Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Chương 10

Lần đầu tiên leo cửa sổ tám năm trước là vì 50000 NDT, tám năm sau lần thứ hai leo cửa sổ lại vì lòng ghen tị không thể giải thích được.

Từ Đông Thanh thận trọng leo lên bệ cửa sổ, kinh sợ nhìn bốn tầng khoảng không bên dưới, chân không thua kém bắt đầu run lên, nhưng nghĩ đến những người bên trong không biết đang giở mánh khóe gì, cô thật sự không cam lòng.

Giẫm lên đầu một bức tượng thiên sứ ở ngoài cửa sổ, cô cẩn thận ngó hai con mắt nhìn vào trong, nghe được một nam một nữ đang nói chuyện với nhau, còn có hai bóng người mơ hồ đung đưa.

“Tỉ Phu, chúng ta biết nhau lâu như vậy, có phải anh nên đưa ra quyết định hay không? Tuổi thanh xuân của phụ nữ cũng có hạn….” giọng nói rên rĩ truyền đến, vừa nghe cũng biết cô ta đang bức hôn Đồ Tỉ Phu.

“Em nói cũng đúng, anh nên quyết định thôi.” Sau đó vang lên giọng nói cuốn hút khiến Từ Đông Thanh đau lòng.

Xem ra bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn – không biết vì sao, trong nháy mắt cả người Từ Đông Thanh như bị rút hết không khí, hai chân tựa như không còn cảm giác.

Cô hoảng hốt xoay người, đầu óc trống rỗng bò xuống dưới, gió nhẹ sau 12h thổi trúng khuôn mặt ướt át của cô. Cô thấy lạnh. Từ Đông Thanh đưa tay theo bản năng sờ sờ mặt, trên cánh tay cảm nhận được dòng nước mắt ấm áp…

Trời ạ, sao cô lại rơi nước mắt … vì một người đàn ông?

Cô vừa khiếp sợ vừa cảm thấy mờ mịt, không biết mình rốt cuộc đã bị hắn đầu độc cái gì rồi, cô vốn là một kẻ đơn độc sao giờ biến thành một kẻ ngốc rơi lệ vì tình yêu?

Tình yêu? ! Cô bi thương lắc đầu, giữa bọn họ căn bản chưa từng xuất hiện hai chữ này, nhiều lắm cũng chỉ có một đoạn tình cảm mơ hồ!

Cô dùng sức lau khô nước mắt, tinh thần hoảng hốt bò xuống, cô đứng lên lảo đảo chực ngã, giống như đóa hoa cuối cùng trong gió rét.

Tình cảnh thê lương để cho cô nhất thời khủng hoảng tinh thần, cả người trượt chân rơi từ tầng hai xuống dưới, cô thét lên một tiếng chói tai, sau đó nằm trên mặt đất, từ chân truyền đến cơn đau kịch liệt khiến cô rên rỉ.

Nghe thấy tiếng thét, không chỉ các giáo viên trong phòng làm việc mà tất cả mọi người đều nhô đầu ra với vẻ kinh sợ, ngay cả Đồ Tỉ Phu đang ở tầng bốn cũng phát hiện ra vụ xôn xao, cuối cùng cũng ghé đầu nhìn.

“Từ Đông Thanh?” thấy cô nhếch nhác nằm trên mặt đất, Đồ Tỉ Phu hoảng sợ kêu lên.

Không để ý đến Kỷ Vân bên cạnh, hắn hoảng hốt chạy xuống, tim dường như bị người ta tàn nhẫn đâm thủng một lỗ thật to. Hắn giờ không biết hắn đang bình tĩnh, tỉnh táo hay tức giận nhiều hơn.

Hắn lao xuống tầng, gạt những giáo viên đang vây quanh cô ầm ĩ bàn tán, cẩn thận xác định Từ Đông Thanh không bị thương cột sống mới dám di chuyển chúng.

“Tôi đưa em đi bệnh viện.” mặc dù sắc mặt hắn lo lắng, nhưng vẫn dịu dàng cẩn thận ôm lấy cô, đưa cô lên xe tới thẳng bệnh viện.

