử liền biến sắc, hắn phát hiện dị biến ở trong Hãm Trận Doanh là do một người từ dưới đất chui lên mà ra. Người nay cao tám thước, mặt như quan ngọc, đầu đôi khăn chít, thân vận áo choàng, khí thế bất phàm, trong tay phe phẩy một chiếc quạt lông ngỗng, đúng là Cửu Cung Ma Trận thành hình
"Trí hồn" Gia Cát Khổng Minh.
Quảng Thành Tử từng nghiên cứu qua kỳ môn thuật, nhìn ra đây là một đại trận chưa biết tên, mà chính mình cùng đám huyền binh đang bị vây trong trận. Bởi vì lúc trước có việc của Cao Thuận, cho nên Quảng Thành Tử định tiên hạ thủ vi cường (giết trước trừ hậu họa), sử dụng Phiên Thiên Ấn, muốn trước tiên tiêu diệt tên này để tránh có thêm biến cố mới. Đối mặt Phiên Thiên Ấn như lôi đinh vạn quân, Gia Cát Lượng không hề tỏ ra kích động, lưng chùng xuống, nhẹ nhàng đánh xuống mặt đất, những cự thạch trên mặt đất nhất thời phập phồng biến ảo, sinh ra một lực lượng kỳ dị. Phiên Thiên Ấn chịu lực lượng này ảnh hưởng, bỗng nhiên dừng lại giữa không trung. Phiên Thiên Ấn mang theo lực lượng cường đại đã bị kỳ trận phân tán, trừ khử không còn chút gì.
Quảng Thành Tử nhìn ra trận pháp quỷ dị khó lường. Hắn sợ Phiên Thiên Ất bị mất, liền nhanh chóng thu về. Gia Cát Lượng liền phe phẩy quạt lông, trong thạch trận nhất thời khí trời dâng lên cao không thể thấy vật gì. Quảng Thành Tử phải vận thiên nhãn, chỉ có thể nhìn rõ trong khoảng ba trượng hai bên, giữa không trung đã thấy toàn bộ địa thế Huyền Ma Trận đều biến thành một đại thạch trận, khí trời che dấu, lúc ẩn lúc hiện, lấy kiến thức của Quảng Thành Tử đương nhiên không thể phân biệt trận này.
Quảng Thành Tử nghiên cứu trận pháp không có kết quả, khi nhìn thoáng qua Huyền Binh Lệnh trong tay thì không khỏi chấn động. Thì ra trong thời gian ngắn ngủi vừa qua, Huyền binh đã chẳng biết tại sao giảm bớt đến mấy nghìn người! Đây là đại trận gì? Quả nhiên lợi hại!
Quảng Thành Tử dùng Ngự Phong Thuật thổi bay đám mây mù che đậy trận địa, hiệu quả chẳng được là mấy, lại dùng Phiên Thiên Ấn công kích thạch trận, nhưng sau khi cự thạch bị tứ phân ngũ liệt (tan thành 4,5 phần) lại dần dần tụ thành hình thể, Phiên Thiên Ấn quả nhiên không có tác dụng gì. Quảng Thành Tử xuất ra Thư Hùng Kiếm, ỷ vào công dụng kỳ diệu của Tảo Hà Tiên Y cẩn thận thâm nhập trận địa.
Hắn liền thấy phía trước có một cửa thạch lâm (rừng đá) đã mở ra, có một đám huyền binh trong đó đang đi tới đi lui, trong mắt hồng quang ảm đạm, trên thân đang bị một lực lượng quỷ dị ăn mòn, dần dần hóa thành bộ xương khô, cuối cùng biến thành một dúm xương nát nhừ. Đại trận hoạt động nghiêm mật, sau khi thạch trận tiêu diệt huyền binh lại tự tổ hợp thành một khối đá lớn, được mây đen che kín, cách ly với không gian phía trước.
Lúc này bên phải rừng đá xuất hiện những tảng đá lớn mang binh đao cùng nhân ảnh, khoảng mấy trăm trên huyền binh. Vài tên vào Hãm Trận Doanh cùng trọng giáp binh tiến hành chém giết huyền binh trước mặt. Huyền binh tựa hồ đối với sự chém giết của trọng giáp binh trong Hãm Trận Doanh không có phản ứng gì. Hay nói căn bản không thấy địch nhân trước mắt, không lâu sau đó đám huyền binh bị tàn sát không còn một ai.
Quảng Thành Tử biết trận pháp lợi dụng vô cùng, hắn thầm kinh hãi, cước bộ cực nhanh, theo kịp đám binh lính trong Hãm Trận Doanh. Nhưng mà đám binh lính ảo thạch lại biến đổi chạy đông chạy tây, chẳng rõ đi đâu, ngay cả tiên thức của Quảng Thành Tử cũng mất đi tác dụng. Quảng Thành Tử càng chạy càng kinh ngạc, cảnh vật trước mắt không phải là thạch trận cùng khí trời mà là ngoài ba mươi ba tầng trời sao.
