Trương Tử Tinh nhịn không được hỏi:
- Cuối cùng ba vị thánh hoàng muốn đi đến đâu? Nếu có hung hiểm như vừa rồi, không bằng thỉnh Thông Thiên thánh nhân ra tay tương trợ, tất có khả năng thành công.
Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu nói:
- Việc này . . . . .Bệ hạ vẫn là đừng vội hỏi , địa phương kia là một chỗ thập phần đặc thù.Tuy ta là đương thế thánh nhân, cũng chịu căn dặn của sư tôn, không được đi tới đó. Dưới thánh nhân, thì không hạn chế.
Trương Tử Tinh càng thêm kỳ quái, rốt cuộc là cái nơi kỳ dị nào? Cư nhiên ngay cả Hồng Quân Lão Tổ cũng hạn chế thánh nhân không được đến đó?
Chẳng qua, dù hắn có đoán thế nào,mặc kệ hỏi thế nào, Phục Hi cũng không chịu nói ra chân tướng, đến ngay cả Thông Thiên Giáo Chủ cũng mang một bộ dạng thần bí, chỉ nói là việc này đối với hắn hữu ích vô hại, nhưng lại quan hệ trọng đại.
Trương Tử Tinh đề xuất phải cùng nhau đi, Phục Hi lại lấy cớ là tu vi hắn không đủ, ngược lại lại tạo thành luyên lụy, khiến cho hắn chỉ còn cách buồn bực mà từ bỏ.
Trương Tử Tinh nhìn thấy bộ dáng Tam Hoàng cùng Thông Thiên Giáo Chủ, biết hỏi không ra nguyên cớ gì, thật là bất đắc dĩ, thầm nghĩ đành phải chờ Khổng Tuyên bọn họ trở về rồi hỏi lại. Cũng may theo như lời Thông Thiên Giáo Chủ, có Hà Đồ Lạc Thư, cho dù không thành công, việc này cũng không có nguy hiểm gì, lúc này mới yên lòng, nhưng vẫn là âm thầm dặn Khổng Tuyên, Hình Thiên lưu ý nhiều hơn.
Thông Thiên Giáo Chủ mở cửa cung, lệnh Thủy Hỏa Đồng Tử gọi Đa Bảo Đạo Nhân lại. Đa Bảo Đạo Nhân mới vừa nghe sư tôn giảng đạo, cảm thấy có điều bổ ích, khi vào đại điện bái kiến, trong ánh mắt có thể thấy được thần sắc vui mừng.
Thông Thiên Giáo Chủ dặn Đa Bảo Đạo Nhân hiệp trợ Hỏa Vân Động Tam Hoàng làm việc, cũng trong tiên thức phân phó Đa Bảo Đạo Nhân vài câu, Đa Bảo Đạo Nhân hơi hộ ra vẻ kinh ngạc, hướng Tam Hoàng nhìn thoáng qua, lại nhìn nhìn Khổng Tuyên cùng Hình Thiên, hướng sư tôn khom mình hành lễ, đáp ứng lui xuống.
Tam Hoàng tỏ vẻ như muốn cùng Đa Bảo, Khổng Tuyên, Hình Thiên hiệp thương.Cho nên đối với ba người nói một câu, nhất thời cáo từ mà đi. Trương Tử Tinh mắt thấy sáu người rời đi thương nghị, vẫn chưa đi theo, mà là hướng Thông Thiên Giáo Chủ hỏi tình huống của Tam Tiêu.
Thông Thiên Giáo Chủ biết rõ sự tình vẫn hỏi:
- Bệ hạ sao sinh quan tâm với ba vị nữ đồ ta như thế?
Trương Tử Tinh cười hắc hắc:
- Trước mặt thánh nhân ta sao dám cuồng ngữ? Ngày đó ta vội vã tương cầu ba vị nương nương làm đạo lữ,thánh nhân cũng từng ở đấy, vì sao hôm nay người lại cố ý trêu chọc ta như vậy!