Đầu tiên hắn đưa cô vào phòng cấp cứu kiểm tra. Từ Đông Thanh có hiện tượng gãy xương, phải nằm viện bó thạch cao cố định.

Dưới chỉ thị của bác sĩ, Đồ Tỉ Phu cùng mấy y tá đưa Từ Đông Thanh vào phòng bệnh của khoa chỉnh hình, nhìn khuôn mặt yếu ớt tái nhợt của cô đang nằm trên giường bệnh, ruột hắn đau như cắt.

Thật may là cô chỉ rơi từ tầng hai xuống, nếu cao một chút…. Đồ Tỉ Phu quả thật không dám tưởng tượng.

“Góc này được không? Có muốn nâng giường lên cao một chút không? Em có khát không, có muốn uống chút nước không?”

Ngồi ở bên giường, hắn tha thiết hỏi, nghiễm nhiên như một người chăm sóc chuyên nghiệp được thuê về.

Lắc đầu, Từ Đông Thanh không nói lời nào, Đồ Tỉ Phu thở dài một cái. “Khi không tại sao lại leo lên tầng hai?”

“Là tầng bốn.” Cô như món đồ chơi bằng tượng gỗ trong không khí trầm lặng sửa lời hắn nói.

“Tầng bốn?” đó không phải là….

“Tôi leo lên bên ngoài phòng làm việc của anh, nghe lén anh với cô bạn gái xinh đẹp nói chuyện, cho nên ông trời trừng phạt tôi.” Ông trời đúng là trừng phạt lòng ghen tị của cô quá nặng, trừng phạt cô không nên nghĩ đến những thứ không thuộc về mình.

“Tại sao?” bất chợt ngực hắn nén chặt, cảm thấy khó thở vì lời nói đáng mong đợi.

“Bởi vì…” ánh mắt cô vừa chạm tới hắn, bên tai như vang lên tiếng sấm ầm ầm ông trời trừng phạt.

Nếu cô còn sai lầm một lần nữa, cái chân kia cũng khó lòng mà giữ được, cô chỉ là một giáo viên nhỏ nghèo nàn, không nên nghĩ những chuyện không thực vọng tưởng với đến con phượng hoàng!

“Không có gì.” Cô chán nản lắc đầu một cái.

Đồ Tỉ Phu không phải là đứa ngốc, dễ dàng phát hiện trong lòng cô có chuyện, cặp mắt kia không phải tức giận cũng mang vẻ khiêu khích xinh đẹp thường ngày, giờ phút này còn mang vẻ bi thương. Nhưng trước mắt không phải là truy tìm câu trả lời, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, chờ lộ ra chút đầu mối, phơi bày chân tướng.

Bắt đầu từ ngày đó, Đồ Tỉ Phu ngày ngày tới bệnh viện chăm sóc cô.

Từ Đông Thanh kiên trì không cho hắn thông báo với mẹ, cô tin mình có thể ứng phó với vết thương nhỏ này. Nếu như mẹ cô tới, vết thương ở chân của cô chỉ là chuyện nhỏ, mỗi ngày lỗ tai không được yên mới là chuyện lớn.

Mặc dù cô cự tuyệt Đồ Tỉ Phu không mời mà đến nhưng hắn vẫn tự nhiên mỗi ngày đúng tám giờ đến, mười giờ tối đi.

Đợi một thời gian dài trong bệnh viện, chẳng nhẽ hắn không cần đến trường làm việc, không cần ứng phó với những cuộc hẹn xã giao tư nhân hay sao?

Nhưng Đồ Tỉ Phu dứt khoát trả lời: không cần!

Hắn cố chấp, bá đạo cô đã biết, ngoài hắn ra thì không ai có thể làm được.

Mấy lần nhớ, mấy lần đuổi, cuối cùng Từ Đông Thanh cũng buông tha, để cửa cho hắn tự ý ra vào. Mỗi ngày hắn đều mang đến một nồi canh cá sạo lớn để có thể khôi phục vết thương, còn có các loại thức ăn cô thích nữa.

