Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 590 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 590
VÌ QUÁ YÊU, CHỈ VÌ QUÁ YÊU
Hoắc Vi Vũ nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, không hề để ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài.
Cô không nói gì nhưng không có nghĩa là không đau. Mỗi lần nhớ đến Cố Hạo Đình, nước mắt lại rơi như mưa. Nhất là khi đêm về khuya, thế giới xung quanh tĩnh lặng, cô cứ nghĩ lung tung, càng nghĩ càng không thể dừng khóc.
Thứ Sáu, rốt cuộc cô cũng nhận được điện thoại của Lâm Thừa Ân.
“Có đang ở nhà không? Anh qua đón em, chúng ta khởi hành đi nước Z thôi.” Lâm Thừa Ân nói.
“Ừ, em về bây giờ đây. Khoảng một tiếng nữa hẹn gặp ở cửa nhà em nhé.” Hoắc Vi Vũ bình thản nói.
Cô xuống giường, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhìn khuôn mặt tái xanh của mình mà giật mình. Cô tô son cho đỡ nhợt nhạt mới ra khỏi phòng vệ sinh.
“Hôm nay thời tiết tốt hơn mấy hôm trước nhiều rồi. Có muốn ra ngoài hóng gió không?” Duật Nghị vui vẻ mời cô đi chơi.
“Tôi muốn đến nước Z để tham gia buổi đấu giá tổ chức vào ngày mai, khi nào về sẽ đến thủ đô với anh.” Hoắc Vi Vũ hứa hẹn rồi gật đầu, tỏ vẻ vô cùng xa cách.
Sao gã cảm thấy sau khi Hoắc Vi Vũ chia tay với Cố Hạo Đình, quan hệ giữa cô với mình còn xa cách hơn lúc trước vậy?
“Tôi đi cùng cô. Đúng lúc tôi đang rảnh.” Duật Nghị cười hì hì nói.
“Giúp tôi giải thích với ba anh là được rồi, với thân phận của anh mà ra nước ngoài thì không ổn đâu.” Hoắc Vi Vũ nói đầy lý trí, bắt đầu sắp xếp hành lý.
“Thế để tôi tiễn cô, nếu không ba tôi sẽ nghi ngờ.” Duật Nghị cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hoắc Vi Vũ không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Duật Nghị lái xe đưa cô về nhà. Hoắc Vi Vũ ngồi tựa vào cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ninh Xuyên là nơi cô sinh sống từ khi còn nhỏ, lần này rời đi không biết năm tháng nào mới có thể quay lại.
Buồn cười làm sao, cô vốn tưởng ba mẹ mình đều đã qua đời, nhưng sự thật là họ vẫn sống khỏe mạnh; chỉ có điều, Cố Hạo Đình không cần cô, họ cũng không cần cô, vậy thôi.
Lát sau, cô đã về đến chung cư nhà mình.
Lâm Thừa Ân đã chờ sẵn. Lúc thấy Hoắc Vi Vũ xuống xe, cậu ta cảm thấy cô gầy hơn lần trước rất nhiều.
“Tiểu Vũ, dạo này em vẫn ổn chứ?” Lâm Thừa Ân tỏ vẻ lo lắng.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười: “Ổn mà.”
Duật Nghị vừa nhìn thấy Lâm Thừa Ân liền khó chịu: “Cô đi cùng anh ta à?”
“Anh ấy là anh tôi.” Hoắc Vi Vũ nói rồi mỉm cười với Lâm Thừa Ân.
Nhìn đi, bạn bè vẫn còn đây và đã chơi với nhau hai mươi mấy năm. Còn người yêu đã đi xa rồi, có lẽ vì quá yêu nên đôi mắt không chứa nổi dù chỉ một hạt bụi nhỏ bé.
…
Trong quân khu.
Cố Hạo Đình bận suốt mấy ngày nay, gần như chỉ ngủ được vài tiếng.
“Trung tá Thượng, tôi muốn đến nước B một chuyến, anh sắp xếp giúp tôi.” Cố Hạo Đình ra lệnh mà không ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn gõ lạch cạch liên hồi.
“Vâng.” Trung tá Thượng nhìn Tư lệnh mà đau lòng. “Tư lệnh à, công việc có bao giờ hết đâu, từ hôm qua tới giờ ngài gần như chẳng nghỉ ngơi lúc nào.”
“Chuyện của tôi không đến lượt anh xen vào.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu ánh sáng xanh của màn hình.
Nhìn vào nó làm người ta có cảm giác lạnh lẽo tựa như một cánh đồng hoang vu quạnh quẽ.
Trước kia, hắn dành hết tâm huyết vì một người con gái. Giờ đây, hắn rút lại tất thảy tình yêu, nhưng cũng mất đi khả năng yêu người khác, không yêu bất kỳ ai được nữa.
Lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông. Hắn thấy số lạ thì nhíu mày, nhưng vẫn nghe máy.
“Cố Hạo Đình, tao là Giang Hạo Trần đây. Mày muốn bắt tao đúng không? Tao đang ở nước Z, tới đi.” Giang Hạo Trần dùng máy biến âm nói bằng giọng khiêu khích. ngontinhhay.com
Đôi mắt Cố Hạo Đình trở nên lạnh lẽo, ánh lên tia nhìn sắc bén đầy sát khí.
Kẻ này đã giết sáu binh lính cấp dưới của hắn, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Chờ đấy.” Cố Hạo Đình đáp hai chữ ngắn gọn rồi cúp máy luôn, sau đấy ra lệnh cho Trung tá Thượng: “Hủy lịch trình đến nước B. Giúp tôi thu xếp một chuyến bay đến nước Z.”