Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 47

Đã vào đầu thu, cũng không còn sự ẩm ướt cuối xuân, cũng không có mặt trời chói chan, đi từ triều đến Kính hồ gần Nam Giao, cảm thụ từng trận gió mát thổi tới, cũng rất là thỏa mãn.

Trên bầu trời Kính hồ đang lơ lửng một cánh diều lớn trông khá kỳ quái, cánh diều lớn này được điều khiển bởi một cô gái. Cô gái này mặc váy màu xanh, tướng mạo hết sức xinh đẹp, da thịt trắng như ngọc, đang cao hứng lôi kéo sợi dây diều, vừa chạy bên cạnh Kính hồ, vừa khống chế cánh diều trên bầu trời.

"Tiểu tặc, cánh diều này quả nhiên là đẹp!"Cô gái này đúng là Đặng Thiền Ngọc, mặc dù đã không còn đối địch với Trương Tử Tinh, nhưng hai chữ "tiểu tặc" đã trở thành thuận miệng, mặc cho Thanh nhi khuyên bảo thế nào, cũng không muốn sửa đổi.

Thanh nhi vẫn mặc đồ trắng, đeo mạng che mặt, đứng ở bên cạnh khen Trương Tử Tinh: "Tiên sinh quả nhiên là ý tưởng thật tuyệt vời, con diều này lợi dụng sức gió để lơ lửng bay lượn, nếu có thể áp dụng vào chiến sự, tất có thể thu được hiệu quả kỳ diệu".

Trương Tử Tinh mỉm cười nói: "Tiểu thư quả nhiên rất mẫn tiệp, liếc mắt đã có thể nhìn ra ảo diệu trong đó, bất quá hôm nay đi chơi, chỉ muốn vui vẻ giải trí, không nói chuyện khác, con diều này cũng chỉ là vật giải trí, tại sao không bỏ qua hoài bão, mà tận hứng sung sướng một hồi?"

Thanh nhi bị hắn nói như vậy, tựa hồ mặt có chút đỏ, nhưng nàng cũng là một cô gái thông minh, lập tức gật đầu, rồi đuổi theo Đặng Thiền Ngọc.

Trương Tử Tinh nhìn hai nàng cười nói vui vẻ, tâm tình cũng sáng sủa hẳn lên, Đặng Thiền Ngọc đổ mồ hôi đầm đìa chạy tới ngồi trên đám cỏ bên cạnh hắn, miệng cười nói: "Tiểu tặc, ngươi không phải văn thơ xuất chúng sao? Ngâm một bài thơ đi, nếu hay, bổn tiểu thư sẽ có trọng thưởng!"

"Cô cũng không có đưa Tụ lôi bình cho ta, hôm qua ngược lại còn nuốt của ta 234 viên thủy tinh, còn có thể nói hai chữ "trọng thưởng" nữa sao?" Trương Tử Tinh cố ý ca thán: "Không phải trước tiên phải thanh toán tiền thù lao số thủy tinh kia sao!"

"Ngươi phải nhớ cho rõ ràng à nha! Cái gì mà nuốt mất? Bổn tiểu thư chỉ là mượn mà thôi! Tụ lôi bình ngươi không phải đã có sao? Tại sao còn muốn phiền bổn tiểu thư ngàn dặm xa xôi phiền đến sư tôn?"

Đặng Thiền Ngọc nghểnh mặt làm ra bộ dáng "Ta nuốt của ngươi thì sao", ngược lại còn nói hắn: "Tục ngữ có câu, đại trượng phu thi ân không cần báo đáp, mà người nhe ngươi, lại không chịu vào triều làm quan, cả ngày chỉ đi tìm những món lợi nho nhỏ!"

"Muội muội lại khi dễ tiên sinh?" Thanh nhi vừa kéo diều, vừa cười đi tới, "Tiên sinh không phải là người tham lợi như vậy, muội muội chẳng lẻ không nhớ rõ, tỷ đem triều trung trọng thưởng chuyển tặng cho tiên sinh, tiên sinh kiên quyết không nhận sao?"

"Cô danh điếu dự, tinh tinh tác thái, biệt hữu dụng tâm (Công danh không cần, lại cứ ra vẻ, ắt có dụng tâm)" Đặng Thiền Ngọc nói một hơi, ngẫm lại vẫn chưa đủ để hình dung, còn rán thêm một câu nữa: "Tiểu tặc này dù sao cũng không phải người tốt!"

