Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 467 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 467 ĐÃ HẾT THUỐC CHỮA RỒI
Phủ Tổng thống.
Quản gia Tăng thấy sắc mặt Tổng thống đã dịu đi nhiều nên mới dám hỏi: “Sự việc tiến triển thuận lợi không ạ?”
“Bảo bên nước G kia tạm thời đừng hành động, nói không chừng cô ta sẽ thành vợ Duật Nghị, đến lúc đó Du Tiệp Ngạo sẽ về phe tôi thôi.” Tổng thống dặn dò.
“Vâng.” Quản gia Tăng nhìn về phía màn hình, sợi dây cuối cùng của camera giấu kín đã bị Duật Nghị cắt nốt. Những đốm trắng xen nền xám như bị nhiễu tín hiệu xuất hiện trên màn hình.
“Tổng thống tin cô ta thực sự cắt đứt với Cố Hạo Đình rồi sao?” Quản gia Tăng hoài nghi.
“Người đứng trên đỉnh cao quyền lực, ngạo nghễ nhìn chúng sinh như Cố Hạo Đình khi thấy những đoạn băng ghi hình đó, đồng thời còn tận mắt chứng kiến Hoắc Vi Vũ với Lâm Thừa Ân xảy ra quan hệ trai gái, chắc chắn sẽ cực kỳ để ý, cho dù không cắt đứt thì cũng “gương vỡ khó lành”. Bây giờ tôi đang hoài nghi tín vật của Giang Khả đang nằm trong tay Hoắc Vi Vũ, phải làm thế nào mới khiến cô ta lấy ra đây?” Tổng thống nheo đôi mắt ngập tràn vẻ nghi ngờ.
Quản gia Tăng khẽ cười: “Chỉ cần chắc chắn tín vật đang nằm trong tay cô ta là được rồi. Nếu có một ngày cô ta trở thành con dâu Tổng thống, rồi trở thành phu nhân Tổng thống tương lai, thì sau này nhỡ con cô ta hoặc cha của con cô ta gặp nạn, chắc chắn cô ta sẽ dùng nó để củng cố quyền lực và địa vị. Lúc đó, dù cô ta nói mình cướp được tín vật từ tay Giang Khả hay vô tình nhặt được cũng chẳng ai dám bàn tán gì. Cô gái này rất giỏi bảo vệ mình bằng mồm mép, chưa kể còn quyết đoán, can đảm và thông minh nữa. Chỉ sợ là cậu Duật Nghị không “cầm cương” được cô ta thôi.”
Trong mắt Tổng thống lướt qua tia nham hiểm, ông ta nhếch môi cười: “Quản gia Tăng, lần này Cố Hạo Đình lập được công, theo lý nên để cả nước chúc mừng hắn, ông tổ chức tiệc mừng công cho hắn đi. Hắn đã là Trung tướng rồi đúng không? Cứ phong cho hắn làm Thượng tướng, tiệc mừng công lần này nên bố trí long trọng một chút, nên mời ai thì mời hết đi. Cố Hạo Đình còn tình cảm với Hoắc Vi Vũ hay không thì nhìn là biết.”
“Tổng thống sáng suốt.”
***
Trong nhà Hoắc Vi Vũ.
Đến khoảng hai giờ sáng, chuyên gia an ninh mới gỡ được hết camera ẩn và thiết bị nghe lén.
Duật Nghị sai người sửa cửa xong, còn lắp thêm thiết bị phản giám sát. Chỉ cần có người lắp đặt thiệt bị nghe lén và camera trong nhà Hoắc Vi Vũ, thiết bị phản giám sát sẽ lập tức nháy đèn đỏ báo động.
“Giả Mẫn Tử, cô đắc tội với ai sao? Tên khốn kia đã lắp tận mười cái camera trong nhà cô cơ đấy. Khi cô tắm, hắn cũng nhìn thấy hết rồi.” Duật Nghị kinh ngạc nói.
“Tên khốn” sao? Dùng từ hay lắm.
“Mấy ngày nay tôi không tắm, chẳng bị nhìn thấy gì hết.” Hoắc Vi Vũ nói xong thì đi vào phòng mình, ôm quần áo cần giặt ra.
“Ầy… Sao cô không biết tranh thủ mà tắm vậy? Mấy ngày không tắm, chẳng trách có mùi là lạ.” Duật Nghị xoa mũi, tỏ vẻ chán ghét.
Hoắc Vi Vũ khẽ cười, chỉ vào cửa: “Anh có thể đi rồi.”
Duật Nghị xụ mặt: “Chẳng phải cô bảo mời tôi ăn cơm sao?”
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Hoắc Vi Vũ đến trước tủ lạnh, lấy ra một lon bia, ném cho Duật Nghị.
Duật Nghị bắt lấy theo bản năng, cau mày rồi nói đầy tủi thân: “Cô mời tôi ăn cái này thôi hả? Từ nay về sau, tôi sẽ không tin cô nữa đâu.”
“Bây giờ giác ngộ còn kịp đấy.” Hoắc Vi Vũ đáp lại với vẻ biếng nhác.
Duật Nghị lập tức hớn hở: “Tôi thích nhất là kiểu con gái nhanh nhẹn, hoạt bát như cô. Cảm giác mới mẻ lắm.”
Hoắc Vi Vũ không thích đàn ông bám dai, đành buông lời rất tàn nhẫn dứt khoát: “Thật ra mấy ngày rồi tôi không đánh răng.”
Duật Nghị mím môi, sắc mặt trắng bệch, tranh đấu trong lòng một hồi rồi nói: “Được mà, đau ốm bệnh tật hay hạnh phúc sướng vui phải có nhau, mai này tôi cũng không đánh răng cùng cô.”
Hoắc Vi Vũ á khẩu mất một lúc rồi mới uể oải đẩy Duật Nghị ra ngoài: “Anh hết thuốc chữa rồi, có thể biến đi được rồi đó. Anh mà không đi thì càng chứng tỏ não có vấn đề.”
Duật Nghị không nhúc nhích tí nào.
Hoắc Vi Vũ hơi bất đắc dĩ: “Muộn rồi, tôi muốn đi tắm, anh ở đây không tiện đâu.”
“Mai tôi tới tìm cô ăn cơm, cô chỉ cần mời thôi, còn tôi trả tiền. Ngủ ngon nhé, A Tử.” Duật Nghị vui vẻ đi mất.