Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 424 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 424 QUÁ TAY RỒI
Hoắc Vi Vũ đoán chúng định đưa mình đến chỗ không người rồi trừ khử. Cô thực sự không ngờ Thái Nhã lại ác độc thế này.
Xe tiếp tục chạy thêm nửa tiếng nữa. Cảnh sát A nói: “Chỗ này chắc được rồi đấy, không có bóng người cũng không có camera.”
Tay cảnh sát lái xe nhìn xung quanh một lượt rồi bảo: “Ừ, ở đây được rồi. Chuẩn bị biển số xe chưa? Tư lệnh Cố không phải dạng vừa đâu, chỉ dựa vào camera giao thông vẫn lần ra được chúng ta đấy.”
“Yên tâm, em chuẩn bị hẳn bốn, năm cái rồi, đảm bảo anh ta không tìm ra nổi.” Cảnh sát A nói.
Tay cảnh sát lái xe liếc nhìn Hoắc Vi Vũ: “Đúng là tiếc cho một người đẹp. Đại ca này, dù sao nó cũng phải chết, hay anh em mình cứ sướng cái đã nhỉ?”
Cảnh sát A ngắm nghía gương mặt tinh tế của Hoắc Vi Vũ một hồi, rồi từ từ dời mắt xuống ngực cô, nuốt nước miếng thèm thuồng: “Được. Anh em ta cứ đào hố trước, sau đấy làm phát cho sướng đã rồi giết nó đem chôn sau.”
“Thế anh cho nó hôn mê thêm đi, đừng để đến lúc vừa đào hố xong nó đã tỉnh lại rồi chạy mất. Lúc đó thì chết cả lũ.” Tên lái xe nói.
Cảnh sát A lôi khăn tay ra, xịt thêm thuốc mê lên đó. Hoắc Vi Vũ lập tức nín thở lần nữa.
“Ôi mẹ ơi, này đại ca, anh phun nhiều thế, em thấy xây xẩm mặt mày rồi đây này.” Tên kia vội vàng dừng xe.
“Mau mở cửa sổ ra. Tao sợ nó bỏ chạy nên mới dùng nhiều cho chắc, nhưng hơi quá tay.” Cảnh sát A nói rồi bịt khăn lên mũi Hoắc Vi Vũ. Mới chỉ mười mấy giây mà gã cũng đã thấy choáng đầu, vội vàng mở cửa xe xông ra ngoài.
“Đại ca, anh cũng phải xuống xe rồi à.” Tên lái xe ban nãy cười khằng khặc.
“Mày bớt nói nhảm đi. Lấy xẻng ra đào hố đi còn chờ gì nữa. Đào sâu vào, đừng để lộ thi thể.” Cảnh sát A dặn.
“Rồi rồi, làm đây. Vận động tí cho nóng người rồi lát nữa cùng sướng nào.” Tên lái xe mở cốp lấy xẻng ra. Chúng tìm một khoảnh đất trống dưới một gốc cây lớn rồi bắt đầu đào hố.
Hoắc Vi Vũ ngồi dậy, thấy chìa khóa vẫn cắm ở xe bèn bò lên ghế trước, khởi động xe.
Cảnh sát A nghe tiếng động cơ liền nhìn về phía xe.
Hoắc Vi Vũ vội vàng quay đầu xe rồi đi thẳng. Tên lái xe ban nãy cũng dừng động tác, ngớ người nhìn Hoắc Vi Vũ lái xe đi mất dạng.
“Đại ca, sao nó tỉnh nhanh thế? Anh mua thuốc lởm đấy à?”
Cảnh sát A vỗ đầu gã: “Thuốc lởm mà ban nãy mày còn choáng đầu à?”
“Thế sao nó chạy được?” Tên kia hỏi với giọng ấm ức.
“Ý trời chứ làm sao.” Cảnh sát A đáp tỉnh bơ.
“Thế bây giờ anh em mình tính sao đây?”
“Cô ta chạy rồi, chúng ta cũng chẳng đuổi kịp. Giờ mau chóng rút lui thôi, tìm chỗ nào không ai quen biết rồi giấu họ tên mà sống, sau đấy cưới đứa nào xấu xấu một tí rồi sinh con đẻ cái.” Cảnh sát A nói rồi vứt xẻng xuống đất.
“Sao lại phải tìm đứa nào xấu xấu?” Tên kia cũng vứt xẻng xuống đất.
“An toàn chứ sao, hỏi ngu.”
“Nhưng em muốn cưới cô nào đẹp đẹp cơ.” Tên kia tủi thân than vãn.
“Sau này đừng bảo tao quen mày. Từ giờ trở đi tao không quen biết gì mày hết.” Cảnh sát A vừa đi vừa nói.
“Sao lại thế?”
“Cưới đứa đẹp thì an toàn cái đếch gì. Sau này có bị bắt thì đừng làm liên lụy đến tao.”
*** Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Hoắc Vi Vũ lái xe như bay, bàn tay nắm chặt vô lăng vẫn còn hơi run rẩy. Thái Nhã cho rằng cô là chủ mưu, vừa sợ đoạn video trong tay cô bị tung ra vừa hận cô uy hiếp bà ta nên chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Có lẽ bây giờ cô quay về, bà ta đã phái sẵn tốp thứ hai chờ sẵn ở nhà cô rồi.