Thông Thiên Giáo Chủ mìm cười nói:
- Năm đó lúc ngươi lần đầu tiên đến Bích Du Cung, ta cũng từng nghe Bích Tiêu nói ngươi vì nàng mà lấy thân chắn Hồ Lô Phi Đao của Lục Áp Đạo Nhân, lại thấy nàng khi nhắc tới ngươi ánh mắt ẩn tình, cho nên biết được tình duyên hai người các ngươi. Cũng không từng nghĩ ngươi lại ngay cả Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu cũng đem nhất tề nhét vào hậu cung. Chẳng lẽ là vì như lời Hiên Viên Hoàng Đế là vì tứ linh chi khí?
Trương Tử Tinh vội đáp:
- Giáo Chủ minh giám! Xin nghe lời tâm huyết của ta. Ta cùng với Bích Tiêu sớm sinh ra tình cảm, sau lại trùng hợp nhìn thấy Vân Tiêu . . . . . . ., bản thân ta đối với ba vị nương nương Tam Tiên Đảo đều có tâm ngưỡng mộ, đành phải mặt dày
"được voi đòi tiên."Lúc ban đầu ta cũng từng có ý đồ cầu huyền linh chi khí kia, nhưng sau lại là thật tâm chân tình, huống hồ ta đã biết được thân thế tam nữ, là thân ma thể, làm sao có thể có huyền linh chi khí?
Thông Thiên Giáo Chru gật đầu khen hay:
- Nguyên nhân chính là vì tam nữ là hậu nhân của ma thần cùng yêu tộc. Cho nên ta mới hỏi ngươi về ma thần tộc, hiện giờ ngươi có cơ duyên xảo hợp. Cũng thành tựu vô thượng ma thể, lễ tiết này giờ không phải băn khoăn nữa.
Trương Tử Tinh lại hỏi thương thế Tam Tiêu, Thông Thiên Giáo Chủ nhíu mày nói:
- Nếu là thương thế tầm thường thì thôi, nhưng đằng này tâm thần bị thương nặng, cho dù là ta,cũng chỉ có thể thi pháp trợ giúp dần dần chữa trị Kim Giao Tiễn cùng Hỗn Nguyên Kim Đấu hai kiện pháp bảo, để mượn nó từng bước củng cố nguyên thần chi linh, tuy rằng như thế, cũng vô pháp khôi phục lại như cũ. Tam nữ chỉ có thể dựa vào tự thân tu vi cùng cơ duyên mới có thể dần đần hồi phục lại như cũ.
Trương Tử Tinh cắn răng nói:
- Nguyên Thủy Thiên Tôn thật vô sỉ! Cư nhiên đối với vãn bối đệ tử hạ độc thủ như vậy! Nếu không có ta đi tới, Tam Tiêu Nương Nương đã chết ở trong tay Nguyên Thủy!
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài:
- Lần này tam nữ đem Xiển Giáo đích truyền kim tiên giai nhập vào trong Hoàng Hà Trận, lột bỏ tam hoa ngũ khí, đem Xiển Giáo căn cơ đều dao động, cũng là quá mức lỗ mãng. Còn nữa, vị nhị sư huynh kia lần này ra tay, cũng cố ý cùng ta nghênh chiến, chỉ là ta đã bế quan. Tất nhiên là không thể nào biết được tình hình mấy người tam nữ cùng Quảng Thành Tử . Tuy là muốn tìm sư huynh báo thù, nhưng lại không thể không lo nghĩ tới đại cục. Nếu ta ngênh chiến, hắn tất dẫn Đại Sư Huynh cùng ta giao chiến. Hai người liên thủ, ta tuyệt không thể địch được, nếu là dùng Thái Thanh Lệnh Bài kia, thì sau đó Tru Tiên Trận liền không thể sử dụng. Cho nên trước mắt ta chỉ có thể ẩn nhẫn mà thôi.
Trương Tử Tinh trong lòng giật mình, chắc là Nguyên Thủy Thiên Tôn đã lờ mờ biết về vấn đề Thái Thanh Lệnh Bài, hoặc là Lão Tử băn khoăn đến vấn đề lập trường, nên lộ ra một ít. Nguyên Thủy Thiên Tôn hiểu được, tốt nhất là trước tiên tiêu hao một lần tác dụng cuối cùng của lệnh bài, bởi vì Lão Tử đáp ứng Nguyên Thủy tương trợ ba lượt, mà lệnh bài chỉ có thể dùng hai lần, mặc kệ thế nào, chỉ cần trong cuộc đại chiến phía trước, Thái Thanh Lệnh Bài mất đi tác dụng, liền có thể cùng Lão Tử đối phó Thông Thiên Giáo Chủ.