( canh cá sạo  )

Sau khi cô ăn no, Đồ Tỉ Phu sẽ đẩy xe lăn đưa cô ra ngoài tản bộ, đi dạo khoảng hai giờ đồng hồ mới đưa cô về phòng bệnh. Mấy ngày trôi qua, một nửa y tá trong bệnh viện trở nên hỗn loạn, tất cả đều ái mộ người chân tình như hắn.

Mỗi lần Từ Đông Thanh nhìn thấy hắn xuất hiện, một đống ánh mắt ái mộ điên cuồng cứ dán lấy khiến tâm trạng cô không hiểu sao cứ sa sút. Cô không có cách nào nhìn hắn được mọi người ái mộ mà hắn còn cảm thấy vui vẻ và ngạo mạn được.

Cô tự biết thân biết phận, hắn tới chăm sóc cô chỉ vì hắn cho là mình có trách nhiệm với cô thôi!

“Anh không phải đang rất bận sao?” uống một chút canh cá, Từ Đông Thanh làm bộ lơ đãng nói. “Ngày mai không cần quay lại. tôi đã khỏe hơn rồi.” Nói xong còn cố ý biểu diễn chân trái bó thạch cao.

“Tôi có gì mà phải bận rộn?” Đồ Tỉ Phu vẻ mặt nghi ngờ.

“Anh sẽ phải kết hôn.” Những lời này cô nói rất khó khăn.

Vốn cho rằng hai người cả đời sẽ là kẻ thù không đội trời chung, không ngờ hắn đã vô tình đi vào lòng cô, để cho cô trúng độc tình, hồ đồ yêu hắn – điều bí mật này được cô giấu kĩ trong lòng, thề rằng cả đời cũng không để bất cứ ai biết.

Đợi chân cô lành cũng là lúc hết hợp đồng một năm, cô sẽ phải rời Đế thánh, rời nơi cho cô nếm thử cảm giác lần đầu tiên yêu đương, đồng thời cũng cho cô nếm thử cảm giác tan nát cõi lòng.

“Em sao vậy?” hắn kinh ngạc biến sắc, Từ Đông Thanh lúc này mới phát hiện bản thân không tự chủ được rơi nước mắt.

“Tôi…tôi chỉ là đau mắt thôi.” Cô vội vàng lau khô nước mắt, không muốn làm cho mình mang vẻ nhếch nhác buồn cười.

Nhìn cô dùng sức lau nước mắt, tựa như nhào đỏ đôi mắt, Đồ Tỉ Phu đau lòng nắm tay cô lại.

“Đặc biệt phải xoa nhẹ!” hắn đột nhiên ôm cô vào lòng, muốn biết phải làm thế nào để xóa đi ánh mắt bi thương của cô. “Em rốt cuộc là bị làm sao? Nói cho tôi biết đi!”

Nếu như trên thế giới có phương pháp nào đó có thể đọc được tâm sự của cô, hắn nguyện ý đánh đổi tất cả.

Giờ khắc này, Đồ Tỉ Phu không thể không thừa nhận, hắn quan tâm cô, nhớ thương cô nhiều đến nỗi không có cách nào lừa gạt mình được nữa. Cô đối với hắn vốn là bạn bè đơn thuần, đơn giản là một người sẵn sàng giương nanh múa vuốt đối đầu hắn. Nhưng bây giờ….

Hắn – lại yêu cô!

Mặc dù hắn từ đầu đến cuối kiêu ngạo không chịu thừa nhận, nhưng đối mặt với sự sa sút tinh thần của cô, vả lại còn bị thương, con tim hắn giống như bị vật gì đó hung hăng đè nát, dù sao thì hắn cũng phải làm gì đó để cô lần nữa có thể mỉm cười mỗi ngày. Hắn quan tâm cô, mặc dù chuyện tình cảm đột nhiên trở nên như vậy là có chút không thỏa đáng, nhưng hắn không có cách nào kiềm chế được muốn chiếm hữu cô.

Cho dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, có nhiều tình cảm để thổ lộ, nhưng trước mắt thời cơ không đúng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đè nén bản thân, tránh gây ra chuyện phức tạp.

“Em có phải vì Nhan Như Ngọc không tới mà canh cánh trong lòng không?” rốt cuộc hắn cố gắng chịu đựng ghen tuông hỏi.