"Điêu man nhâm tính, xảo thủ hào đoạt, thị vũ lăng nhân (Bản tính điêu ngoa, lại hay cướp đồ, ý võ hiếp người)!" Lập tức bị Trương Tử Tinh cười to phản kích lại: "Cô cũng không phải là người tốt, ha ha!"

"Bổn tiểu thư không phải là người tốt?" Đặng Thiền Ngọc thấy Trương Tử Tinh bộ dáng ghê tởm như vậy, vừa định xuất ra Ngũ quang thạch đánh hắn, lại bị bốn chữ "Ỷ võ hiếp người" níu lại, muốn tìm mấy câu để đối đáp lại, nhưng mà đấu khẩu thì đấu không lại tiểu tặc này, cuối cùng chỉ phải hận hận trừng mắt nhìn hắn mà thôi.

Thì ra, vài ngày trước Thừa tướng Thương Dung tại triều dâng lên Thiên tử kỳ vật "Toán bàn" cùng khẩu quyết, xưng là ngẫu nhiên phát hiện di bảo của tiên nhân, Trương Tử Tinh âm thầm cười trộm, trọng thưởng Thương Dung, cũng hạ lệnh cả nước thúc đẩy sử dụng toán bàn. Thương Dung cũng thưởng cho nữ nhi, để cho nàng chuyển tặng cho vị kỳ sĩ không muốn rạng danh kia.

Trương Tử Tinh tại thảo đường gặp được Thanh nhi, không chỉ có kiên quyết cự tuyệt phần thưởng này, lại mang đến rất nhiều viên thủy tinh do Hoàng gia công phường bí chế, nói là có bằng hữu đưa tới Tụ lôi bình, thành công chế tạo ta "thủy tinh". Đặng Thiền Ngọc vừa nhìn thấy số thủy tinh này, hai mắt như tỏa ánh sáng, bởi vì nàng tu luyện ám khí Ngũquang thạch chính là đem lực lượng của bản thân nhập vào trong đá thủy tinh để đả thương địch thủ, đá thủy tinh càng tinh khiết càng tốt. Nàng trước kia sử dụng đá thủy tinh phần lớn là có tạp chất, hoặc là có các lực lượng khác, ngược lại đối với công pháp vận hành có trở ngại, ảnh hưởng lớn đến uy lực. Hôm nay số viên "thủy tinh" này cơ hồ không chút tạp chất hoặc các thứ khác quấy nhiễu, đúng là thứ nàng cần nhất.

Đặng Thiền Ngọc thử dùng bí pháp bổn môn phóng "thủy tinh châu" này ra, uy lực dĩ nhiên so với trước kia mạnh hơn mấy lần, nhất thời mừng rỡ như điên, không khỏi đem toàn bộ số thủ tinh này ra "Trưng dụng". Trương Tử Tinh vốn đối với pha lê giả thủy tinh này còn có chút chưa vừa lòng, không ngờ lại có thể thay thế được, cũng là âm thầm cao hứng.

Thanh nhi thấy hai người lại muốn tranh chấp, cười đưa cánh diều cho Trương Tử Tinh, làm trung gian nói: "Tiên sinh đừng vội trêu muội muội, Thanh nhi cũng đang mong chờ được nghe tiên sinh sáng tác đây!"

Trương Tử Tinh nhìn ra cánh nhạn ở phương xa, trong lòng có chút cảm hứng, thuận miệng ngâm: "Thu phong khởi hề bạch vân phi, thảo mộc hoàng lạc hề nhạn nam quy" (Gió thu thổi hề mây rắng bay, cỏ cây vàng úa hề nhạn nam bay).

Đây là hai câu trong bài "Thu phong từ" của Hán vũ đế Lưu Triệt, Thanh nhi nhẹ giọng ngâm, chỉ cảm thấy xa thẳm lạ thường, ý cảnh phi phàm, làm cho kẻ khác trầm mê trong đó. Đặng Thiền Ngọc cũng bị câu tuyệt xướng này làm cho ngẩn ra, không có náo loạn với hắn nữa.

"Tiên sinh làm nên câu này thật tuyệt diệu, Thanh nhi cơ hồ tìm không được câu từ nào thích hợp để tán dương," Thanh nhi cảm thán: "Chỉ là Thanh nhi cảm giác tựa hồ ý vẫn chưa tận, tiên sinh có làm tiếp hay không?"