Biện pháp tốt nhất có thể dẫn Thông Thiên Giáo Chủ nhịn không được xuất chiến chính là đối đối phá đám tinh anh đệ tử. Đương nhiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn thân là thánh nhân, da mặt lại mỏng, cũng không thể không vô duyên vô cớ đối với tiểu bối xuống tay, Thông Thiên Giáo Chủ vẫn nghiêm mệnh tứ đại đệ tử rời đến vô danh tiên sơn, cho nên không có lâm vào trận. Tam Tiêu lúc ấy vây giữ Xiển Giáo tinh anh, dao động căn cơ, không thể nghi ngờ là cái cớ tốt nhất cho Nguyên Thủy Thiên Tôn. Đáng tiếc chính là, Thông Thiên Giáo Chủ lúc ấy chính là đang bế quan tìm hiểu Tru Tiên Trận đồ, cho nên cũng không biết được.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Thông Thiên Giáo Chủ không trúng kế, trong lòng cũng hạ ngoan tâm muốn tiêu diệt đi Tam Tiêu, nhất thời làm suy yếu thực lực Triệt Giáo, mặc dù bị Trương Tử Tinh ngăn trở, vẫn hạ độc thủ xuống Tam Tiêu như cũ,đồng dạng đạt được mục đích.Hắn là thánh nhân tôn sư, tự thân xuất mã, há có thể quay về tay không ?
Trương Tử Tinh mới biết Nguyên Thủy còn có độc niệm như vậy, thầm mắng không thôi. Xem ra Thông Thiên Giáo Chủ đối với mưu tính Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có phòng bị, như lúc bế quan, đã nghiêm lệnh đệ tử không được ra khỏi Bích Du Cùng . Nếu không, lấy tính nết của các vị môn nhân kia, đã sớm vọt tới Tây Kỳ vì Tam Tiêu cùng Triệu Công Minh báo thù, đến lúc đó chỉ sợ còn có tổn hại lớn hơn nữa.
Hiện giờ Thông Thiên Giáo Chủ xuất quan, nếu là Nguyên Thủy Thiên Tôn có tâm khiêu khích, một hai lần Thông Thiên còn có thể dễ dàng tha thứ, nếu là tái diễn nhiều lần, chỉ sợ bị chúng môn nhân xách động, khó tránh khỏi nhịn không được ra tay. Trong nguyên tác, Quảng Thành Tử ba lần lên Bích Du Cung dẫn phát Tru Tiên Trận chính là ví dụ tốt nhất. Hiện giờ Tru Tiên Trận bởi vì hắn đã xảy ra, đã hình thành một hồi tĩnh tâm bày ra chiến đấu, mới có thể nhân đó mà xoay lại toàn bộ đại cục. Nhưng trước đó, tuyệt không thể
"Việc nhỏ không nhịn làm hỏng mưu lớn".
Trương Tử Tinh nghĩ tới những
"lừa dối" của mình đối với Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề tại cực lạc chi hương,trong lòng vừa động, nói:
- Giáo chủ,ta có một kế. Nếu có thể thành công, có thể dẫn đến Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo nhất thời tranh đấu, chẳng qua, quý giáo chỉ sợ phải trả giá một chút.
Trương Tử Tinh kể ra một loạt chư phật bồ tát tương lai ngày đó nói với Tây Phương song thánh , như là Cầu Thủ Tiên, Kim Quang Tiên, Kim Cô Tiên, Bì Lô Tiên một đám người, Thông Thiên Giáo Chủ lâm vào trầm mặc. Những đệ tử này mặc dù không phải là tứ đại đích truyền môn nhân, cũng đều là môn nhân Bích Du Cung, lại được hắn dốc lòng dạy dỗ. Nếu phải
"Hi Sinh" ra ngoài, Thông Thiên Giáo Chủ thực tâm có chút không đành lòng.
Trương Tử Tinh thấy Thông Thiên Giáo Chủ do dự, thở dài:
- Nếu không làm như thế,tương lai cái giá phải trả chỉ sợ rằng …. gấp nhiều lần như vậy!