Thấy nét mặt cô ngạc nhiên không nói, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, hận mình đã đoán đúng.

“Tôi đi tìm hắn.” Đồ Tỉ Phu bỗng nhiên đứng dậy, giống như mũi tên bắn ra.

Vì một nụ cười của cô, hắn thậm chí nguyện ý hái sao trên trời xuống.

“Chờ một chút!” Từ Đông Thanh lấy lại tinh thần, vội vàng gọi hắn lại.

Cái gì là cái gì? ! chuyện này với Nhan Như Ngọc có quan hệ gì? Ngay từ lúc bị lạc đường đêm đó ở hoạt động ngoại khóa, hắn vứt bỏ cô thì cô đã nhanh chóng loại bỏ kiểu đàn ông không có trách nhiệm này rồi.

“Em không cần phải lo lắng, tôi nhất định đưa hắn đến đây, cũng sẽ không tiếc mà đánh nhau một trận với hắn.” đàn ông thì dùng phương thức của đàn ông để giải quyết.

“Tôi chưa bao giờ muốn hắn.” Từ Đông Thanh cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đang quấn chặt nói.

Nghe vậy, hai hàng lông mày tựa như nhíu chặt, cơ hồ như bị băng bó.

“Tôi có thể làm được gì? Nhìn em mỗi ngày buồn bực không vui, tâm sự nặng nề, tôi đã bó tay hết cách.”

Nghe vậy, Từ Đông Thanh cười lên. “Anh nói liên tiếp ba thành ngữ.”

Note: trong hán-việt có 3 thành ngữ là: buồn bực không vui, tâm sự nặng nề, thúc thủ vô sách 

Nhìn gương mặt cô đã có phong thái hơn, nụ cười đã lâu không thấy, hắn không tự chủ được nhìn ngây dại.

Nếu có thể đổi được một nụ cười của cô, muốn hắn nói 300 câu thành ngữ cũng được.

“Anh không cần có bất cứ trách nhiệm nào với tôi, là tôi không cẩn thận bị ngã, không liên quan gì đến anh, anh không cần ngày ngày đến chăm sóc tôi.” Đồ Tỉ Phu có ý nghĩ trách nhiệm phải quan tâm cô càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn cả với việc hắn hờ hững với cô.

“Tôi không sao cả, chỉ là muốn ở bên cạnh em.” Ánh mắt hắn khóa chặt trên người cô.

Trời ạ! Từ Đông Thanh biết rõ không nên nghĩ sai, nhưng vẫn cứ bị ánh mắt chăm chú làm cho tâm tư rối loạn, thậm chí có loại cảm giác hoang đường, cho là hắn đối với cô có chút cảm giác.

“Tôi không muốn nghe.” Cô trốn tránh che lỗ tai lại, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mộng.

“Sống chung với tôi đi!” Đồ Tỉ Phu mặt không được tự nhiên nói.

“Anh nói cái gì?” cô cả người ngây dại, tựa như mình đang rơi vào chốn không chân thực.

“Làm bạn gái tôi! Tôi sẽ chăm sóc em, mỗi ngày đều mang thức ăn khuya cho em, bảo vệ em, làm tất cả mọi thứ theo yêu cầu của em.” Từ Đông Thanh sớm biết hắn đang khủng hoảng.

Bất chợt cô giống như nhìn thấy một con đường sáng từ trong bóng tối, tim tự nhiên thắt chặt…

“Tại sao?” cô lập tức không cách nào tiếp nhận được sự vui mừng đột ngột này? !

“Dù sao em nhiều khuyết điểm như vậy cũng sẽ không ai muốn lấy em đâu.” Hắn không được tự nhiên nói, ánh mắt bá đạo nhưng không dám đối mặt với cô.

“Anh…anh là đang đùa giỡn sao?” nhịp tim cô ngổn ngang, tay cô khẽ run.

“Tôi nghiêm túc mà.” Hắn có chút tức giận nói. “Em rốt cuộc muốn tôi chứng mình thế nào mới có thể tin tưởng?”

Yêu – một chữ “yêu” là được rồi.