Trương Tử Tinh trên mặt hiện lên vẻ buồn bả, bởi vì bài "Thu phong từ" này người vợ đã mất Vũ Tiên năm đó là một trong những bài nàng thích nhất, bình thường cũng thuộc, hôm nay thuận miệng ngâm lên, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng của Vũ Tiên, mới vừa nghĩ đến, thì ra hắn đã đi tới thế giới kỳ dị này đã hơn năm năm rồi.

Nghĩ đến đây, vốn tâm tình đang cao hứng đột nhiên trầm xuống, Thanh nhi cũng không biết việc này, lại xin hắn làm tiếp, Trương Tử Tinh than nhẹ một tiếng ngâm: "Lan hữu tú hề cúc hữu phương, hoài giai nhân hề bất năng vong" (Lan có đẹp hề cúc có thơm, nhớ gian nhân hề sao quên được).

Một câu này tình cảm triền miên, chính là tinh hoa của cả bài thơ, Thanh nhi tinh tế thưởng thức ý cảnh trong thơ, thân thể đột nhiên thoáng rung lên, run giọng hỏi: "Tiên sinh, chẳng phải là… đang nhớ người trong lòng sao?"

"Nàng… đã đi xa nhiều năm rồi…" Trương Tử Tinh nói một câu, cũng mặc kệ cánh diều trong tay, yên lặng đi thẳng tới trước. Nguồn truyện: TruyenGGG.Com

Thanh nhi nhìn bóng lưng của Trương Tử Tinh, nhớ lai lời thơ vừa rồi, nhất thời không khỏi ngây dại. Đặng Thiền Ngọc tiến lên, nhẹ giọng nói: "Thì ra người yêu của hắn đã không còn trên đời, tỷ tỷ với hắn lại tâm đắc như thế, vừa lúc không có gì băn khoăn, không bằng…"

"Tỷ cùng hắn gia thế cách biệt quá xa, trong đó nhất định có hiểm trở lớn lao, huống hồ tỷ cũng không biết tâm ý của hắn rốt cuộc là như thế nào, không bằng tùy duyên đi" Thanh nhi thở dài một tiếng, yên lặng đi theo.

"Tỷ tỷ! Sự việc liên quan đến chuyện chung thân, tỷ sao lại do dự không quyết như thế? Đợi muội đi hỏi cho!" Đặng Thiền Ngọc chạy đi tới, lớn tiếng hỏi: "Tiểu tặc! Ta hỏi ngươi, ngươi hiện tại đã cưới ai chưa?"

Trương Tử Tinh lúc này cũng không có tâm tình chơi đùa gì nữa, thật tình đáp: "Không dối gạt tiểu thư, ta là người có gia đình, lập gia đình đã hơn mười năm…"

Thanh nhi như bị sét đánh ngang mày, thân thể mềm mại chấn động, đôi mắt nhất thời trở nên ảm đạm không ánh sáng. Đặng Thiền Ngọc sắc mặt đại biến, quát hỏi: "Tiểu tặc đáng chết, vì sao không nói sớm!"

Trương Tử Tinh tâm tình không tốt, cũng không nhân nhượng như bình thường, ngược lại trách mắng: "Ta có cưới cô đâu mà phải nói?"

Đặng Thiền Ngọc mày liễu cau lại, cả giận nói: "Chẳng lẻ ngươi muốn cho tỷ tỷ…"

"Muội muội đừng vội hồ ngôn!" Thanh nhi đột nhiên bất thường hét lên một tiếng, cắt đứt câu nói của Đặng Thiền Ngọc, mặc dù nàng cố gắng che dấu sự thất thố của mình, nhưng Trương Tử Tinh vẫn thấy được trong thanh âm khẽ run rẩy của nàng nghe ra sự mất mác và thống khổ trong nội tâm của nàng.

"Tiên sinh, Thiền Ngọc còn trẻ, nói không nghĩ kỹ, xin tiên sinh đừng nghi gì. Xin tiên sinh yên tâm, Thanh nhi cũng không… không phải là người nhỏ nhen, vô luận thế nào, ngườ vài ta… giao tình vẫn không thay đổi" Thanh nhi tận lực duy trì sự bình tĩnh, nhưng ngón tay trong tay áo lại nắm chặt đến móng tay bấm sâu vào trong da thịt.

