Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 556 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 556
DIỄN BIẾN ĐỘNG TRỜI
Cố Hạo Đình đang chuẩn bị lấy di động thì đột nhiên có tiếng chuông kêu, hắn không kịp tắt.
Quản gia Tăng nghe thấy phòng trong có tiếng chuông di động liền vội vàng chạy tới cửa căn phòng mà họ đang nấp.
Đồng tử mắt co lại, Cố Hạo Đình cũng lao ra cửa nhanh như một con báo, chỉ sải hai bước chân đã tới nơi, mở cửa rồi lấy thân mình chặn cửa, nhếch môi cười châm chọc, nhìn Duật Cẩn mà nói: “Cuộc trò chuyện của hai người quả là đặc sắc. Không biết Mai Kính Sơn nghe thấy thì sẽ có cảm tưởng gì đây.”
“Cố Hạo Đình, sao cậu lại ở trong này?” Duật Cẩn hoảng hốt thốt lên.
“Sao tôi lại không thể ở đây?” Cố Hạo Đình lạnh lùng hỏi lại.
Duật Cẩn tỏ vẻ cảnh giác, hoài nghi nhìn cửa phòng: “Trong căn phòng đó có ai?”
Hoắc Vi Vũ chợt căng thẳng, bò về phía gầm giường.
Cố Hạo Đình tới trước mặt Duật Cẩn, cặp mắt lạnh lùng khóa chặt lấy ông ta: “Tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại kiêng kỵ tôi như thế.”
“Cậu dùng binh như thần, ai chẳng lo sợ. Từ xưa đến nay không có bậc quân vương nào muốn thuộc hạ của mình công cao lấn chủ.” Duật Cẩn ngẩng lên nói.
Nếu đã bị Cố Hạo Đình nghe thấy thì ông ta cũng không cần ngụy trang nữa.
“Từ trước tời giờ tôi vẫn luôn ủng hộ ông.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
“Ủng hộ tôi ư? Anh em của cậu cưới em họ của phó Tổng thống, cậu lại nắm binh quyền trong tay. Cậu mà đổi ý làm phản thì tôi còn chẳng có thì giờ mà phản ứng.” Duật Cẩn nói bằng giọng đề phòng.
Cố Hạo Đình hiểu rồi. Duật Cẩn từ trước đến nay luôn là kẻ đa nghi, ngoài mặt ông ta tỏ ra ôn hòa, phong cho hắn làm vương, còn giao Duật Nghị cho hắn dạy dỗ, có vẻ tin tưởng hắn lắm nhưng thực ra đều là mưu tính cho bản thân.
“Nếu tôi muốn lật đổ ông thì đã làm từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ cậu không muốn lật đổ tôi?” Duật Cẩn cười khẩy, “Tất cả những việc tôi làm, văn bản tôi từng ký, chắc đều bị cậu điều tra cả rồi. Không phải cậu không muốn lật đổ tôi, chẳng qua chưa tìm được lý do thích đáng thôi.”
Cố Hạo Đình trầm mặc, đăm chiêu nhìn Duật Cẩn thâm sâu.
Trong thời gian tại vị, Duật Cẩn luôn là người chăm lo việc nước, yêu thương nhân dân, cư xử ôn hòa lễ độ, tất cả văn bản ông ta từng ký đều là vì nước vì dân. Hắn chưa bao giờ có ý định lật đổ một bậc quân vương dân chủ như thế.
Sở Thanh Vân cưới Y Phương Phương chỉ là một sự trùng hợp chứ không liên quan gì đến yếu tố chính trị.
Trước kia, hắn cho rằng mình cần bảo vệ đất nước khỏi kẻ thù bên ngoài nên phát triển quân sự. Còn Duật Cẩn yêu nước thương dân phát triển kinh tế từ bên trong. Hai người đồng tâm hiệp lực sẽ giúp quốc gia ngày càng giàu mạnh. Nhưng bây giờ hắn mới biết mình suy nghĩ quá ngây thơ.
“Thế thì đừng để tôi tìm ra lý do.” Cố Hạo Đình nói với vẻ lạnh nhạt.
“Tìm ra thì sao? Cậu chuyển nhượng trái phiếu cho nước B đồng nghĩa với việc phạm tội bán nước. Cậu mà lật đổ tôi thì tôi nhất định sẽ kéo cậu chết cùng. Nếu không vì nghĩ đến chuyện đất nước cần có cậu bảo vệ, tôi đã chẳng nương tay. Đừng có ép tôi.” Duật Cẩn cảnh cáo.
Cố Hạo Đình nhếch môi cười, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, không nói thêm gì, rời khỏi phòng.
Duật Cẩn đưa mắt nhìn phòng trong. Quản gia Tăng hiểu ý liền vào phòng kiểm tra, thấy trong tủ lẫn dưới gầm giường đều không có ai thì quay ra lắc đầu với Tổng thống.
“Chúng ta quay về thôi, chỗ này không an toàn.” Tổng thống trầm giọng nói.
… Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Trong hội trường.
Hoắc Vi Vũ được lính của Cố Hạo Đình đưa ra ngoài qua đường cửa sổ, an toàn rút lui khỏi hiện trường. Cô sợ bị nghi ngờ nên vội vàng xuống hội trường. Đến bây giờ tim cô vẫn đập thình thịch.
Lâm Thừa Ân đi tới chỗ cô: “Bây giờ anh phải về rồi, em có đi cùng không?”
Cố Hạo Đình mà thấy cô đi cùng Lâm Thừa Ân kiểu gì cũng giận cho xem. Thế nên cô từ chối: “Lát nữa em sẽ qua.”
“Ừ.” Lâm Thừa Ân đáp rồi xoay người rời đi.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, vừa quay người liền nhìn thấy Ngụy Ngan Khang đang đứng lù lù trước mặt mình.
Cô tránh đi theo phản xạ. Nhưng Ngụy Ngạn Khang lại túm tay cô, nói nhỏ: “Tiểu Vũ, chẳng phải em nói trừ khi mẹ em không chết, em mới ở bên anh sao? Có người nhìn thấy mẹ em còn sống.”
Hoắc Vi Vũ: “…”