Ngài Cố Thân Mến!

Chương 451

Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 451 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 451 CÔ SẮP ĂN TRÁI ĐẮNG RỒI
Tổng thống trầm ngâm giây lát rồi gọi điện cho người của ông ta, hỏi ngay: “Phía Lâm Thừa Ân có động tĩnh gì không?”

“Cậu ta đi ra bờ biển, chúng ta có cần đi theo không ạ?” Thám tử báo cáo lại.

Tổng thống vui ra mặt: “Biết ngay là như thế mà. Các cậu không cần xuống biển, chỉ cần chờ ở bờ biển thôi, phải liên tục giám sát tình hình qua camera với máy ghi âm rồi báo cáo cho tôi ngay, chuẩn bị sẵn sàng hết cho tôi, không được có sai sót, rõ chưa?”

“Vâng.”

Quản gia Tăng thấy tâm trạng của Tổng thống có vẻ rất thoải mái thì biết ý hùa theo: “Chúc mừng Tổng thống, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngài.”

“Du Tiệp Ngạo bị cầm chân ở nước G, Thẩm Mặc Thần cũng đang ở bên đó nghĩ cách cứu viện, tôi cho người tạm thời khống chế bọn họ cho nên Hoắc Vi Vũ không thể liên lạc với bọn họ được. Gia tộc của Lôi Quân đột nhiên nảy sinh vấn đề, không rảnh tay để về nước. Giang Nam Phong chẳng qua chỉ là một tay thư sinh chẳng làm lên trò trống gì. Hoắc Vi Vũ chỉ có thể nhờ Lâm Thừa Ân giúp đỡ. Mà cô ta tìm Lâm Thừa Ân thì cũng chứng minh một chuyện.”

“Đúng là sợi dây chuyền đang ở trong tay cô ta.” Quản gia Tăng nói tiếp câu nói còn dang dở của Tổng thống.

Tổng thống bật cười: “Một khi tôi có được sợi dây chuyền, lực lượng quân đội cùng với vũ khí cao cấp của nước M sẽ phục vụ cho tôi, sẽ không còn ai cản được bước chân của tôi nữa. Bao giờ tôi lấy được dây chuyền thì báo cho phía nước B, bảo họ tiền trảm hậu tấu, giết Cố Hạo Đình đi.”

“Không chỉ vậy, Hoắc Vi Vũ sẽ bị khép tội gián điệp, Lâm Thừa Ân giúp đỡ cô ta cũng bị coi là đồng lõa của gián điệp. Lâm Thừa Ân lại là anh em với Du Tiệp Ngạo, dù Du Tiệp Ngạo có về nước thì danh dự cũng bị ảnh hưởng, không thể làm được chuyện gì to tát nữa. Tất cả đều nằm trong bàn tay của ngài.” Quản gia Tăng nói với giọng thán phục.

“Bảo Trung tá Lý cố ý thả Hoắc Vi Vũ đi đi.” Tổng thống ra một mệnh lệnh đầy thâm hiểm.

“Vâng.”

***

Nhân lúc hai cô nàng kia đang mải hái hoa quả, Hoắc Vi Vũ len lén chạy ra bờ biển rồi dứt khoát nhảy xuống.

Cô bơi ra giữa biển. Bơi lâu đến mức hai tay không vươn nổi. Nước biển quá lạnh, đã vậy cô còn đang đến tháng, bụng đau thắt lên từng cơn. Cảm giác choáng váng ập đến liên tiếp nhưng cô không thể hôn mê lúc này được.

Hoắc Vi Vũ siết chặt điện thoại di động trong tay, nhìn thấy từ phía xa xa có du thuyền đang lướt tới. Niềm hy vọng dấy lên trong lòng cô.

Trên điện thoại của Lâm Thừa Ân, tín hiệu định vị của Hoắc Vi Vũ đang ở ngay gần đó.

“Giám đốc Lâm, hình như trên mặt biển có người!” Cấp dưới của Lâm Thừa Ân báo cáo. Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!

Lâm Thừa Ân lập tức dùng ống nhòm nhìn xuống thì thấy đó là Hoắc Vi Vũ: “Lái qua đó mau lên!”
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy người trên thuyền là Lâm Thừa Ân, bèn nở một nụ cười rạng rỡ: “Thừa Ân, cuối cùng anh cũng…”

Chưa kịp nói hết, cô đã chìm vào cơn hôn mê. Chẳng biết bao lâu trôi qua, Hoắc Vi Vũ mới tỉnh lại, mở mắt ra.

“Cái con bé này, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.” Mẹ Lâm ngồi bên cạnh cô mà lau nước mắt.

Hoắc Vi Vũ thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Cuối cùng cô cũng vào đến đất liền, bước tiếp theo chính là đến nước B.

“Dì ơi, con không sao.” Hoắc Vi Vũ ngồi dậy.

“Không sao gì mà không sao? Suýt nữa thì con chết cóng rồi kìa. Sao cái tên Cố Hạo Đình kia có thể độc ác đến mức giam con trên đảo thế hả? Tiểu Vũ, dì sắp xếp cho con ra nước ngoài nhé?” Mẹ Lâm lo lắng nói.

“Dì đừng vội mà, con đói quá, có gì ăn không ạ?” Hoắc Vi Vũ chuyển chủ đề.

“Được rồi, để dì mua cho con. Con muốn ăn gì?” Mẹ Lâm nói với vẻ đau lòng.

“Canh bí đao xương sườn, trứng xào cà chua và cá kho tộ ạ.”

“Được.” Mẹ Lâm cầm ví tiền rồi đi ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ vừa thấy mẹ Lâm ra ngoài thì lập tức rút kim truyền trên tay rồi chạy ra khỏi cửa.

Lâm Thừa Ân đang hút thuốc ở bên ngoài, thấy Hoắc Vi Vũ ra thì nghi ngờ hỏi: “Tiểu Vũ, em định đi đâu đấy?”

Hoắc Vi Vũ hơi căng thẳng, siết chặt nắm tay, đôi mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ, cô giải thích: “Em muốn ra ngoài cho thoáng một tí ấy mà.”

Bình Luận (0)
Comment