Thông Thiên Giáo Chủ mặt lộ vẻ kinh sắc, hỏi:
- Hay là theo như lời ngươi nói Tây Phương Giáo đại hưng, thật sự là đúng theo thiên số?
Trương Tử Tinh than nhẹ một tiếng. Hàm hồ nói một câu:
- Số trờ vô thường, không thể nắm bắt được biến số, chỉ sợ . . . . .
Thông Thiên Giáo Chủ nghĩ đến Trương Tử Tinh lúc trước ở Bích Du Cung đàm luận thiên thời địa lợi nhân hòa tam thế đã từng tiết lộ thiên cơ
"Giới Bài Quan tứ thánh phá Tru Tiên,Vạn Tiên Trận tam giáo đối Thông Thiên" , lại từng nói
"Cuối cùng bên cạnh giáo chủ chỉ còn sót lại một người mà thôi". Trong lòng không khỏi đại chấn: nếu Triệt Giáo đã chọn duy trì Đại Thương, trơ mắt đã vô pháp quay đầu lại. Chỉ có thể nhịn đau đi tiếp, huống hồ theo kế hoạch người này, tương lai nếu có thể thay đổi số trời, cuối cùng có lẽ chúng đệ tử còn có thể quay về môn phái. Mưu kế này tuy có tổn hại thực lực Triệt Giáo, nhưng đối với Xiển Giáo còn ảnh hưởng lớn hơn nữa ---- đây là một loại tiêu hao chiến, Triệt Giáo chỉnh thể thực lực so với Xiển Giáo mạnh hơn nhiều lắm, tuy rằng thiếu đám đệ tử này, căn cơ cùng tinh anh vẫn còn, mà nếu Xiển Giáo mất đi những tinh anh như Nhiên Đăng, Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù, Cù Lưu Tôn .Như vậy căn cơ bị tổn hại hơn phân nửa, liền giống như Tây Phương Giáo bây giờ.
Đến lúc đó cho dù Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo có minh ước, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng tất giận dữ trở mặt, chỉ cần hoàn thành kế
"Khu hổ nuốt lang"( Dẫn hổ nuốt sói) của thiên tử,Triệt Giáo chỉ cần trả giá nhỏ đạt được lợi ích lớn, liền có thể ngư ông đắc lợi(cái này VN ^^!)
- Đã như thế,liền y lời bệ hạ vậy! Thông Thiên Giáo Chủ rốt cục hạ quyết tâm thí xe giữ tướng, đối với mưu mẹo và cái nhìn đại cục của Trương Tử Tinh cũng âm thầm bội phục.
Nguyên bản theo như Thông Thiên Giáo Chủ tính toán, vị nhân giới thiên tử này trừ một ít mưu mẹo có tác dụng ra, giá trị lớn nhất của hắn là hai vị huynh đệcó thể phân trông coi Tru Tiên Trận nhị môn, mà thiên tử thay thế Triệu Công Minh cũng chỉ là một loại giả thiết mà thôi. Hiện giờ nghe thiên tử lại có loại
"Quỷ mưu" cùng năng lực có thể thay đổi toàn bộ đại cục này. Hơn nữa Càn Khôn Đỉnh cũng Côn Lôn Kính hai kiện tiên thiên chí bảo khác, xem ra chân chính có giá trị lớn nhất, chính là bản thân vị nhân hoàng này.
Giả sử vị thiên tử ứng trong sát kiếp này là một vị thánh nhân thì chỉ sợ đối thủ của hắn dù là Xiển Triệt hai giáo liên thủ, cũng không nhất định có thể thắng được. Tuy nói thực lực tuyệt đối đại biểu thắng lợi, nhưng những mưu tính này, giết người không thấy máu, so với đao thật thương thật đánh nhau sống chết còn đáng sợ hơn. Nếu kế hoạch của Hỏa Vân Động Tam Thánh thành công, tương lai vị thiên tử này thực có thể thay thế Hạo Thiên trở thành thượng giới Thiên Đế, đến lúc đó cho dù là thánh nhân, cũng phải nhường nhịn ba phần. Hiện tại cùng hắn kề vai chiến đấu, đối với tương lai của Triệt Giáo môn nhân lên bảng phong thần cũng có ích lợi rất lớn.
Loại tâm lý coi trọng này, khiến cho địa vị Trương Tử Tinh trong lòng Thông Thiên Giáo Chủ tiến thêm một bước, chân chính trở thành vị trí
"Minh hữu".