Trương Tử Tinh nhìn trong hốc mắt của nàng đang cố nén nước mắt, trong lòng cũng không đành lòng, than thở: "Cô là ban tốt tri kỷ của ta, việc này sớm muộn cũng biết thôi. Năm đó khi người yêu của ta mất đi, ta tâm tro ý lạnh, như cây khô cỏ héo. Sau lại bất đắc dĩ nghe theo lời cha mẹ lập gia đình, cả ngày chơi bời phóng đãng, chìm trong mem rượu, không biết thân ở nơi nào. Cho đến năm năm trước chợt tỉnh, chỉ cảm thấy muốn xa cách thế gian, từ đó mới sửa đổi lại, đi vào chánh đạo. Nỗi đau nầy vẫn ẩn sâu trong nội tâm của ta, bình thường không muốn nhắc tới, cũng không phải có ý giấu diếm, xin tiểu thư tha thứ".

Câu chuyện này cũng không phải là nói dối, chỉ bất quá tại thế kỷ 24 mới gặp chuyện này, nhưng cũng hết sức phù hợp.

Thanh nhi lần đầu tiên nghe hắn nói về chuyện cũ, trước mắt phảng phất như chứng kiến nam tử này ngày thường ý khí phong phát năm đó lại có bộ dáng tiều tụy tiêu cực như vậy, sự đau đớn trong lòng nhất thời giảm đi không ít, ngược lại còn cảm thấy thương xót, thấp giọng nói: "Đều là Thanh nhi không tốt, bức tiên sinh đọc thơ, làm cho tiên sinh nhớ lại những ngày đau xót".

"Không sao, đau ngắn đau dài, đều là đau, nói sớm nói muộn, cũng là nói" Trương Tử Tinh lắc đầu, leo lên ngựa từ từ đi trước. Thanh nhi có tâm sự, cũng không nói nữa, chậm rãi theo sát phía sau.

Đặng Thiền Ngọc ở một bên cũng ngạc nhiên, không không ngờ trong lòng tên tiêu tặc này lại trải qua nhiều sự đau khổ như thế, cũng xuất hiện sự đồng tình. Trên đường đi, nàng nhiều lần muốn tìm chuyện để nói với hắn thậm chí là gây với hắn, Trương Tử Tinh thủy chung vẫn không có hứng thú, lòng có Thanh nhi cũng không giống bình thường, hai người cũng không có đáp lời, làm cho nàng ta phát bực mình.

Đặng Thiền Ngọc đột nhiên nghĩ đến một việc, nói: "Tiểu tặc, ta có một vấn đề. Sáng nay ta tại cửa nam triều ca gặp một người, tự xưng là đứng đầu Nam Giao Tống gia trang, tên là Tống dị nhân, đang đi khắp nơi mời đạo sĩ tróc cái quỷ quái gì đó, hôm nay vừa lúc thuận đường đi qua đó xem sao. Ngươi không phải là có chút bản lãnh sao? Có dám đi với ta không?"

"Tống dị nhân?" Trương Tử Tinh nghe cái tên này có chút quen tai, vội vàng liên lạc siêu não, điều tra tư liệu về Tống dị nhân. Thì ra, Tống dị nhân đúng là huynh trưởng kết nghĩa của Khương Tử Nha, làm người rất nặng nghĩa khí, Khương Tử Nha và hắn bốn mươi năm chưa từng liên lạc, sau này vào triều cũng trợ giúp cho hắn rất nhiều. Vậy quỷ quái nọ nhất định là Ngũ tinh quái trong hậu hoa viên Tống gia trang, tự dưng là Ngũ lộ thần. Ngũ yêu này không có bản lãnh gì, bị Khương Tử Nha đánh một nhát sét dọa nạt, sau này đã phải bưng bùn vận gạch làm công nhân xây dựng Phong thần đài.

Nhân tiện thu phục Ngũ tinh quái này, cái gì cũng không để lại cho Khương Tử Nha! Nghĩ tới đây, Trương Tử Tinh tinh thần rung lên, tâm tình cũng tốt hơn lên không ít: "Đi! Có gì mà không dám?"

Thu Phong Từ

Thu phong khởi hề bạch vân phi,

Thảo mộc hoàng lạc hề nhạn nam quy

Lan hữu tú hề cúc hữu phương,

Hoài giai nhân hề bất năng vong

Tạm dịch:

Gió thu thổi hề mây rắng bay,

Cỏ cây vàng úa hề nhạn nam bay

Lan có đẹp hề cúc có thơm,

Nhớ gian nhân hề sao quên được
Bình Luận (0)
Comment