Ngài Cố Thân Mến!

Chương 311

Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 311 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 311 NGOAN, NGHE ANH ĐI
Hoắc Vi Vũ cụp mắt xuống. Cô không ngờ anh Hai lại gọi Cố Hạo Đình tới đây.

Chuyện giữa cô và Cố Hạo Đình có quá nhiều khúc mắc mà cô không kể với Thẩm Mặc Thần, cho nên đến bây giờ anh ấy vẫn không biết là đã xảy ra biến cố.

Cô nhìn về phía Cố Hạo Đình. Hắn nhếch miệng cười đầy ẩn ý, dựa vào lưng ghế, đăm chiêu nhìn cô, trong ánh mắt hàm chứa suy nghĩ nào đó mà cô không sao hiểu được và xen lẫn chút trào phúng, tựa như cô chỉ là con mồi trong lòng bàn tay hắn mà thôi.

Hoắc Vi Vũ có dự cảm chẳng lành, cũng không hiểu vì sao hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt ấy.

Thôi được rồi. Cô không chọc vào hắn được thì trốn là xong.

Hoắc Vi Vũ quay đầu nói với Thẩm Mặc Thần: “Em không lấy anh ta đâu.”

Thẩm Mặc Thần cau mày, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng, hạ giọng nói: “Đừng nói linh tinh, chuyện hôn nhân này do em bắt đầu, vì vậy em không thể tùy tiện kết thúc như thế được.”

“Em không tùy tiện kết thúc, Cố Hạo Đình đồng ý rồi mà.” Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Hạo Đình, hỏi lại hắn: “Phải không?”

Ánh mắt Cố Hạo Đình lạnh hẳn đi, cằm bạnh ra còn môi thì mím chặt.

Cô muốn phủi sạch quan hệ của họ đến vậy sao? Không muốn dây dưa nên mới trả hết vé lại, chẳng để cho hắn chút hy vọng nhỏ nhoi nào hay sao?

Nhưng hắn biết làm sao đây? Cô càng như thế thì hắn lại càng không thể buông tay được.

Cố Hạo Đình cầm ly vang đỏ, lắc nhẹ, đoạn cất giọng dịu dàng: “Tiểu Vũ, ngoan nào, nghe lời anh Hai em đi.” Sự dịu dàng của hắn lúc này vô cùng nguy hiểm, chỉ khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Hoắc Vi Vũ trợn to đôi mắt xinh đẹp, không ngờ hắn có thể thốt ra một câu như vậy.

Lâm Thừa Ân nổi giận đùng đùng, đập bàn đứng dậy: “Cố Hạo Đình, anh có ý gì? Rõ ràng lần trước anh nói sẽ buông tha cho Tiểu Ngũ cơ mà!”

Cố Hạo Đình nhếch miệng cười, hất cằm lên trông ngạo mạn và cuồng vọng không ai sánh nổi.

“Chính cậu cũng nói là ‘lần trước’ còn gì?” Hắn điềm nhiên nhấp rượu.

“Anh không thể lật lọng như thế được! Tiểu Ngũ không phải thứ đồ chơi mà anh muốn lấy là lấy, chán thì vứt đi! Anh nghĩ mấy anh em chúng tôi đều chỉ để làm cảnh thôi sao?” Lâm Thừa Ân điên tiết quát. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com

“Thừa Ân, đừng nói nữa.” Thẩm Mặc Thần nhắc nhở.

“Sao mà em không được nói? Anh Hai, Tiểu Ngũ lấy gã này sẽ không được hạnh phúc đâu! Em gái anh ta sẽ không để yên cho em ấy, anh nhẫn tâm để em ấy suốt ngày phải đối mặt với tên đàn ông khốn nạn kia sao?” Lâm Thừa Ân cực kì khó hiểu.

“Anh tin là Tư lệnh Cố sẽ xử lý được những chuyện đó.” Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Cố Hạo Đình với ánh mắt đầy cảnh cáo.

Cố Hạo Đình bình tĩnh đáp: “Tôi và Tiểu Vũ không ở chung nhà với mẹ và em gái tôi, cơ hội chạm mặt nhau không nhiều.”

“Không được, Tiểu Vũ, đi với anh.” Lâm Thừa Ân từ chối thẳng thừng.

Cố Hạo Đình lia ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ, nghiêm giọng nói: “Em dám đi cùng cậu ta thì cứ thử xem!”

Hoắc Vi Vũ nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, chẳng hiểu sao đáy lòng lại bồn chồn quá đỗi.

Cô không tài nào hiểu nổi, hắn đã có Phùng Tri Dao rồi kia mà? Sao còn muốn trói buộc cô như vậy?
Càng bị ràng buộc thì cô lại càng muốn phản kháng. Cô không tin anh Cả và anh Hai sẽ ép mình phải lấy Cố Hạo Đình. Cô cũng không tin Cố Hạo Đình sẽ bất chấp làm lớn chuyện vì một mình cô.

Cô đánh cược một phen, cược rằng trong lòng hắn cô chẳng có ý nghĩa lớn lao đến thế.

Hoắc Vi Vũ chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt nói: “Hoắc Vi Vũ tôi không sợ uy hiếp, có giỏi thì anh nhắm vào mình tôi đây này. Thừa Ân, anh em mình đi thôi.” Cứ thế, cô đi thẳng ra cửa.

Cố Hạo Đình siết chặt nắm tay. Ly rượu vang vỡ vụn, mảnh thủy tinh găm vào bàn tay hắn, túa máu đầm đìa.

Thẩm Mặc Thần cau mày, trong đôi mắt sắc lạnh lóe lên sự tàn nhẫn. Anh quát: “Hoắc Vi Vũ, đứng lại!”

Bình Luận (0)
Comment