Quảng Thành Tử trong lòng biết đã bị vây trong ảo giác trận, vội tập trung thiên nhãn lực nhìn về phía trước, Ảo giác kia quả nhiên biến mất, lại hồi phục cảnh tượng ban đầu. Lúc này tiếng đàn lại vang lên, đúng là tiếng đàn của Chu Du. Bất đồng chính là sức mạnh của tiếng đàn đã được phóng đại gấp mấy lần, mang theo sát phạt cùng ý chí mạnh mẽ, vang vọng trong toàn bộ thiên địa. Quảng Thành Tử chỉ cảm thấy tiên thức không tự chủ được rung động, cho dù là liên tục rung Lạc Hồn Chung cũng không thể hoàn toàn trấn áp được, khi thần trí bị giảm sút, ảo giác lại xuất hiện, lúc này trước mặt Quảng Thành Tử lại là Ngọc Hư Cung quen thuộc, trên đài Bát Quái đúng là hình ảnh của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Quảng Thành Tử trong lòng không ngừng tự nhắc nhớ chính mình tất cả chỉ là ảo ảnh do đối phương tạo ra, tuyệt đối không thể tin, nhưng không biết như thế nào trong lòng lại nhận đinh đây là thật, toàn thân không tự chủ được muốn đi ra phía trước để làm lễ bái kiến. Cuối cùng nhờ tu vi hắn phi phàm, chống đỡ được ý niệm trong lòng, trong tay xuất Phiên Thiên Ấn, muốn phá tan ảo ảnh này.
Tả hữu hai bên bỗng nhiên xuất hiện đám người Nhiên Đăng đạo nhân, Xích Tinh Tử, Cù Lưu Tôn, quát lớn:
"Quảng Thành Tử lớn mật, lại dám coi thường sư phụ, dám vô lễ với chưởng giáo thánh nhân!"Những đồng môn ngày xưa không chờ Quảng Thành Tử biện giải, Quảng Thành Tử cũng thi triển thế võ cùng chư tiên triển khai đại chiến. Quảng Thành Tử mặc dù tu vi cao thâm, nhưng đồng môn lại có rất nhiều pháp bảo lợi hại. Sau một phen khổ đấu, hảo hán tử Quảng Thành Tử khó địch bốn ngươi, cuối cùng thất bại thảm hại, pháp bảo mất hết, bản thân bị Cù Lưu Tôn dùng Khổn Tiên Thằng bắt mất, áp giải tới trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận quát:
"Quảng Thành Tử, ngươi dám động thủ với ta sao?""Sư tôn, đệ tử… "Quảng Thành Tử mới nói một câu đột nhiên tỉnh ngộ, chính mình đang ở trong Huyễn Ma Trận của Tiêu Dao Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn từ đâu mà đến chứ? Hay lại là tâm ma làm loạn?
Miệng niệm chú, Quảng Thành Tử cắn đầu lưỡi, vận khởi Thái Thanh tiên quyết, hét lớn:
"Phá!"Cảnh Ngọc Hư Cung trước mặt dần dần ảm đạm mờ ảo, cuối cùng biến mất không thấy. Nhưng cảnh tượng
"chân thật" lại càng làm cho Quảng Thành Tử kinh hãi. Thì ra hắn thật sự bị một chiếc dây thừng bạc trói cứng, không thể giãy dụa, mà hiện tại trước mặt dĩ nhiên là văn sĩ dẫn phát kỳ huyễn đại trận!
Quảng Thành Tử còn phát hiện ra, Tảo Hà Y Tiên trên người sớm bị tổn hại không chịu nỗi, ngũ hành lực hỗn loạn cực độ, hoàn toàn mất đi tác dụng, mà ngân thương của bạch giáp tướng lại đang đặt trên yết hầu của mình, không ngừng truyền đến sát ý lạnh lẽo. Chung quang lại khôi phục cảnh khí trời mờ ảo thoáng rộng, huyền binh giờ đã vô ảnh vô tung, chắc là đối phương đã đạt được toàn thắng.
Một màn Ngọc Hư Cung vừa rồi, đâu là chân thật, đâu là ảo giác? Quảng Thành Tử nhìn Chu Du đang cầm Phụng Cầm, lại nhìn Cao Thuận cùng Triệu Vân, cuối cùng ánh mắt dừng trên cánh quạt nhẹ phẩy của Gia Cát Lượng, thở dài một tiếng: không thể tưởng được tên văn sĩ mang quạt lông đầu quấn khăn chít lại có pháp lực cao như thế thế, quả nhiên có thể thi triển đại trận lợi hại như vậy! Chưa nói đến bản thân uy lực phi phàm của đại trận, trận này hình như còn có thể đem sức mạnh cùng kỹ năng đặc biệt của những người chung quanh nâng cao một cách tổng hợp, giống như tứ vị nhất thể, thực lực không thể địch lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Quảng Thành Tử thở dài cảm thán, chỉ cảm thấy cảnh vật lại biến đổi, nhớ tới trong tận Huyễn Ma Trận, Tiêu Dao Tử lạnh lùng nhìn mình, trong tay hắn ta nắm một cây kiếm sắc bén.
Quảng Thành Tử thở dài:
"Đạo hữu, Huyễn Ma Trận thần diệu khó lường, chẳng trách ngay cả Ngọc Đỉnh sư đệ có khả năng hiểu rõ vạn vật, khi xông vào trận cũng bị thất bại, bần đạo thua mà tâm phục. ""Tài đã không bằng người, ngươi chết cũng được nhắm mắt."Trương Tử Tinh cười lạnh một tiếng, nắm Định Thương Kiếm tiến lên.
Quảng Thành Tử bị Phược Long Tác bắt, không thể chống cự, chỉ đành nhắm mắt chờ chết.
***thư hùng: sống mái