Hắn chỉ cần nói hai chữ này thì cô nguyện ý tin tưởng tất cả không phải cô đơn phương, không cần hoài nghi vở kịch ác liệt này.

Cô chờ đợi, nhưng Đồ Tỉ Phu trước mặt ngoài sốt ruột đi đi lại lại, một câu cũng không nói, vốn là thời khắc thổ lộ tình cảm, không khí lại khiến người ta không thở nổi.

“Tôi mệt rồi, anh về đi!” Từ Đông Thanh nhắm mắt bỏ qua.

Nhìn cô có vẻ lơ đễnh, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm lại vô cùng nhạy cảm, yếu ớt còn dễ dàng bị tổn thương hơn người khác.

Hắn trầm mặc, không cách nào thuyết phục được cô là hắn thật lòng.

Đồ Tỉ Phu thất bại, xốc tóc, liếc thấy Từ Đông Thanh đang lẳng lặng nhắm mắt nằm trên giường, hắn không nói một lời nào xoay người ra ngoài.

Tình cảm là vấn đề khó khăn rốt cuộc không thể thổ lộ, sợ rằng hai người kia cũng không muốn làm sáng tỏ.

*

Một nhà hàng năm sao cao cấp.

Từ Đông Thanh ngồi trên chiếc ghế mềm mại đắt giá nghe mẹ cô văng nước bọt nói khoác ưu điểm của mình. Cô như ngồi trên đống lửa, vẫn còn phải chịu đựng một đôi mắt đang chăm chú quan sát như muốn vạch trần toàn bộ cơ thể cô vậy.

Không yên lòng nở nụ cười xã giao, chân trái cô giật giật tê dại. Mấy ngày trước cô mới xuất viện, chân bó bột thạch cao vẫn chưa được bỏ ra cũng phải nghe lời mẹ tham gia buổi xem mắt này.

Nghe nói nhà trai có lai lịch lớn, quan hệ công ty dài dằng dặc, so với lí lịch xin việc của cô còn dài hơn. Mẹ cô rất hài lòng với đối tượng như thế, hận không thể ngay lập tức tống khứ cô đi.

Mẹ biết Từ Đông Thanh cô vốn ghét cay ghét đắng phải đi xem mắt, nghĩ cô sẽ không tham gia, không ngờ cô lại có thái độ khác thường đồng ý đến nơi hẹn. Mẹ cho rằng con gái đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng trên thực tế cô chỉ là tích cực nghĩ lần xem mắt này quen biết một đối tượng sẽ giảm bớt phần nào nỗi đau thất tình.

“Từ tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, còn là một giáo viên, gia đình tôi sẽ rất yêu mến cô!”

Mẹ người ta hiển nhiên vô cùng hài lòng với cô, nhất là từ đầu đến cuối đều thấy Từ Đông Thanh mỉm cười e lệ, ít nói càng cho là họ đã tìm được một cô gái nhẫn nhục chịu đựng, nàng dâu ngoan ngoãn nghe lời.

Dù sao ở thời đại này tìm được một cô gái ít nói cũng đã không dễ dàng gì.

“Cám ơn bà đã ca ngợi, Thanh Thanh nhà tôi là một đứa con gái tốt biết nghe lời, nếu không phải tuổi nó cũng không còn nhỏ, tôi cũng không đành lòng cho nó xuất giá đâu!”

Mẹ Từ giả vờ hình tượng của một người mẹ hiền từ rất sống động, lời nói cũng vô cùng sắc sảo.

Từ Đông Thanh nhẫn nại gọi phục vụ tới đem đồ tráng miệng lên, bất ngờ bị người mẹ nhân từ bác ai len lén nhéo bắp đùi một cái.

Cô cũng không phải cố ý muốn hù dọa đối phương, cũng biết mình nên tập trung tìm chốn ổn định, giúp cô quên Đồ Tỉ Phu, quên đoạn tình cảm thất bại, nhưng cô không có cách nào trao tình cảm cho người đàn ông khác, không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng thói quen ăn cho quên đi phiền não.

