Ngài Cố Thân Mến!

Chương 314

Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 314 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 314 KHÔNG CẢM NHẬN ĐƯỢC TÔI YÊU EM SAO?
Hoắc Vi Vũ đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Nhưng đâu đó, trong lòng cô đang ngổn ngang cảm xúc đau lòng, tủi thân và muốn khóc.

Hai chân cô run rẩy. Theo từng cái va chạm nhẹ nhàng, vô số ngọn lửa tình bắt đầu nhen nhóm. Dường như hắn muốn đốt sạch ý thức của cô, song vẫn tỉnh táo để khống chế nhiệt độ.

Trái tim Hoắc Vi Vũ nghẹn ứ khó chịu, cô nhắm mắt buông xuôi, chỉ mong hắn kết thúc cho nhanh. Thế mà lòng kiên nhẫn của hắn dường như là vô hạn.

“Cố Hạo Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hoắc Vi Vũ nổi giận siết chặt nắm tay.

“Em đoán xem?” Hắn buông tay, nhấc chân cô lên, tạo thành một tư thế vô cùng xấu hổ.

Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác.

Không muốn nhìn thẳng vào hắn, phải không? Dù lòng cô không thuộc về hắn, hắn cũng phải dạy cho thân thể này biết nghe lời hắn!

Cố Hạo Đình cọ xát nơi lối vào bí mật. Hoắc Vi Vũ căng người đề phòng, liếc về phía hắn.

Hắn nhếch miệng cười xấu xa, đôi mắt nhìn trọn toàn thân cô, tỏa ánh sáng ngời. Hắn mập mờ hỏi: “Muốn không?”

Hoắc Vi Vũ cắn chặt môi, cô biết tên này cố ý! Hắn cố ý đánh nát tự tôn và ngạo khí của cô!

Có lẽ các anh cô vẫn còn đang ở ngoài cánh cửa không khóa kia. Họ có thể vào đây bất cứ lúc nào. Thế mà hắn lại dám hỏi cô có muốn không? Chỗ này là nhà hàng đấy!

“Cố Hạo Đình, anh nhất định phải làm nhục tôi như vậy sao?” Hoắc Vi Vũ thốt lên, hai mắt đỏ hoe.

“Làm nhục?” Cố Hạo Đình bật cười, nắm tay cô đặt lên bụng dưới của mình.

Hoắc Vi Vũ dễ dàng nhận ra con quái thú nhỏ của hắn đã hoàn toàn thức giấc.

“Chỉ cần em muốn thì nó chính là của em.” Cố Hạo Đình nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực. Hắn không dễ dàng hứa hẹn, nhưng nếu đã hứa hẹn thì chính là vĩnh hằng.

Lời hứa này có sức nặng ngàn cân. Nó thuộc về cô, chứ người khác thậm chí còn không có tư cách chạm vào nó nữa.

Trái tim của Hoắc Vi Vũ đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng vừa nghĩ tới việc người hắn thích là Phùng Tri Dao, còn mình chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của hắn thì cả người cô lại lạnh toát.

Cô không phải là người trong lòng hắn, dù bây giờ hắn cần thì sau này cũng sẽ chán ngấy thôi. Hệt như tình yêu của anh Hai và Thủy Diểu Diểu vậy.

Cả người cô đã chồng chất vết thương, nếu còn bị tổn thương lần nữa thì sợ rằng chẳng thể quay đầu lại nữa. Mất đi thân thể không đáng sợ, đáng sợ là đến cả linh hồn cũng sẽ mất theo.

Hoắc Vi Vũ cụp mắt, lạnh lùng nói: “Buông tôi ra.”

Trong mắt hắn ánh lên tia nhìn sắc lẻm. Hắn cúi người hôn xuống nơi ấy.

“Không…” Hoắc Vi Vũ sửng sốt. Cô không ngờ hắn lại làm như vậy. Hắn coi cô là đồ ăn ngon miệng thật à?

Hoắc Vi Vũ ra sức đẩy vai Cố Hạo Đình nhưng hắn chẳng mảy may suy suyển. Cô bèn lùi về phía sau né tránh.
ngontinhhay.com
Bàn tay Cố Hạo Đình giữ eo cô, còn khuỷu tay ghì lấy chân cô, khiến cô không thể động đậy được nữa.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!” Tiếng gọi của Lâm Thừa Ân vang lên bên ngoài, càng lúc càng gần chỗ hai người họ.

Hoắc Vi Vũ thót tim, không thể tưởng tượng nổi nếu anh Hai, anh Tư của cô mở cửa mà thấy cảnh này thì sẽ nghĩ gì nữa.
“Cố Hạo Đình, anh đừng làm vậy. Tôi đồng ý với anh, anh mau thả tôi ra, không thể làm ở đây được!” Hoắc Vi Vũ luống cuống nói.

Cô căng thẳng đến nỗi ngón chân căng cứng, đầu óc thì trống rỗng chẳng kịp suy nghĩ gì hết. Rõ ràng là cô không muốn thế!

Thân thể cô chìm vào cơn hoảng loạn tột độ, mãi mà chẳng thể trở lại như thường.

Cố Hạo Đình áp trán lên trán cô, hơi thở nóng hổi nặng nề phả xuống mặt cô. Cô thì thoải mái, nhưng nỗi giày vò hắn đang phải chịu đựng lại lớn hơn cô gấp trăm ngàn lần. Nhưng hắn biết phải làm sao đây?

“Hoắc Vi Vũ, bao giờ em mới có thể thích tôi?” Trong đôi mắt lạnh như băng của Cố Hạo Đình gợn lên vô tận đau xót: “Tôi phải làm thế nào mới có thể trở thành người đàn ông mà em thích?”

“Tôi thích hay không thích, anh có quan tâm không?” Hoắc Vi Vũ nghèn nghẹn hỏi.

Bình Luận (0)
Comment