Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 111 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
<strong>Translator: </strong>Nguyetmai
Xe của Cố Hạo Đình dừng lại trước cửa một ngôi nhà tên Hương Uyển Quy.
Ngôi nhà này tọa lạc giữa con ngõ trên phố Thanh Quả, nằm trong trung tâm thành phố, hẳn là đã cổ xưa lắm rồi. Trước nhà có cầu nhỏ bắc ngang dòng nước biếc, sau nhà là con đường dẫn đến rừng trúc xanh, vừa độc đáo lại vừa tĩnh lặng. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa thiên lý, hít sâu một hơi có thể khiến tinh thần thư thái hơn mấy phần.
Cố Hạo Đình gõ cửa rồi nhìn Hoắc Vi Vũ.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Hoắc Vi Vũ chau mày nói với vẻ đề phòng.
“Tí nữa nhờ cô ấy phối cho cô mấy bộ đồ. Quần áo của cô hở hang quá.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
“Hở chỗ nào?” Hoắc Vi Vũ kháng nghị.
“Tôi không thích cô ăn mặc như vậy.” Cố Hạo Đình bá đạo đưa ra lý do.
Đúng lúc này cánh cửa mở ra. Một cô gái đáng yêu búi tóc cao, mặc đồng phục màu hồng phấn cung kính thưa: “Tư lệnh đến rồi ạ? Sếp của chúng tôi đợi ngài đã lâu rồi.”
“Ừm.” Cố Hạo Đình đáp, ngạo nghễ bước vào bên trong, không nhìn cô gái lấy một cái.
Hoắc Vi Vũ hào hứng đuổi theo hắn, đi qua một khoảng vườn rộng trồng vô số các loài hoa mới đến nhà chính.
Đại sảnh không cổ kính như bên ngoài mà trang trí theo phong cách xa hoa hào nhoáng với đèn treo thủy tinh nhiều tầng, tủ gỗ lim và ghế xích đu hiện đại. Cả gian phòng lát gạch men sứ bóng loáng, trên tường vẽ bức bích họa lộng lẫy vàng son.
Một đám người xếp hàng chỉnh tề, ở giữa là một thanh niên để kiểu tóc Fade thời thượng, mặc vest và quần bó, tai đeo khuyên, mặt mũi rất thanh tú.
“Tư lệnh rồng đến nhà tôm, tôi có thể giúp gì cho anh không?” Thanh niên vừa nói vừa cười.
Nghe câu nói đó, Hoắc Vi Vũ mới nhận ra cô ấy là con gái.
“Chọn bộ đồ trang điểm tốt nhất rồi dạy cô ấy trang điểm luôn. Còn nữa, lấy vài bộ trang phục thích hợp cho cô ấy.” Cố Hạo Đình dặn dò.
“Được thôi, các mỹ nữ, làm việc nào!” Cô nàng vỗ tay cười nói.
Hoắc Vi Vũ được mời vào bên trong.
Cô gái nọ nhìn vết thương trên mặt Hoắc Vi Vũ rồi đắp cho cô một cái mặt nạ. Cô nàng ngồi trên bàn, cười nói: “Chị phải đắp chiếc mặt nạ này trong 10 phút. Em là Nhan Sơ, em gái của Nhan Diệc Hàm. Anh Diệc Hàm là quân y trong quân khu của Tư lệnh, tay nghề giỏi lắm. Anh ấy còn là bạn thân của Tư lệnh nữa đó.”
“Tôi không muốn biết chuyện của Cố Hạo Đình.” Hoắc Vi Vũ lãnh đạm nói.
“Chị là vị hôn thê mới của Cố Hạo Đình à?” Nhan Sơ tò mò hỏi.
Hoắc Vi Vũ hướng ánh mắt lạnh nhạt về phía Nhan Sơ: “Chuyện của tôi, cô cũng không cần phải biết.”
Nhan Sơ đành ngậm miệng.
10 phút sau. Mặt nạ được gỡ ra, Nhan Sơ lau khô mặt Hoắc Vi Vũ rồi mở một chiếc hộp có khóa, lấy ra một tuýp thuốc bôi đã dùng một nửa.
Vừa thoa lên cho Hoắc Vi Vũ, cô nàng vừa giới thiệu: “Thuốc này là do anh của em nghiên cứu và chế tạo ra, dùng cho vết thương hở tốt lắm, bị thương bình thường thì bôi hai hôm là khỏi rồi. 10.000 tệ một gram, muốn mua được 1 gram cũng khó đấy. Còn có thuốc dạng bột đắt hơn loại này nữa cơ, khó điều chế lắm, anh ấy không bán cho ai đâu.”
Hoắc Vi Vũ nhìn tuýp thuốc kia.
Cố Hạo Đình từng ném thuốc mỡ này và cả thuốc bột kia nữa cho cô. Hắn đối xử với phụ nữ vẫn rất tốt.
Sau khi bôi thuốc xong, Nhan Sơ lại thoa thêm cho Hoắc Vi Vũ một lớp kem dưỡng da.
“Loại này nằm trong bộ sản phẩm mà Tư lệnh Cố mua cho chị ban nãy, là sữa ong chúa đặc biệt của Lanmer, đắt gấp mấy chục lần loại 10.000 một bình trên thị trường đấy. Hai nguyên liệu trong đó là tuyết liên Thiên Sơn và collagen chiết xuất tơ tằm có thể khôi phục độ đàn hồi của da, tăng độ sáng cho da trắng đẹp, hiệu quả chỉ sau hai giờ. Bao nhiêu người hơn năm mươi tuổi dùng một lần là có làn da của tuổi ba mươi. Nếu mà chị dùng thì em đảm bảo là thoa một lần sẽ có làn da non búng ra sữa như gái mười tám.”
Nhan Sơ quảng cáo liên hồi.
Hoắc Vi Vũ chau mày: “Chẳng phải Cố Hạo Đình đã mua rồi sao? Cô chào hàng với tôi không mệt à? Cô không mệt nhưng tôi nghe thì mệt, im lặng làm việc sẽ tập trung hơn nhiều đấy.”
Nhan Sơ: “…”