Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 32

Ba hình ảnh ma thú hiện ra không bao lâu đã đột ngột tan biến, chỉ thấy một thân ảnh nam tử ngạo nghễ đứng dưới ánh mặt trời, làm người ta không cách nào nhìn rõ. Thanh hung mâu Phệ Phách bị người này dùng tay không giữ lấy mũi nhọn, không cách nào tiến thêm nửa phần.

Ma gia tứ tướng cùng Nguyệt Cơ đang liều mạng chạy tới, thấy vậy cũng ngây người, bọn họ không ngờ Thiên tử lại có thể dùng tay không giữ lấy hung khí lợi hại này. Ma gia tứ tướng nghĩ thầm bất cứ ai trong số bốn anh em đều không dám ngăn cản kim mâu, dù bọn họ đã sớm biết Thiên tử cũng là người tu luyện, nhưng tu vi còn kém huynh đệ mình không ít, thật không ngờ lại có thần thông như vậy. Ánh mắt Nguyệt Cơ rất tinh, nhìn máu đang chảy từ bàn tay Trương Tử Tinh rơi xuống, lòng biết Phệ Phách có khả năng đáng sợ thôn phệ linh hồn, trái tim một lần nữa như ngừng đập vì lo lắng. Rất kỳ quái là, khi bị vài giọt máu dính vào, trường mâu không như bình thường hung dữ, chỉ hấp thụ một chút rồi thôi, không tiếp tục thôn phệ nữa, ánh sáng vàng kim cũng trở thành lung linh nhấp nháy.

Trương Tử Tinh ngầm vận nội tức, phát hiện ngoài bàn tay bị đầu mũi mâu làm rách, thân thể không tổn hại gì. Bàn tay còn lại nhẹ nhàng giữ chặt cán mâu lại không hề bị phản kháng chút nào, cảm thấy hung khí bạo lệ của trường mâu đã hoàn toàn biến mất, mà lại truyền sang một cỗ năng lượng ôn hòa và cường đại. Trương Tử Tinh điều tiết Chân Vũ Linh Quyết, bình định nội tức đại loạn trong người, không bao lâu sau đã thấy lực lượng hoàn toàn khôi phục, mà hình như còn có chút tăng tiến. Năng lượng của kim mâu có chút gì rất quen thuộc, tựa như có cùng nguồn gốc với Chân Vũ Linh Quyết, xem ra vừa rồi thoát thân trong gang tấc, thu phục kim mâu cũng là nhờ nguyên nhân này.

Chiến sự cấp bách, Trương Tử Tinh không có thời gian suy ngẫm nữa, giơ trường mâu lên cao, Phệ Phách dường như có thêm một luồng sinh khí, phát ra một làn kim quang sáng lạn chưa từng có trước đây.

Tướng sĩ quân Thương thấy tình cảnh này, sĩ khí dâng cao, lập tức đồng thanh hô vang như sấm: "Thiên tử thần uy, Thiên tử thần uy…!"

Nguyệt Cơ thấy hắn oai phong, thần dũng, hóa giải nguy hiểm, lại còn thuần phục hung khí Phệ Phách, nàng vui mừng bật khóc. Trương Tử Tinh thấy bên tay bị thương có chút ngứa ngáy, cúi đầu nhìn qua, bàn tay bị mũi nhọn xé rách đang liền lại với tốc độ kinh người, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc – năm xưa tại thị tập cứu sống anh em Tôn Ngao, vết thương trên vai cũng tự khỏi không cần chữa trị, lúc đó còn tưởng rằng Vân Trung Tử thi pháp hỗ trợ, không ngờ hôm nay tình huống này lại xuất hiện, xem ra không phải ngẫu nhiên.

Chủ soái Đông Di thấy Thương Vương tay không áp chế Phệ Phách, ai nấy đều kinh hãi, Thương Kiệt Vương biết đại thế đã mất, quyết định cổ động liên quân "bày trận dựa sông" ( * ): "chúng ta hôm nay đã lâm vào hiểm cảnh, thà liều chết một trận, may ra còn có đường sống !".

"Chậm đã !", người ngăn cản chính là Vu Tế Vương đang được hộ vệ đỡ dậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.Com

"Quân ta hôm nay đã thua, thôi thì đầu hàng đi", tộc nhân Đông Di không tin vào tai mình, thủ lĩnh tinh thần của họ, Vu Tế Vương lại nói ra lời muốn hàng kẻ địch.

