Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 408 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 408 KHÔNG MỞ CỬA CHÍNH THÌ VẪN CÒN CỬA SỔ CƠ MÀ?
“Lần này anh thắng lợi, chắc là sẽ có rất nhiều người đầu quân cho anh.” Hoắc Vi Vũ dò hỏi.
“Ừm, không phải ai cũng muốn đầu quân cho anh đâu. Có một số người nếu muốn là xảy ra chuyện mất.” Cố Hạo Đình kiên nhẫn giải thích.
Hoắc Vi Vũ biết, những lo lắng của Cố Hạo Đình cực kỳ chính xác.
“Tổng thống với phó Tổng thống thì sao? Sẽ không trở thành mối đe dọa của anh chứ?” Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
“Xong hết rồi, nhân dân với ích lợi quốc gia mới quan trọng nhất. Yên tâm, anh không sao đâu.” Cố Hạo Đình nhận ra sự quan tâm Hoắc Vi Vũ dành cho mình, nhếch môi: “Lo cho anh à?”
“Xem ra là tôi lo xa rồi.” Hoắc Vi Vũ hít sâu, nhắm mắt lại.
Cố Hạo Đình nghe trong giọng nói của cô có gì đó không ổn: “Sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?”
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay. Nếu đã muốn nói ra lời tàn nhẫn thì nói lúc nào cũng tàn nhẫn vậy thôi.
Cô mở to mắt, nhìn thẳng về phía trước, càng tăng thêm quyết tâm, lời nói rạch ròi: “Cố Hạo Đình, chúng ta chia tay đi. Chúc cho sự nghiệp của anh lên như diều gặp gió.”
Con ngươi của Cố Hạo Đình co lại, hắn nhíu mày, giọng nói phát lạnh: “Em biết mình đang nói gì không?”
“Nếu như anh vì tôi mà thất bại, tôi sẽ áy náy lắm. Anh vì nghĩ cho tôi mà không cần gì cả nên mới thất bại, nhưng cuối cùng thứ duy nhất anh có chỉ là tôi. Bây giờ anh vẫn là anh, không có tôi anh sẽ càng tỏa sáng hơn nữa. Không cần nói hẹn gặp lại đâu. Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa.” Hoắc Vi Vũ cúp máy.
Cô rất sợ Cố Hạo Đình sẽ gọi lại nên tắt máy, vứt điện thoại trên ghế salon. Nói xong câu chia tay, hình như cơ thể cũng cạn kiệt sức lực. Cô ngồi thụp xuống, hai tay đan lại đặt trên đầu gối, cuộn người lại nhưng như thế vẫn rét run.
Không biết ba cô có hài lòng với quyết định này không…
Đêm xuống, cô lại mất ngủ. Trong phòng không có một bóng người nào, ngoại trừ cô. Cô cảm thấy cô độc vô cùng, trong lòng lạnh lẽo quá.
Cô hết nhớ tới ba mẹ đã sớm qua đời, rồi lại nhớ đến Cố Hạo Đình – người mà suốt đời này cô chẳng thể ở cạnh bên.
Chết rồi sẽ biến thành linh hồn sao? Cô có thể đến bên ba mẹ mình không?
Cô không đòi hỏi gì nhiều, chỉ hy vọng trong lòng một người nào đó luôn chứa đựng hình bóng của cô, để cô cảm thấy những ngày mình sống còn có chút ý nghĩa.
Tiếng động cơ trực thăng vang rền cả bầu trời.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại. Cô xuống giường, chạy chân trần về phía cửa sổ.
Một chiếc trực thăng đang tiến lại gần. Phản ứng đầu tiên trong đầu cô là trực thăng của Cố Hạo Đình.
Không phải ngày mai hắn phải tham gia hội nghị bầu cử sao? Đừng nói là đến giờ hắn vẫn chưa ngủ đấy nhé?
Cô rất sợ đối mặt với hắn, đối mặt với lời nói dối của hắn, sự tàn nhẫn của hắn, đối mặt với sự thật hắn là người ép chết ba cô.
Lúc này Hoắc Vi Vũ như con đà điểu đang chạy trốn suy nghĩ của chính mình. Cô chạy về phía cửa, khóa cửa rồi lui về phía sau mấy bước. Sau đó cô lại bê ghế chặn cửa, lại chồng thêm một chiếc ghế lên trên nữa.
Sau khi làm xong xuôi thì tiếng động cơ trên bầu trời cũng tắt hẳn. Cô chạy vào phòng mình, khóa cửa lại, ngồi ở đầu giường, dè chừng nhìn cánh cửa.
“Cộc! Cộc! Cộc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Mỗi tiếng gõ cửa như gõ vào trái tim cô. Cô không thể mở cửa được.
Tiếng đập cửa dừng hẳn.
Hắn đi rồi sao? Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Hoắc Vi Vũ cẩn thận rời giường, mở hé cửa, nhìn ra ngoài. Hình như hắn đi thật rồi.
“Rắc!” một tiếng, cửa sổ bật tung.
Hoắc Vi Vũ giật mình, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Cố Hạo Đình nhảy qua cửa sổ vào, lạnh lùng nhìn cô, vừa lo lắng nhưng vẫn cố nén tức giận: “Ai cho phép em chia tay?”