“Thế này đi, để cho những người trẻ tuổi các con tự mình trò chuyện một chút, chúng ta không làm kỳ đà cản mũi.”

Mẹ hắn thức thời rời đi, chỉ còn lại mẹ cô khuôn mặt nóng nảy thất vọng, giống như đang chờ con mồi nhanh nhanh mắc câu, không ngờ quay đầu chỉ có thể nhìn con mồi đã chạy đi.

Từ Đông Thanh không có ý kiến gì, dù sao vẻ mặt mẹ cô vô cùng phong phú, cô cũng chưa bao giờ thấy nhàm chán.

Mẹ cô mặc dù rất tiếc không thể lập tức bàn chuyện hôn sự, nhưng vẫn rất phối hợp rời đi, chỉ là liên tiếp dùng mắt ra hiệu cho cô, tuyệt đối không được bỏ qua hôn sự này.

Dù sao Từ Đông Thanh vốn dự định sẽ trò chuyện thân thiết, cũng cảm thấy gả cho những kẻ ba chân (đàn ông = kẻ ba chân) cũng không có gì là không tốt, cho nên thái độ có phần khách khí.

Hai người nói toàn những chuyện trên trời dưới đất, hỏi han ca ngợi nhau, cuối cùng Từ Đông Thanh thật sự chịu không nổi bỗng nhiên đứng dậy khiến Lí Cung Lương giật mình.

“Thật xin lỗi, tôi cần vào nhà vệ sinh một lát.” Nếu không đi hít thở không khí trong lành một chút, cô sẽ nhanh chóng bị làm cho bực bội.

“Có cần tôi giúp cô không?” Lí Cung Lương coi như là có phong độ hỏi.

“Không cần đâu, tôi sẽ trở lại nhanh.” Cô cầm gậy bản lĩnh đi vào nhà vệ sinh.

Từ Đông Thanh nghiên cứu thiết kế một nửa phía sau của khách sạn năm sao một chút rồi mới trở lại.

Vừa thấy cô xuất hiện, Lí Cung Lương lập tức nói chuyện với cô như vừa có phát hiện mới.

“Từ tiểu thư, thạch cao ở chân trái cô cũng có chữ kìa.” Hắn nghiêng đầu tò mò quan sát.

“Chữ kí sao?” thạch cao chính là thạch cao, ngoài bác sĩ viết ngày tháng bên ngoài thì lấy đâu ra chữ? “Có lẽ là những ngày tháng bác sĩ viết lên đấy!” cô lơ đễnh nói.

“Không phải, là chữ viết.” Lí Cung Lương kiên trì nói.

Nghiêm túc nghĩ lại lần nữa, Từ Đông Thanh rốt cuộc nhớ ra, ngày cô xuất viện, Đồ Tỉ Phu nói muốn kí tên lên thạch cao của cô. Cô không biết tên đáng ghét kia viết những chữ gì nữa? khẳng định không phải là chuyện gì tốt.

Cô xấu hổ đỏ mặt, cố gắng quay đầu nhìn xem trên thạch cao có viết cái gì, nhưng cô nửa chữ cũng không nhìn thấy.

“Có muốn tôi đọc giúp cô không?” Lí Cung Lương lịch sự hỏi.

“Được. làm phiền anh.” Từ Đông Thanh thật sự rất hiếu kì, cũng không quản hắn giở trò đùa dai gì.

Lí Cung Lương lập tức ngồi xổm cạnh chân cô, nghiêm túc nhìn những chữ màu đen trên nền thạch cao trắng.

“Anh… yêu… em…”

Lí Cung Lương nghiêm túc đọc từng từ từng chữ, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nhưng đáy lòng cô tựa như nặng nề rung động.

Thoáng chốc lòng cô thắt chặt. Này – đây cũng là lời nói đùa của Đồ Tỉ Phu, hắn đang đùa dai với cô sao?

Tay chân cô bắt đầu không nghe theo lời khẽ run, kích động, khó có thể tin, cô không biết phải làm sao vì điều hoang đường này không thể là sự thật được.

Sống cùng tôi đi! Chỉ có ban đêm giọng nói trầm thấp ấm áp mới xuất hiện trong giấc mơ đột nhiên vang lên trong đầu khiến trái tim cô đập loạn.

