Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 513 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 513 HẮN LÀ ANH HÙNG CHÂN CHÍNH
Cố Hạo Đình nhìn lướt qua sắc mặt của mọi người.
“Quân đội là dùng để bảo vệ quốc gia, không phải vì lợi ích cá nhân của mình tôi. Cho dù tôi thắng thì cũng sẽ để lại tiếng xấu ngàn đời, huống hồ người trong quân đội đều là anh em từng đồng hành cùng tôi.” Cố Hạo Đình hạ quyết tâm: “Một khi bị công bố thì đều là việc do mình tôi làm, các cậu không dính líu gì đến tôi hết.”
“Tư lệnh, nếu như Tổng thống công khai chứng cớ mà ngài không phản kháng thì chắc chắn sẽ bị phán tội tử hình.” Trung tá Thượng lo lắng, khóe mắt dần đỏ hoe.
“Chúng tôi thề chỉ trung thành với Tư lệnh, chẳng phải Ung Chính cũng đã thành một đấng minh quân đó sao? Chỉ cần cống hiến hết mình là được. Ai mà chẳng có khuyết điểm, tôi ủng hộ Tư lệnh binh biến.” Lão Triệu nói.
“Tôi cũng hết sức ủng hộ, người đứng đầu thì phải có năng lực, Duật Cẩn mưu mô độc ác, hãm hại người mình, loại người đó không xứng làm Tổng thống.” Vương Đông cũng tỏ thái độ không bằng lòng.
“Dù sao tôi sống cũng là người của Tư lệnh, chết cũng là ma của Tư lệnh. Nếu như có thêm thời gian thì tốt, chúng ta chắc chắn có thể vạch mặt con cáo già Duật Cẩn đó.” Trung tá Thượng nói với vẻ bất bình.
Cố Hạo Đình vẫn im lặng.
“Tư lệnh, ngài mau nói gì đi. Nếu như ngài muốn động binh thì tôi lập tức sắp xếp người ám sát Duật Cẩn.” Tần Duyệt kích động.
“Nếu như tôi ám sát ông ta thì chẳng khác gì ông ta rồi.” Cố Hạo Đình trầm giọng, đứng dậy, đưa mắt nhìn mọi người: “Chúng ta là quân nhân, ích lợi của quốc gia, của nhân dân phải đặt cao hơn hết thảy. Bây giờ đang thù trong giặc ngoài, binh biến sẽ không có lợi cho đất nước, Duật Cẩn vì nước nhà nên chưa vội công bố thì sao tôi có thể vì lợi ích của bản thân mà vứt bỏ nhân dân? Một khi chứng cứ được tung ra, tôi sẽ chạy qua nước M, các anh có thể đầu quân cho Sở Thanh Vân. Cậu ấy có thể thay tôi bảo vệ các anh không bị chút tổn hại nào.” Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Tư lệnh, vậy bên ông cụ nhà Tư lệnh thì phải làm sao đây? Cố Thị và V Thị chắc chắn sẽ bị đóng cửa, danh dự của ngài phải làm sao đây? Ngài có chạy đến nước M thì chắc chắn Duật Cẩn cũng sẽ không bỏ qua cho ngài.” Trung tá Thượng mất bình tĩnh.
Cố Hạo Đình nhìn vào khoảng không bằng cặp mắt sắc bén, sâu thẳm như giếng cổ ngàn năm: “Nếu việc đã thế này thì tôi sẽ giải thích cho ông nội. Tiền tài vốn là vật ngoài thân, tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ cũng đủ cho người nhà tôi không phải lo cơm ăn áo mặc rồi. Các anh đi đi.”
Cố Hạo Đình nói xong nhưng mọi người không những không bỏ đi mà còn đồng thanh nói: “Xin Tư lệnh suy xét lại, chúng tôi thề chỉ tận trung với Tư lệnh.”
Hoắc Vi Vũ đứng ngoài cửa nắm chặt tay, nước mắt đã hoen mờ đôi mắt.
Cố Hạo Đình không chọn cách cầm quân nổi dậy mà chọn con đường tự hủy hoại mình. Hắn bảo vệ an toàn cho tướng sĩ của mình, bảo vệ cô bằng cách hy sinh bản thân. Một người như vậy không đáng mất đi, không đáng vì cô mà không màng đến thân mình, mất hết tất cả.
Duật Cẩn là hạng người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ông ta kiêng kỵ Cố Hạo Đình, sợ Cố Hạo Đình sẽ có ngày trỗi dậy, quay về báo thù, thế nên không thể có chuyện ông ta buông tha cho Cố Hạo Đình. Khi Cố Hạo Đình có quân đội, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng một khi hắn không còn nắm binh quyền, Duật Cẩn chắc chắn sẽ dồn hắn vào chỗ chết.
Hoắc Vi Vũ về tới phòng, mắt nhắm lại, lau khô nước mắt. Lòng đang kích động, mạch máu nổi cộm trên cổ, nước mắt lại tuôn rơi. Cô thà để Cố Hạo Đình hận cô, ghét cô, cũng vẫn hy vọng hắn mãi ngự ở trên cao, làm anh hùng, không bị cô liên lụy.
Cô cởi hết quần áo, để lại như vị trí ban đầu, như chưa từng tỉnh lại. Vừa làm xong thì có tiếng bước chân vang lên.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay. Hơi thở của hắn, mùi vị của hắn sớm đã khắc sâu vào trí nhớ cô. Hôm nay là ngày cô hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, cũng là ngày khó khăn nhất mà cô từng trải qua.