Thương Kiệt Vương kinh hãi, cũng không thèm xưng "đại nhân " nữa: "Vu Tế Vương, ông bị điên rồi hả? vì sao lại tham sống sợ chết hả ?"

"To gan !" Vu Tế Vương tức giận nói: "Trâu tộc chúng ta đời đời làm Vu Tế, nghe mệnh của Chiến Thần lãnh đạo các tộc, có bao giờ sinh ra kẻ hèn nhát ! Ta nếu sợ chết, vừa rồi sao còn liều mạng sử dụng cấm pháp Phệ Phách ?"

Hữu Cách tộc quốc vương Tuy Trữ liền hỏi: "đã là như vậy, Vu Tế Vương sao lại nói ra ý đầu hàng?"

Vu Tế Vương vẻ mặt phức tạp, tay chỉ về phía kim quang nơi chủ soái quân Thương đang đứng, thở dài nói: "Bửu bối lợi hại nhất của Chiến thần, Phệ Phách…đã nhận chủ rồi !".

Nghe Vu Tế Vương nói vậy, mấy người Tuy Trữ rốt cuộc hiểu ra ý tứ của hắn, sắc mặt nhất loạt kinh hãi: "Phệ Phách nhận chủ ! chẳng nhẽ Thương Vương lại là…Xi Vưu chiến thần chuyển thế ?"

"Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy hình ảnh Huyền Vũ không? Đấy chính là tâm pháp đặc biệt của Chiến thần Xi Vưu lưu truyền từ thời Huyền Đế, tộc Cửu Lê ta chính là hậu duệ của người, đời đời cung phụng Chiến thần, giờ sao có thể chống lại chủ nhân ?"

Thương Kiệt Vương thấy không ít quốc vương các tộc lộ vẻ do dự, vội vàng quát lớn: "Chiến thần chuyển thế cái gì, toàn là hồ ngôn ! Chiến thần sao có thể sinh nhầm đại vương của kẻ thù? Huống chi chúng ta là kẻ thù của Đại Thương, nếu giờ hàng địch, chết cũng không có chôn thây".

Thương Kiệt Vương muốn tiếp tục chiến đấu, một là vì thần cung tinh kỵ và mãnh tướng của Hữu Cùng Quốc hầu như đều chết trong tay địch, lòng mang cừu hận, hai là hắn vốn là kẻ đầu sỏ phát động cuộc chiến này, tự nghĩ cho dù Thương Vương tha cho người khác, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho mình và Hữu Cùng tộc.

Trong khi các tộc vẫn đang tranh cãi, quân Thương đã ồ ạt phát động thế công, quân Đông Di ý chí đã sớm tan rã, sao phải là đối thủ, lập tức tử thương vô số. Thương Kiệt hối thúc quân đội hai tộc Châm Quán, Châm Tầm, cùng tàn dư tinh kỵ vốn định liều chết mở đường máu chạy trốn, không ngờ gặp ngay tả quân do Hoàng Phi Hổ chỉ huy.

Trương Quế Phương nhận ra Thương Kiệt chính là Đông Di liên quân chủ soái, lập tức xông lại hét lớn: "Thương Kiệt Vương không mau xuống ngựa còn chờ đến bao giờ", không hiểu sao Thương Kiệt Vương không thể kháng cự, nghe lời xuống ngựa, bị Trương Quế Phương giục ngựa chạy tới chặt lấy thủ cấp. Quân đội ba tộc Hữu Cùng, Châm Quán, Châm Tầm thấy Thương Kiệt Vương bị giết, lập tức đại loạn.

"Đông Di mau hàng ! Nếu hàng không giết !", binh Thương nhất loạt hét vang trong trận, khiến các tộc vốn còn do dự hoàn toàn mất đi đấu chí, lại thấy cảnh Thương Kiệt bay đầu, nhất loạt nhảy xuống ngựa đầu hàng. Lời chiêu hàng này chính là do Nguyệt Cơ không muốn tộc nhân thương vong quá lớn, đặc ý khẩn cầu Trương Tử Tinh, không ngờ lại thu được hiệu quả rất tốt.