Chính như là quyết tâm của Trương Tử Tinh, trong cái thế giới chỉ giúp kẻ mạnh không giúp kẻ yếu này, muốn chân chính được tôn trọng phải dựa vào thực lực của chính mình mới được. Mà loại thực lực này là do hắn ngay từ đầu kiên trì, cố gắng không ngừng mới đạt được.
Trương Tử Tinh nói ra chuyện mình cắn nuốt sáu đài sen, cũng nuốt luôn cả Vãng Sanh Liên Tử (hạt sen vãng sinh), hỏi Thông Thiên Giáo Chủ có hay không biện pháp giúp hắn tinh luyện ra đan dược giải cứu.Thông Thiên Giáo Chủ cười nói:
- Bệ hạ làm như thế làm gì? Ta từng nghe được Hỏa Vân Động Tam Hoàng kể rõ việc này, như Tiếp Dẫn đạo nhân nói, chỉ cần dùng song tu thuật, thì có thể trợ giúp tam nữ phục hồi như cũ. Hiện giờ tam nữ đã cùng tiểu đồ Vô Đương quay về Tam Tiên Đảo, Vô Đương tinh thông trận pháp, đang muốn mượn Tùng Thúy Nhai Linh Bộc Tĩnh bày ra dưỡng hồn trận, trợ giúp tam nữ chăm sóc ma thể nguyên thần. Bệ hạ nếu có chút gì suy tính, vẫn là nên tự mình đi tới Tam Tiên Đảo, nói với ba vị nữ đệ tử kia của ta đi.
Nghe tới Linh Bộc (thác nước có tên là Linh – chả nhớ trước được dịch là gì ^^),
Trương Tử Tinh không khỏi nghĩ đến ngày đó ở nơi nào ngẫu nhiên nhìn thấy Vân Tiêu trần truồng, trong đầu lại xuất hiện dung mạo xinh đẹp động lòng người của Bích Tiêu, trong lòng không khỏi dâng lên gợn sóng. Lập tức gật đầu, tỏ vẻ muốn đi trước đến Tây Côn Lôn để thăm Tây Vương Mẫu, sau đó liền tới Tam Tiên Đảo một chuyến .Tuy rằng hắn rất muốn đi trước tới Tam Tiên Đảo, chẳng qua cũng không thể nóng lòng nhất thời ,dù sao Tru Tiên Trận là chính sự vẫn quan trọng hơn, hắn liền nhanh chóng sử dụng độn quang.
Tuy nói thiên tử cũng có một vị đạo lữ khác là Hạm Chi Tiên, cũng là môn nhân Triệt Giáo, nhưng dù sao chỉ là bang hệ, làm sao so được với Tam Tiêu là trực hệ đích truyền, hiện giờ Thông Thiên Giáo Chủ tất nhiên là càng thêm hy vọng thiên tử cùng Tam Tiêu kết hạ nhân duyên, như vậy đối với tương lai Triệt Giáo cũng có ích. Nhưng chính mình đã nói trước, Tam Tiêu tự mình quyết định, cho nên cũng không nên lấy sư mệnh bắt ép, bất quá cứ theo tình ý Bích Tiêu đối với thiên tử, cái cọc nhân duyên này đã nắm chắc mười phần.
Theo lời Trương Tử Tinh nói, Thông Thiên Giáo Chủ còn biết ngày đó cứu Tam Tiêu khỏi bị đài sen làm bạo thể (nổ tan xác-chọn cái nào giờ =.=), đều là thế thân mộc nhân phát huy hiệu quả thần kỳ, trong lúc nguy cấp bảo vệ tánh mạng thiên tử. Mà ba lượt đã dùng hết, mộc nhân cũng tự nhiên vỡ vụn tiêu thất. Thông Thiên Giáo Chủ tự nghĩ vô pháp tạo lại con rối, thở dài:
- Lần này cũng là thiên ý, đáng tiếc bần đạo số phận không tốt, ngày đó ở Tự Tử Tiêu Cung phân pháp bảo , chỉ thu được Liễu Tử Điện Chuy, Tru Tiên Tứ Kiếm cùng trận đồ. Còn Bàn Cổ Phiên cùng Thái Cực Độ thì bị hai vị sư huynh thu được. Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ cùng Ly Địa Diễm Quang Kỳ cũng bị hai người lấy được, cho nên trong tay cũng không có hộ thân chí bảo, nếu không có thể tặng cho bệ hạ để ngăn tai ách. Sau này bệ hạ nhất định cần làm việc cẩn thận, không thể dựa vào may mắn.
