Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 530 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 530 MUỐN HOẮC VI VŨ LÀM CON DÂU ÔNG SAO? MƠ ĐI!
“Tôi giật dây con của ông á? Tôi nghĩ, trước chuyện trái phải đúng sai, con trai ông hiểu chuyện hơn ông nhiều.” Hoắc Vi Vũ nói chẳng chút khách sáo.
“Hiểu chuyện gì chứ? Nếu không có tôi thì nó đã chết mấy trăm lần rồi.” Tổng thống mất bình tĩnh, giọng nói đột ngột vút cao.
Hoắc Vi Vũ cười khẩy: “Anh ta chết chẳng phải vì ông hay sao? Với tính tình anh ta thì làm sao chọc phải kẻ địch khó nhằn gì được? Tại ông khăng khăng bắt anh ta ngồi lên vị trí không phải của mình đấy chứ. Khi ông còn sống thì có thể bảo vệ anh ta, nhưng ông không thể nào sống lâu trăm tuổi! Tần Thủy Hoàng có giỏi giang là thế, thống nhất sáu nước, xây dựng trường thành, phát hành tiền tệ, mở đường giao thông, khai sáng nên một vương triều hùng mạnh. Nhưng vừa vào tay hoàng đế đời thứ hai thì hoàng triều đã đổi sang họ mới, hắn chỉ sống được có hai mươi tư tuổi mà thôi.”
“Câm miệng!” Duật Cẩn ngắt lời Hoắc Vi Vũ: “Tôi biết mình phải làm thế nào, tôi cũng sẽ khắc ghi thất bại của người đời trước vào tâm khảm. Cô đừng nghĩ cô giật dây thằng Nghị thành công thì có thể biến nguy thành an. Cô cho rằng tôi không trị được cô và nó hay sao? Một tiếng nữa sẽ có phóng viên tới phỏng vấn cô, cô dựa theo kịch bản tôi đưa mà học thuộc lòng, chỉ cần cô cố ý phá rối thì tôi sẽ lập tức công khai bằng chứng bán nước của Cố Hạo Đình cho giới truyền thông, đừng hòng giở trò với tôi.”
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ngầu: “Đáng lẽ người làm cha phải ủng hộ con cái hướng tới ước mơ, chứ không phải đi ép con trai mình làm điều mà nó không muốn!”
“Là một người cha, tôi phải uốn nắn nhân sinh quan và giá trị quan của nó. Trẻ con luôn chỉ biết ham chơi hưởng thụ mà không muốn gánh vác trách nhiệm. Ngoài là cha của nó, tôi còn là con cháu nhà họ Duật. Tôi không thể để con mình sống tầm thường, không có tiếng tăm gì!” Duật Cẩn dứt khoát nói.
Ông ta quay người đi ra ngoài, nói với Y Phương Phương đang đứng ngoài cửa: “Người của tôi sẽ tắm rửa cho cô ấy, cô đi về đi.”
“Để tôi giúp cô ấy đi. Dù sao chúng tôi cũng quen biết nhau mà.” Y Phương Phương không chịu đi.
Tổng thống quét mắt lườm cô ấy: “Tôi nghĩ, với lập trường của cô, không thích hợp để qua lại với con dâu tôi.”
Nói xong, ông ta ra lệnh cho cận vệ: “Không có lệnh của tôi, không được cho bất cứ ai vào.”
“Rõ!” Cận vệ nói.
Y Phương Phương có cảm giác rất kì quái. Cô qua lại với Hoắc Vi Vũ chỉ đơn giản vì thích tính cách của cô ấy mà thôi, có suy xét gì đến thân phận và địa vị đâu.
Tổng thống này… lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử quá rồi đấy. Thế thì đừng có trách cô không khách sáo. Muốn Hoắc Vi Vũ làm con dâu ông à? Mơ đi!
Y Phương Phương nhoẻn miệng cười, đi ra bên ngoài, gọi cho Sở Thanh Vân.
“Thanh Vân à? Tối nay anh rảnh không?” Y Phương Phương dịu dàng hỏi.
Sở Thanh Vân hơi khựng lại, chưa kịp phản ứng với giọng điệu của đối phương, bèn nhếch miệng cười xấu xa: “Hôm nay em cắn thuốc à? Tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ anh.”
Y Phương Phương trợn ngược mắt, thầm khinh bỉ hắn.
“Thôi quên đi, cho em xin số của Cố Hạo Đình với.” Y Phương Phương trực tiếp yêu cầu.
Sắc mặt Sở Thanh Vân sa sầm, hắn lạnh lùng nói: “Em thử đi tìm cậu ta xem anh có đánh què chân em không.”
“Vốn dĩ em định giải quyết mọi chuyện bằng một cú điện thoại. Nhưng nếu anh không cho số thì em đành đi gặp trực tiếp vậy.” Y Phương Phương nào có biết sợ bao giờ.
“Chờ đấy, đừng có ôm mưu đồ gì với cậu ta, cậu ta không thích em đâu.” Sở Thanh Vân nhắc nhở.
“Cúp đây.” Y Phương Phương trợn mắt đến nỗi đau cả mắt.
Âm báo tin nhắn vang lên, Sở Thanh Vân gửi số của Tần Duyệt cho Y Phương Phương rồi nhắn thêm một câu: “Em liên hệ với cấp dưới này của cậu ta cho an toàn, tên này mặt rỗ như tổ ong, cao chưa đến mét bảy, đêm hôm còn tự động tàng hình.” ngontinhhay.com
Y Phương Phương nghẹn lời.
Gã đàn ông độc ác này không thể gửi số của một chàng đẹp trai cho cô sao? Rõ ràng là âm hiểm từ trong xương cốt mà.