Vào lúc quân Thương vừa trói xong tù binh thu lấy, một góc mặt đất bỗng rung rinh, chỉ thấy một đống đất rất nhanh đùn lên, quỹ tích rất đẹp (??), giống như có vật gì đó đang hoạt động trong đất. Không lâu sau, một thân hình rất lớn đã phá đất chui ra, chính là Phong Hi vừa bị chôn sống. Phong Hi quả không thẹn là thượng cổ ma thú, không giống như lợn rừng bình thường, chỉ dùng răng nhọn và sức lực đào một đường thông đạo chui lên. Mặc dù nó thoát khốn nhưng cũng hao phí sức lực vô cùng, hai cái mũi trư hồng hộc hít thở, nhưng ánh mắt hung ác trong mắt vẫn không hề giảm. Trương Tử Tinh thấy Phong Hi xuất hiện, lòng có ý muốn thử xem uy lực Phệ Phách mới vừa thu phục xem sao, lui lại vài bước, vận Chân Vũ Linh Quyết lên đến cực hạn, toàn lực phi Phệ Phách về phía Phong Hi.

Lớp da của Phong Hi dày vô cùng, lại có dị năng phòng ngự, ngay cả pháp bảo của Ma gia tứ tướng cũng không sao thương tổn được. Nhưng hôm nay gặp phải thượng cổ hung khí Phệ Phách, mạng nó đã tuyệt, lập tức bị kim quang xuyên qua. Thân thể Phong Hi rất to lớn, đáng nhẽ bị kim mâu xuyên qua cũng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, nhưng không biết vì sao nó bị bắn trúng xong lập tức kêu thảm một tiếng, vài con ngựa xung quanh nghe tiếng kêu kinh thiên này sợ đến run bắn hai chân, tè cả ra…(ra đâu nhỉ?). Phong Hi kêu xong, thân hình bỗng không động đậy nữa, đột ngột ngã xuống đất, một lúc sau, thân hình to lớn như bị đóng đinh, lại dần dần teo lại, cuối cùng chỉ còn lại một lớp da, mà tạo thảnh cảnh tượng kinh hãi này chính là một điểm kim quang – thượng cổ hung khí Phệ Phách !.

Trang cảnh đáng sợ này khiến người ta toàn thân run rẩy, cũng biết được kim mâu trong tay Trương Tử Tinh đáng sợ tới mức nào, còn phần hàng binh Đông Di, ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi, thầm kêu may đã sớm quy hàng.

Trên mặt Trương Tử Tinh lướt qua một nét cười rất nhẹ, hắn chính là muốn tạo ra hiệu quả chấn nhiếp như vậy, có điều uy lực của Phệ Phách quả đã vượt qua dự kiến của hắn, một chiêu giết chết Phong Hi. Hắn đang muốn tiến lại thu hồi Phệ Phách, đột nhiên thấy cả người uể oải, cảm giác máu huyết toàn thân như bị rút cạn, đứng cũng không vững, Nguyệt Cơ vội vàng xuống ngựa chạy tới đỡ hắn dậy.

Trương Tử Tinh cảm thấy lực lượng vừa rồi còn rất sung mãn đã rất nhanh biến thành hư nhược, thầm kêu chiêu này nên ít dùng thôi, kim mâu tuy rất lợi hại, nhưng cũng cần tiêu hao rất nhiều lực lượng, một chiêu vừa ra, HP đã gần về 0, xem ra không phải lúc sinh tử tuyệt không nên dùng.

Trong hai đại ma thú, Phong Hi đã bị diệt, Cửu Anh vẫn còn nội đan trong cơ thể. Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ một chút, không cho Ma gia tứ tướng hủy diệt nội đan, mà sai bọn họ mổ lấy, một là hoàn toàn diệt trừ sinh mạng Cửu Anh, hai là lấy nội đan đem về nghiên cứu.

Ngay tại lúc này, không trung bỗng truyền tới một tiếng hạc kêu, hai con tiên hạc rất lớn lần lượt hạ xuống, trên lưng có hai người bước ra, chính là một đôi nam nữ thân xuyên đạo bào.

Đôi nam nữ này tướng mạo tuấn mỹ, có chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Nam tử nhìn qua tàn cục trên chiến trường, cùng nữ từ bước tới trước mặt Trương Tử Tinh, thi lễ rồi nói: "Vị tướng quân này, sư huynh muội bần đạo hữu lễ !"

"Đạo nhận vô lễ! Đây là Thiên tử Đại Thương! Còn không mau kiến lễ !", Ma Lễ Thanh hét lớn một tiếng, bốn anh em họ cũng là người tu luyện, nên cũng chẳng thèm e ngại hai đạo nhân này.