Trương Tử Tinh từng được dùng Ly Địa Diễm Quang Kỳ của lão tử, quả thật thập phần lợi hại. Đáng tiếc sau lại bị thu lại, cũng không biết Tứ Đệ Vũ Dực Tiên hướng Bát Cảnh Cung có thể đắc thủ hay không. Chẳng qua cho dù có lấy được Ly Địa Diễm Quang Kỳ trong tay Lão Tử thì cũng chỉ có Vũ Dực Tiên mới được sử dụng mà thôi.
Trương Tử Tinh tiếc nuối một chút, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:
- Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ thuộc thổ, là vị trú trung ương, Ly Địa Diễm Quang Kỳ thuộc hỏa,là vị trí phương Nam, Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ thuộc mộc, là vị trí phương Đông, Tố Sắc Vân Giới Kỳ thuộc kim, là vị trí phương Tây. Nếu luận ngũ hành cùng phương vị mà nói, phương Bắc phải có kỳ thuộc tính thủy, không biết ý nghĩ này có đúng không? Nếu có,không biết kỳ này ở nơi nào?
Thông Thiên Giáo Chủ mặt lộ vẻ kinh ngạc, không thể nghĩ tới Trương Tư Tinh lại hỏi như vậy, đáp:
- Không thể tưởng được bệ hạ lại có kiến thức như thế này! Trên thực tế, Phương Bắc xác thực có một kỳ(cờ), chính là . . . . . .
"(chắc 9 phần cái cờ của thằng TTT rồi ^^!)
Đúng lúc này, Thủy Hỏa Đồng Tử vội vàng đi vào cung, bẩm:
- Khởi bẩm thánh nhân lão gia, không tốt, Đa Bảo Đại sư huynh cùng vị Khổng Tuyên đi nảy sinh tranh đấu
Trương Tử Tinh nghe thấy Đa Bảo Đạo Nhân lại cùng Khổng Tuyên phát sinh tranh đấu. Lắp bắp kinh hãi.
Thông Thiên Giáo Chru hướng Thủy Hỏa Đồng Tử nhíu mày hỏi: "Hai người như thế nào xảy ra tranh chấp?"
Thủy Hỏa Đồng Tử đáp:
- Đệ tự cũng không biết rõ sự việc.Chỉ biết là do môn hạ của Đa Bảo sư huynh mà dẫn khởi. Xin hỏi thánh nhân lão gia, có hay không gọi hai người vào cung?
Thông Thiên Giáo Chủ nghĩ một chút rồi nói:
- Vô phương, ta liền đến đó xem xét.
Trương Tử Tinh cùng Thông Thiên Giáo Chủ đi ra ngoài Bích Du Cung, chỉ thấy ở vô danh tiên sơn có một tòa tiên sơn, cũng chính là nơi mà ngày đó Hỗn Độn Chung đối Hà Đồ, ẩn ẩn có bảo quang chớp động, nghĩ đến đúng là chỗ Đa Bảo Đạo Nhân cùng Khổng Tuyên tranh đấu. Thông Thiên Giáo Chủ tâm niệm vừa động, Trương Tử Tinh liền phát giác thân thể tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, có chút cùng loại với ngày đó thi triển Hà Đồ cùng Lạc Thư độn pháp, trong chớp mắt, đã đi theo Thông Thiên Giáo Chủ hiện ra tại phía trên tòa tiên sơn kia.
Chỉ thấy Đa Bảo Đạo Nhân không dùng Lạc Thư, từ phía xa chỉ huy Thất Bảo Tiên Kiếm cùng Khổng Tuyên đánh nhau, mà Khổng Tuyên cũng không dùng Ngũ Sắc Thần Qaung cùng Hỗn Độn Chung, chính là hóa ra ngũ sắc thần kiếm, cùng thất sát kiếm dây dưa một chỗ, nhất thời khó phân cao thấp.
