Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 184 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Editor: Nguyetmai
“Có phải Hoắc Vi Vũ không?” Giọng nói của Ngụy Tịch Phàm vang lên.
Hoắc Vi Vũ ngồi dậy, chào một cách máy móc: “Xin chào, sếp Ngụy.”
“Hôm qua lúc tôi gọi điện thoại cho cô thì bạn cô nghe máy, nghe nói cô gặp tai nạn xe, bây giờ đã khỏe hơn chưa?” Ngụy Tịch Phàm dịu dàng hỏi thăm.
“Không nghiêm trọng lắm, hôm qua nằm viện theo dõi một ngày, không có gì đáng ngại nên tôi vừa làm thủ tục xuất viện khi nãy.”
“Ra là thế, chẳng trách phòng 1701 không có ai. Vậy cô nghỉ ngơi đi, thứ hai lại đi làm.” Ngụy Tịch Phàm thông cảm.
“Cảm ơn sếp Ngụy.”
“Đúng rồi, Tiểu Hoắc, trước đây cô quen Cố Hạo Đình à?” Ngụy Tịch Phàm dò hỏi.
Hoắc Vi Vũ khựng lại.
Cô nhớ tới thái độ mà Giám đốc bệnh viện với đám y tá đối với cô, nếu để Ngụy Tịch Phàm biết được quan hệ giữa cô và Cố Hạo Đình, chỉ sợ cô không yên thân làm việc được nữa.
“Trên tivi gặp nhiều rồi.” Hoắc Vi Vũ lập lờ nước đôi.
“Ừm, Cố Hạo Đình.” Ngụy Tịch Phàm lẩm nhẩm cái tên này với giọng đầy ẩn ý: “Hắn ta quyền cao chức trọng, người bình thường không gặp được hắn. Tôi có một người cháu trai đằng ngoại sắp cưới em gái hắn rồi, nếu như cô muốn làm quen với hắn, tôi có thể giới thiệu cho cô.”
Thế giới thật nhỏ quá mà, có khi vừa xoay người đã lại thấy người đó xuất hiện trong cuộc đời mình.
“Không cần đâu. Tôi có điện thoại gọi đến nên cúp máy trước, cảm ơn sếp Ngụy đã quan tâm.” Hoắc Vi Vũ cúp máy, nhìn thấy cuộc gọi mới tới là từ điện thoại bàn của nhà họ Hoắc. Đôi mắt trầm xuống, cô cúp điện thoại luôn.
Tần Diệu Ni không buông tha lại gọi lần nữa.
Hoắc Vi Vũ buộc lòng phải nghe.
ngontinhhay.com
“Cô là đồ tiện nhân mặt dày, cô kiện ông nội đúng không? Dạy không nghiêm là lỗi của người làm cha, ông ấy là trưởng bối nên mới dạy dỗ lại cô chứ có đánh đập gì đâu chứ!” Tần Diệu Ni tức giận chửi.
“Tôi không có ông nội, bà tìm nhầm người rồi.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đáp, chuẩn bị cúp máy.
“Thân thể có được là nhờ ơn cha mẹ, cô không có ông nội vậy cô từ đâu tới, cô là con hoang sao! Cô không biết hai chữ “hiếu thảo” thế nào à, có cần tôi dạy cho cô không?” Tần Diệu Ni phát hỏa.
“Bà không thấy buồn cười à? Các người đánh tôi, ép tôi, uy hiếp tôi, dùng đủ mọi thủ đoạn ti tiện để tôi không mang họ Hoắc nữa, đến khi tôi đổi họ rồi lại một mực bắt tôi thừa nhận ông ta là ông nội tôi. Tôi không hiếu thảo mù quáng, ít ra tôi còn phân biệt được ai tốt với tôi còn ai không.” Hoắc Vi Vũ nói xong cúp máy luôn.
“Cô ta có ý gì!” Tần Diệu Ni nhảy dựng lên, quay người nhìn về phía ông cụ Hoắc, thêm mắm dặm muối: “Cô ta không chịu hủy đơn kiện, còn nói ba đối xử với cô ta không tốt, đáng đời, cô ta nhất định phải khiến ba thân bại danh liệt, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.”
“Con nhóc mặt dày, nhẽ ra hôm qua nên đánh chết nó cho rồi.” Ông Hoắc gõ cây gậy, nói.
Hoắc Thuần nheo mắt đầy nham hiểm: “Cô ta bất nhân thì cũng đừng trách con bất nghĩa. Ông nội, con thay ông dạy dỗ cô ta.”
“Nhất định phải dạy dỗ nó, nếu không nó không biết trời cao đất dày. Ba không tin đánh nó mấy cái thì nó có thể tống lão già này vào ngục. Vẫn là Thuần Nhi tốt, ngây thơ, không giống con tiện nhân làm mất mặt Hoắc gia chúng ta. Đưa điện thoại qua đây.” Ông cụ Hoắc nói.
Tần Diệu Ni lập tức đem điện thoại của ông ta tới.
Ông cụ Hoắc gọi điện cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn số hiện là của ông cụ Hoắc, bắt máy, chưa để ông ta nói gì đã lạnh lùng lên tiếng: “Đây là lần cuối cùng tôi buông tha cho mấy người, kể từ hôm nay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng đừng gọi điện cho tôi, quan hệ giữa chúng ta chưa đến mức có thể gọi điện, với lại, tôi đã đổi sang họ Quyền rồi.”
Hoắc Vi Vũ nói xong, không để ông cụ Hoắc có cơ hội nói chuyện liền cúp máy rồi gọi cho Cố Hạo Đình.