Nam nữ nghe thấy tướng quân này hóa ra chính là Đại Thương thiên tử, không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, song cũng không ai hành đại lễ.

Trương Tử Tinh biết đôi nam nữ này tất là người tu đạo, nên không hề trách bọn họ không chu toàn lễ số, nhẹ nhàng gỡ tay Nguyệt Cơ, hỏi: "Đạo sĩ xưng hô thế nào? Đến chiến trường này có yếu sự gì ?"

Nam đạo nhân nói: "bần đạo là môn hạ Ngọc Hư Cung, đồ đệ thứ năm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đặng Hoa, đây là sư muội Ngô Bình, không biết Bệ hạ thân chinh, mong ngài thứ tội, bần đạo lần này tới "

Trương Tử Tinh kinh ngạc, Đặng Hoa – môn nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn? Hắn có chút ấn tượng với cái tên này, Đặng Hoa nghe danh hiệu thì oai lắm – vị đồ đệ thứ năm, ấy nhưng trình độ chẳng ra làm sao cả, tại Thập Tuyệt Trận bị Nhiên Đăng mang ra làm bia đỡ đạn, vào trận thì bị Tần Hoàn đánh cho vài chiêu đã lăn quay ra chết, còn Ngô Bình thì chưa có nghe qua bao giờ.

"Đặng đạo trưởng không cần khách sáo, cần vật gì ngài cứ nói thẳng", năm xưa hắn rất có hảo cảm với Vân Trung Tử, mà Xiển Giáo giờ cũng chưa đối địch với Đại Thương, cho nên ngữ khí Trương Tử Tinh khá là khách sáo.

Đặng Hoa cười nhẹ nói: "bần đạo đang tu luyện pháp bảo Thủy Hỏa Thần Kích, rất cần một khỏa nội đan Cửu Anh, đã tìm rất nhiều năm. Gần đây thiên cơ khó toán, bần đạo gieo quẻ nhiều ngày mới tính ra vị trí Cửu Anh, định tới kết thúc tính mạng nó, không ngờ bị Bệ hạ nhanh chân đoạt mất, hay là nhờ Bệ hạ giúp đỡ chút vậy."

Trương Tử Tinh ánh mắt chợt lóe lên giây lát, nhìn Ngô Bình đang nhìn chằm chằm thi thể Cửu Anh, trên mặt cười lạnh: "Gieo quẻ? Một tháng trước ta đánh nhau với Cửu Anh, quân ta đại bại, lúc đấy sao không thấy các ngươi tính ra vị trí đến "kết liễu" Cửu Anh ? Bây giờ bọn ta vất vả, khó khăn lắm mới dùng được Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn bắn chết Cửu Anh, đang định thu lấy nội đan thì tụi bay xuất hiện à? Rõ ràng là thấy chuyện qua rồi mới đến, còn có mặt mũi nói ta "nhanh chân đoạt mất" ? xem ra ta mới là người sai a?"

Đặng Hoa nhìn ra vẻ mặt Trương Tử Tinh không vui vẻ, lại nói: "con Cửu Anh này sống nhiều năm đã hình thành sát khí, không có chút tác dụng nào với Bệ hạ mà còn có thể gây nguy hiểm, cho nên bần đạo mong Bệ hạ thành toàn."

Ma gia tứ tướng đang rất khó chịu, thấy Đặng Hoa vẫn mặt dày mặc cả với Thiên tử, bốn anh em trong lòng giận dữ, Ma Lễ Hải hét lớn: "Vật này là chiến lợi phẩm của quân ta, cho hay không cho là ý Bệ hạ, các ngươi đừng có ra vẻ là môn hạ Ngọc Hư Cung làm chuyện vô lễ !".

Đặng Hoa còn chưa trả lời, nữ đạo sĩ Ngô Bình đã đáp trả, ngữ khí rất tinh vi: "Kẻ nào dám coi thường Ngọc Hư Cung môn hạ ! nếu không phải các ngươi là tướng triều định, bần đạo nhất định phải dạy bảo một phen, xem xem mấy vị cao nhân có thủ đoạn gì !".

( * ): lấy ý từ điển tích Hàn Tín đánh Triệu, bày trận dựa vào sông Tỵ Thủy liều mạng với quân Triệu.

(??): ý lão tác giả muốn nói cái cách đống đất nó đùn lên rất đẹp, chịu chả hiểu dịch thế nào.
Bình Luận (0)
Comment