Ngài Cố Thân Mến!

Chương 478

Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 478 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 478 VỢ CẰN NHẰN
“Nhớ ăn đúng bữa đấy, đừng uống rượu, cũng đừng ăn đồ lạnh. Em phải chăm sóc mình cho tốt, vì chúng ta còn phải sinh rất nhiều em bé mà, biết chưa?” Cố Hạo Đình dặn dò.

“Anh cũng không được hút thuốc, không được uống rượu, ăn nhiều vào, ngủ đủ giấc nữa. Anh phải chịu khó vỗ về ‘cậu em’ của anh vào, vì em là người sinh con nhưng tố chất đứa trẻ thế nào thì do anh quyết định đó.” Hoắc Vi Vũ lém lỉnh đáp lại.

Trên đời này cũng chỉ có cô dám chê “tố chất” của hắn mà thôi. Hắn cắn nhẹ môi cô một cái: “Lần sau sẽ cho em thử xem nó có ‘chất’ không.”

Đúng lúc này, tiếng tít tít vang lên. Cố Hạo Đình nhíu mày nhìn máy cảnh báo đeo trên người.

Hoắc Vi Vũ biết hắn phải đi rồi. Hắn chưa đi mà cô đã bắt đầu thấy nhớ. Nhưng cô biết mình không giữ hắn được mà cũng không nên giữ.

“Đi đường cẩn thận nhé.” Hoắc Vi Vũ dịu dàng nói.

Cố Hạo Đình nhìn cô, dù trong bóng tối cũng vẫn thấy rõ đường nét yêu kiều của cô. Hắn nói một câu đầy ẩn ý: “Chờ anh.”

“Ừ.” Hoắc Vi Vũ đáp lời, sau đấy cảm nhận được một làn gió lướt qua mặt mình, tiếp đó là một tiếng cạch.

Cô vô thức lao đến bên cửa sổ, nhìn theo cái bóng lướt qua mặt đất rồi mất tăm giữa màn đêm. Phòng cô ở tầng bốn mà không biết hắn làm thế nào mà đến lặng lẽ, đi biệt tăm như thế.

Cô cứ đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ, nhìn vào màn đêm tĩnh lặng, lâu thật lâu. Cho đến khi bỗng dưng có tiếng đập cửa.

“Giả Mẫn Tử, tôi vừa đi tra camera ở phòng an ninh rồi. Tôi thấy rõ ràng cô đã về nhà, họ còn nói tên cô không phải Giả Mẫn Tử mà là Hoắc Vi Vũ. Cô ra đây nói rõ ràng cho tôi! Cô mà không mở cửa thì tôi đạp cửa xông vào đấy.” Duật Nghị quát ầm lên, đập cửa rầm rầm.

Hoắc Vi Vũ hết cách, đành bật đèn, đi ra ngoài mở cửa cho gã.

“Tại sao lại lừa tôi?” Duật Nghị bực bội chất vấn.

“Có phải bây giờ anh đang rất ghét tôi, thấy tức giận và nghĩ rằng cô nàng này thật đáng ghét khi lừa mình mãi đến giờ, và anh chỉ muốn xử tôi luôn cho xong, đúng không?” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh hỏi lại.

“Cô cũng tự biết cơ đấy, thế sao ban nãy không ra mở cửa?” Duật Nghị nghênh ngang bước vào.

Hoắc Vi Vũ xoay người, nhìn Duật Nghị đã ngồi chễm chệ trên sofa: “Anh Duật này, anh không phải tuýp người tôi thích, tôi lừa anh vì không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh cả. Nếu anh giận tôi, thấy tôi đáng ghét, thì sau này cách xa tôi ra đi.”

Duật Nghị câm nín mất một lúc, sau đấy cười hì hì bảo: “Tôi không giận, tôi cảm thấy rất thú vị. Cô nói cho tôi tên giả mà tôi vẫn cứ coi là thật, còn gọi như đúng rồi, nghĩ lại thấy thật buồn cười.”

Hoắc Vi Vũ: “…”
“Cứ đổi từ tức giận tới vui nhanh thoăn thoắt như thế, anh không thấy mệt sao?” Hoắc Vi Vũ nheo mắt lại, lạnh lùng nói.

“Tôi mà cút như lời cô bảo thì sau này làm sao gặp được cô nữa, thế nên thôi không giận làm gì. Dù sao cũng là chuyện nhỏ mà, tôi không hẹp hòi thế đâu. Phải rồi, cô ăn cơm chưa? Tôi còn chưa ăn, vì tìm cô suốt đấy. Sao cô bảo sẽ mời tôi ăn mà?” Duật Nghị đổi đề tài.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm gã. Cô qua lại với Lâm Thừa Ân là vì hai người lớn lên bên nhau như anh em một nhà. Mọi điều mà cậu ta làm đều xuất phát từ sự lo nghĩ cho cô, mong cô hạnh phúc, thế nên cô không nỡ dứt bỏ tình nghĩa hai mươi mấy năm trời. Còn Duật Nghị thì có ý đồ nào đó với cô, dù cho trông gã có giống cậu em đáng yêu nhà bên thế nào thì cô cũng không thể cho gã hy vọng, nếu không sẽ khiến Cố Hạo Đình thất vọng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Anh hẹn với ai thì đi tìm người đó đi. Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ.” Hoắc Vi Vũ hạ lệnh đuổi khách, mở rộng cửa chuẩn bị tiễn người.

“Ấy đừng, ừm… thật ra tôi cũng không đói. Tôi nói cho cô nghe một bí mật động trời nhé, qua đây ngồi đi.” Duật Nghị vừa nói vừa vỗ vị trí cạnh mình.

Bình Luận (0)
Comment