Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 552 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 552 HẮN ĐÚNG LÀ THIÊN THẦN
Một người lính bưng thức ăn vào phòng, hai người lính khác thay ga giường rồi dùng cái bình chứa chất lỏng gì đó xịt lên ga giường mới trải, sau đấy khiêng Duật Nghị lúc này chỉ mặc mỗi quần lót, trên người đầy dấu hôn đặt lên giường.
Xong xuôi, ba người lính lặng lẽ rút lui qua đường cửa sổ.
Hoắc Vi Vũ thấy tò mò bèn quấn khăn tắm đi tới chỗ cửa sổ.
Hóa ra phòng 1809 và phòng 1911 được nối với nhau bằng một tấm ván gỗ, bên ngoài tấm ván có một tấm vải lớn vẽ theo kiểu 3D rủ từ trên tầng cao xuống, hòa hợp với kiến trúc của khách sạn nên người đứng từ xa nhìn vào sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường. Thì ra đây cách giúp Cố Hạo Đình vào phòng cô mà không để lộ sơ hở nào.
Sau khi rút lui, các binh sĩ thu lại ván gỗ, đưa mắt ra hiệu cho người ở phòng 1709, ngay lập tức tấm vải được thu lại. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng 2 phút, quả là lính đặc chủng có khác.
Hoắc Vi Vũ hoàn hồn, kéo rèm cửa sổ rồi quay lại phòng tắm. Cô tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài, ngồi trên sofa, ngẩn người nhìn Duật Nghị vẫn đang ngủ say trên giường.
“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ ra đến cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy bên ngoài có Tổng thống, quản gia Tăng, còn có… Cố Hạo Đình và Trung tá Thượng.
Cô quay về giường, đánh thức Duật Nghị. Duật Nghị mơ màng mở mắt ra nhìn Hoắc Vi Vũ, lúc liếc thấy dấu hôn trên cổ và xương quai xanh của cô thì ánh lên niềm vui sướng.
Hoắc Vi Vũ giục: “Ba anh với Cố Hạo Đình tới rồi, đang chờ ngoài cửa.”
“Họ đến làm gì?” Duật Nghị không hiểu ra làm sao, lật chăn lên liền thấy mình mặc độc một cái quần lót, trên người còn đầy dấu vết tình ái.
Gã đờ đẫn nhìn sang Hoắc Vi Vũ, trong mắt thoáng qua vẻ vui sướng, hỏi thật khẽ vì ngỡ là mơ: “Chúng ta làm rồi sao?”
Hoắc Vi Vũ không muốn lừa gã, nhưng lời Cố Hạo Đình nói vẫn khắc ghi trong đầu cô. Cô không muốn chia tay với Cố Hạo Đình. Giữa Duật Nghị và Cố Hạo Đình, cô chọn tin tưởng Cố Hạo Đình.
“Tôi không biết. Anh cũng không biết sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
“Xin lỗi, tôi không biết trong đồ ăn có thuốc. Mà rõ ràng cô không ăn tí gì cơ mà?” Duật Nghị thấy khó hiểu.
“Trong chai nước cũng có thuốc, sau đấy không lâu tôi cũng hôn mê.” Hoắc Vi Vũ giải thích. Cô nói đúng sự thật nên cũng không thấy chột dạ.
Duật Nghị nhìn dấu vết trên người cô, tủm tỉm cười trộm, xoay người xuống giường mặc quần áo.
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên. Hoắc Vi Vũ vẫn đứng nguyên đó, để Duật Nghị ra mở cửa.
“Đang làm cái gì mà mãi không ra mở cửa thế hả?” Duật Cẩn trách mắng, lúc thấy dấu hôn đo đỏ trên cổ Duật Nghị thì đôi mắt lóe lên tia sáng. ngontinhhay.com
“Mau xin lỗi Tư lệnh đi.” Duật Cẩn mào đầu mục đích mình tới đây.
“Có lỗi gì mà phải xin?” Duật Nghị kháng nghị.
“Ban nãy con làm hỏng xe người ta còn không chịu xin lỗi à?” Duật Cẩn cao giọng.
“Làm gì có chuyện đó, không phải con làm đâu, từ nãy đến giờ con ở trong phòng suốt mà.” Duật Nghị giải thích.
Duật Cẩn lướt qua Duật Nghị, bước vào phòng.
Đương nhiên là ông ta biết Duật Nghị không làm chuyện đó, chẳng qua chỉ muốn tìm cớ dẫn Cố Hạo Đình tới đây thôi. Duật Cẩn đứng trước mặt Hoắc Vi Vũ, nhìn dấu vết trên người cô, đáy mắt loáng qua vẻ mừng rỡ.
Hoắc Vi Vũ thấy căng thẳng, quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào ông ta, tay bất giác che đi dấu hôn trên cổ.
“Trước đó có thật là Duật Nghị vẫn luôn ở trong phòng không?” Duật Cẩn hỏi.
Hoắc Vi Vũ nghiêng đầu nhìn Cố Hạo Đình, rồi lại nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Duật Nghị, khẽ đáp: “Phải.”
Ngay sau đó, cô cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống che đi đôi mắt trong veo chứa đựng cả cửa sổ tâm hồn, để không ai có thể thấy được suy nghĩ thực sự của cô. Duật Cẩn cười ôn hòa, bước tới chỗ Cố Hạo Đình rồi nói: “Ngại quá, Tư lệnh à, tôi hiểu lầm thằng con mình mất rồi. Hai đứa nó đều ở trong phòng “bận việc” nên chắc không phải Nghị Nhi làm đâu.”