Lần này mặc dù là hai người so đấu, nhưng chúng môn nhân đã biết quan hệ hai người, cũng không có hung hiểm gì quá lớn, thấy đánh đấu kịch liệt như vậy lại càng cổ vũ nhiệt liệt.
Có người nhìn thấy Thông Thiên Giáo Chủ cư nhiên tiến đến, hoảng sợ, chạy nhanh nhắc nhở đồng bạn, chúng môn nhân vội vàng lại đây hành lễ. Thông Thiên Giáo Chủ phất tay ý bảo mọi người tránh ra, lòng bàn tay hướng lên không, chỉ thấy ngũ sắc thần kiếm cùng thất sát kiếm, mười hai thanh kiếm giống như đã bị người nào đó dẫn dắt, đều tự trở lại trên người chủ nhân.
Khổng Tuyên thấy Thông Thiên Giáo Chủ tự thân tới, không khỏi ngẩn ra, cũng không tiếp tục hướng Đa Bảo Đạo Nhân ra tay. Mà Đa Bảo Đạo Nhân trong lòng lại sợ hãi, đang muốn thi lễ, bỗng nhiên trong tay đã có một thanh tiên kiếm, tiên kiếm này tạo hình cổ sơ, ẩn ẩn mang theo một cố khí thể trảm thiên phá địa, hai bên thân kiếm có hai cổ tự: "Tuyệt tiên
"!
Cùng lúc đó, Không Tuyên trong tay cũng kỳ diệu xuất hiện ra một thanh cổ kiếm cùng loại với của Đa Bảo Đạo Nhân, chẳng qua mặt trên lại khắc là "Tru Tiên", kiếm này vừa mới vào tay liền cảm giác một cỗ ý chí cao vộ thượng cùng lạnh thấu xương truyền đến, giống như chúa tể nắm giữ quyền sinh sát trong tay, có thể tùy ý chém giết sinh linh.
Tru Tiên Kiếm! Tuyệt Tiên Kiếm!
Ngay tại lúc Đa Bảo Đạo Nhân cùng Khổng Tuyên cảm giác ngoài ý muốn, thì tay áo dài của Thông Thiên Giáo Chủ phất một cái, một cỗ áp lực phô thiên cái địa hướng hai người cuốn tới, hai người sinh ra một cảm giác không thể kháng cự.
Trên thân Đa Bảo Đạo Nhân xuất hiện chín dấu hiệu kỳ dị, mà trên người Khổng Tuyên lại xuất hiện vô sắc thần quang, hóa thành bàn tay to, che ở trước người. Bàn tay to kia xuất ra một động tác kỳ dị, sinh ra một lực lượng thập phần cổ quái, áp lực lớn kia giống như trượt qua hai bên mà biến mất, tuy rằng còn khá chật vật nhưng áp lực đã yếu đi không ít.
Thông Thiên Giáo Chủ biết Đa Bảo Đạo Nhân có Lạc Thư, nhưng thấy Khổng Tuyên cư nhiên không lấy Hỗn Độn Chung, mà lấy thần thông bản thân cũng có thể đứng vững trước áp lực, trong lòng cực kỳ tán thưởng. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
Khổng Tuyên sau khi phóng xuất vô sắc thần quang, bỗng nhiên tâm linh chớp động, liền thu hồi vô sắc thần quang, lập tức lấy Tru Tiên kiếm trong tay hướng áp lực nghênh đón, tuy rằng động tác có vẻ ngưng trệ gian nan, cũng là không lùi bước chút nào. Dần dần, Tru Tiên Kiếm phát ra quang mang nhàn nhạt, biến chuyển thành một màn lưu sướng, trong ánh mắt Khổng Tuyên ẩn ẩn hiện ra vẻ vui mừng.
Thông Thiên Giáo Chủ nhãn tình sáng lên, đánh giá đối với Khổng Tuyên lại cao lên không ít, môn hạ hắn khổ tu có không ít hạng người, ngộ tính cùng căn tính trác tuyệt cũng không nhiều, hiện giờ thấy Khổng Tuyên ngộ tính cao như thế, không khỏi âm thầm khen hay. Một bên Đa Bảo Đạo Nhân đồng dạng cũng là người thông minh, lập tức làm theo Khổng Tuyên, cũng lấy Tuyệt Kiếm tiên chống đỡ.