Hắn nghiêm túc? Hắn nói yêu! Hắn nói….yêu cô?

Từ Đông Thanh rối loạn hỏi lại mình, một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại, ý thức được mình thật sự hèn nhát như cô thiếu nữ trẻ tuổi sợ tổn thương.

Nhưng vấn đề là cô không còn là cô thiếu nữ trẻ người non dạ nữa, cô có năng lực, có cơ hội nắm chặt hạnh phúc của mình.

Tâm trạng kích động xưa nay chưa từng có đang vùng vẫy trong từng tế bào thân thể của cô, vội vã bỏ lại một câu xin lỗi, cô chống gậy, cà thọt chạy ra ngoài.

Nếu không phải đang bị bó thạch cao ở chân, Từ Đông Thanh có thể trong vòng ba mươi phút đã vọt tới cửa Đồ Tỉ Phu. Cô điên cuồng bấm chuông khiến hắn cũng phải tự động giơ hai tay đầu hàng.

“Từ Đông Thanh?” vừa nhìn thấy cô ở ngoài cửa, Đồ Tỉ Phu kinh ngạc còn hơn cả nhìn thấy một con khủng long còn sống.

Sau khi xuất viện, một tháng cô giả vờ không thấy hắn, căn bản như trốn tránh hắn, hắn có cảm giác như rất lâu rất lâu rồi không nhìn thấy cô.

Giờ phút này, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt trong suốt của cô, hắn mới phát hiện mình nhớ cô đến mức nào.

“Anh viết chữ trên thạch cao của tôi à?” cô thở hổn hển tức giận hỏi, bởi vì kích động, mong đợi ánh mắt cô trở nên lấp lánh như sao Bắc Cực tỏa sáng trong đêm.

“Thì sao? Em thích chứ?” biết lí do cô tới, tâm trạng Đồ Tỉ Phu cũng rung động theo.

“Đây là trò đùa của anh sao?” giọng cô khàn khàn, chỉ có cô mới biết là do cô vui mừng kích động đến phát điên.

“Yêu thì làm sao có thể là trò đùa được?” hắn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt nồng nàn như muốn hòa tan cô. “Em phải biết rằng muốn một người đàn ông nói lời yêu thực sự là chuyện không dễ dàng.”

Đúng vậy, cô hiểu nó không dễ dàng, tựa như muốn cô tin tưởng kẻ từ đầu đến cuối là kẻ thù không đội trời chung với cô là hắn đột nhiên nói yêu cô cũng là một chuyện rất khó khăn.

Nhưng nhìn ánh mắt của hắn, cô rốt cuộc cũng hiểu tất cả. Trong mắt hắn là những mâu thuẫn giãy giụa, quả thực rất giống cô!

Thì ra từ lâu trước đây, bọn họ bắt đầu để ý đến nhau, nhưng lại cố chấp đến cùng, dùng vũ khí là những lời cay nghiệt để đấu với đối phương lại không tránh khỏi vướng vào bẫy tình. Thì ra đã từ lâu trước đây bọn họ đã yêu nhau cũng không biết.

Bóng dáng cao lớn rắn rỏi dang hai tay ôm lấy cô, Từ Đông Thanh không chút do dự chạy vào ngực hắn, chạy đến lồng ngực ấm áp an toàn cho cô khát vọng sống.

“Em thật ngốc, em chưa bao giờ biết rằng em yêu anh.” Từ Đông Thanh chôn gương mặt mình ở bộ ngực hắn, ảo não nghĩ mình đã lãng phí quá nhiều thời gian chơi trốn tìm với hắn.

“Anh cũng vậy, anh chưa bao giờ biết tại sao anh không muốn rời xa từng cái nhăn mày, từng nụ cười của em, thì ra anh đã vì em mà động lòng.” Hắn sao lại thiếu khôn khéo như vậy, chuyện tình cảm cũng thấy mình thật trì độn.

Dưới ánh mặt trời, bọn họ ôm chặt nhau, cùng nhau nói lời ước hẹn cả đời.
Bình Luận (0)
Comment