Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 593 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 593
CHỈ CẦN HẮN ĐƯỢC AN TOÀN LÀ TỐT RỒI
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô và Cố Hạo Đình chia tay đã được mấy ngày, vậy mà trái tim đến bây giờ vẫn nhói đau như bị siết chặt.
Dù có tình cờ lướt qua nhau, chắc họ cũng sẽ không có tiếp xúc gì nữa.
Xe nhanh chóng tiến vào địa phận Mãnh Tiên.
Hoắc Vi Vũ thấy chiếc xe Van ban nãy ngã lật trên đường, cửa kính đều vỡ nát, cõi lòng chợt thắt lại, hốt hoảng hô lên: “Dừng xe!”
Người ngồi ở ghế lái là Ngô Việt nhìn cô: “Có chuyện gì không?”
“Tôi bảo anh dừng xe thì dừng đi.” Hoắc Vi Vũ cuống lên.
Ngô Việt nghĩ một hồi vẫn dừng xe lại.
Hoắc Vi Vũ cuống cuồng xuống xe, xông tới chỗ chiếc xe kia. Trong xe không có ai, thân xe toàn là vết đạn dày đặc, trên ghế còn có vết máu đã khô.
Hoắc Vi Vũ lo Vương Đông đã xảy ra chuyện. Anh ta là trợ thủ đắc lực của Cố Hạo Đình, có mệnh hệ nào thì sẽ ảnh hưởng đến hắn mất.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô rút điện thoại gọi cho anh ta. Chuông kêu vài tiếng thì Vương Đông bắt máy.
“Anh không sao chứ?” Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
“Ban nãy người bảo nhường đường cho chúng tôi thực sự là cô sao?” Vương Đông ngạc nhiên.
Hoắc Vi Vũ nghe thấy giọng Vương Đông liền thở phào nhẹ nhõm. “Anh không sao là tốt rồi.”
“Tôi không sao, Trung tá Thượng thì có sao. Chúng tôi lọt vào bẫy, bị kẻ địch mai phục. Bây giờ Tư lệnh đang dẫn chúng tôi tạm lánh sự truy kích của quân địch. Ngài ấy đang làm phẫu thuật đơn giản cho Trung tá Thượng.” Vương Đông nói, nghe giọng lại chẳng hề có vẻ nhẹ nhàng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Từ “tạm” khiến thần kinh Hoắc Vi Vũ căng lên như dây đàn.
“Có cần tôi giúp gì không?” Hoắc Vi Vũ nói với vẻ chân thành. Cô nhìn chiếc xe đã hỏng của họ rồi bảo, “Trên xe tôi chỉ có ba người ngồi. Nếu nhân số bên các anh không đông thì tôi có thể chở các anh một chuyến.”
Vương Đông nhìn vào trong hang núi, nghĩ một hồi rồi hỏi: “Cô với Tư lệnh cãi nhau à? Nếu Tư lệnh biết là cô thì có lẽ sẽ không muốn nhận sự giúp đỡ của cô đâu.”
Tim Hoắc Vi Vũ như lỡ mất một nhịp.
“Lần này chúng tôi có 10 người, 5 người đang nằm trong tay Giang Hạo Trần. Tư lệnh vội đến cứu họ, không ngờ lại lọt vào bẫy của Giang Hạo Trần. Bọn tôi không ngờ Nguyễn Văn Cường lại giúp gã.” Vương Đông lại thở dài.
Nguyễn Văn Cường, Hoắc Vi Vũ vừa nghe được cái tên này từ miệng Lâm Thừa Ân. Đó là một kẻ có thế lực lớn ở Mãnh Tiên.
Cô nắm chặt sợi dây chuyền đeo trên cổ, vẻ mặt có phần nặng nề: “Vương Đông, anh nghe đây. Bây giờ tôi sẽ nhường xe cho các anh, đừng nói cho Cố Hạo Đình biết đây là xe của tôi là được. Ngoài ra, tôi có một sợi dây chuyền có mặt dây là một cây thánh giá khảm đá sapphire xanh. Bất kể là Nguyễn Văn Cường hay Lê Thế Minh đều phải nghe theo mệnh lệnh của người giữ nó. Tôi mượn sợi dây chuyền này của một người bạn, nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các anh lén trả lại cho tôi là được.”
“Ý cô là Đỉnh Thiên Đường? Đó là đồ của Lôn Côn, sao cô lại quen biết người đó?” Vương Đông sửng sốt.
“Dài dòng lắm, tôi giúp các anh thoát khỏi vòng vây trước đã. Bây giờ xe của tôi đang đỗ cạnh chiếc xe Van trắng của các anh.” Hoắc Vi Vũ nói.
Cô cúp điện thoại rồi quay lại xe, nói với Ngô Việt: “Phiền anh đưa bạn tôi tới Mãnh Tiên trước, xin hãy đảm bảo an toàn cho họ.”
“Trách nhiệm của chúng tôi là đảm bảo an toàn cho cô.” Ngô Việt không đồng ý.
“Tôi sẽ không gặp nguy hiểm.” Hoắc Vi Vũ tháo sợi dây chuyền đặt vào tay Ngô Việt: “Xin hãy giao sợi dây chuyền này cho người đưa một nghìn đô cho anh ban nãy, người đó sẽ trả lại nó cho tôi sau.”
Ngô Việt im lặng chốc lát.
“Với lại đừng để họ biết là tôi nhờ. Xin anh đấy.” Hoắc Vi Vũ nói rất thành khẩn.
Ngô Việt quay sang nhìn Ngô Địch ngồi bên cạnh.
Ngô Địch tháo dây an toàn: “Để em bảo vệ cô ấy. Anh đưa họ đến Mãnh Tiên trước rồi quay lại đây đón bọn em.”