Ngài Cố Thân Mến!

Chương 615

Các bạn đang đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 615 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 615
TƯ LỆNH PHÁT UY, CÁC NGƯỜI CHẾT CHẮC RỒI
Trong sào huyệt của Hart.
Hart đứng trước mặt Hoắc Vi Vũ, săm soi khuôn mặt cô rồi dời ánh nhìn thô tục xuống phía dưới.
Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm, nhìn vào không trung, mặt không biểu cảm.
Gã hít hà cơ thể cô, sau đó lắc đầu, bước qua cô sang bên cạnh.
Cô gái bên cạnh Hoắc Vi Vũ dùng mùi nước hoa rất ngọt ngào, lúc này cô ấy chỉ biết nhìn Hart với ánh mắt hãi hùng.
Hart hít sâu một hơi, hai mắt lóe sáng. Sau đó, gã kéo cô gái ấy về phía mình: “Lần này chọn cô.”
Cô gái òa khóc trong sợ hãi: “Đừng mà, tôi xin anh, xin hãy tha cho tôi.”
Hart xé toang quần áo trên người cô gái nọ: “Ông đây thích mày là vinh dự của mày. Đừng có giả vờ giả vịt, tao ghét nhất là cái loại đàn bà vờ vịt. Mày mà dám nói mày không sướng, lát nữa tao sẽ đánh chết mày.”
Cô gái không dám hé nửa lời, bị Hart lôi sềnh sệch lên mặt bàn. Hart đứng sau lưng cô ấy rồi giở trò khoái trá của gã.
Hình ảnh đó quá ghê tởm. Hoắc Vi Vũ quay mặt đi chỗ khác, lông mi khẽ run lên, sóng ngầm phun trào nơi đáy mắt. Hiện thực tàn khốc như vậy đấy. Dù cô có không đành lòng thì cũng chẳng biết phải làm sao. Mệnh là do trời chứ chẳng phải do mình.
“Đại ca, bọn em có được ăn ké không?” Chẳng biết “anh Minh” đã bước đến từ lúc nào. Gã nhìn Hoắc Vi Vũ lom lom, nuốt nước miếng ừng ực.
“Tự chọn một đứa mà chơi đi.” Hart nói với vẻ vui thích.
“Cảm ơn đại ca ạ.” “Anh Minh” bước đến trước mặt Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn “anh Minh” đang vội vàng tụt quần xuống trước mặt mình.
Nếu người của Cố Hạo Đình tìm được tới đây thì cô phải nghe thấy tiếng bắn phá mới đúng. Nhưng không có âm thanh gì phát ra, đồng nghĩa với việc họ vẫn chưa tìm được nơi này.
Cô nên sống nhục hay là chết vinh đây? Nếu như cô chết thì nhiệm vụ lần này sẽ thất bại trong gang tấc. Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại đầy cam chịu. Không lên tiếng, không kêu la, không vui, buồn, hờn giận.
Khi “anh Minh” đang định cởi đồ của Hoắc Vi Vũ ra thì bị người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly nắm lấy cổ tay.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt nhìn người đàn ông đó, thấy hắn nhoẻn miệng cười. Đọc truyện tại ngontinhhay.com
“Giang Hạo Trần, anh có ý gì?” “Anh Minh” nói với vẻ bực bội.
“Tôi muốn cô ta.” Nói xong, Giang Hạo Trần bế bổng Hoắc Vi Vũ lên rồi đi vào phòng.
Anh Minh tức đến nghẹn ứ. Gã nhìn đám đàn bà son phấn lòe loẹt là thấy chướng mắt. Gã chỉ muốn ả đàn bà kia!
Thôi được rồi, bao giờ Giang Hạo Trần chơi chán thì đến phiên gã vậy. Thật bực bội!
Anh Minh vung chân đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh tỏ thái độ của mình.

Trong rừng cây, một nhóm người đang tỏa ra tìm kiếm. Rõ ràng tín hiệu đang phát ra ở gần đó, thế mà không sao tìm thấy người.
Đúng lúc này, Cố Hạo Đình chạy tới.
“Tư lệnh.” Chỉ huy là đoàn trưởng Trần, phó chỉ huy là đội trưởng đội nữ binh và nhóm lính đặc chủng đồng loạt cúi chào.
Ánh mắt sắc lạnh như Satan dưới địa ngục của Cố Hạo Đình nhìn thẳng vào đoàn trưởng Trần như muốn lăng trì anh ta: “Không hy sinh bất kì một người dân thường nào, không lấy một cây kim sợi chỉ của dân, không ép buộc, không bức bách. Trước kia tôi dạy cậu như thế nào hả?”
“Báo cáo Tư lệnh, cô ấy tự nguyện đi và đã nhận tiền bồi thường rồi ạ.” Đoàn trưởng Trần giải thích.
“Cậu xéo đi, ngay lập tức! Tốt nhất là cậu hãy cầu nguyện cho cô ấy bình an, nếu không thì mười cái mạng của cậu cũng không đủ đền bù.” Cố Hạo Đình nói, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn cầm laptop, nhìn tình hình xung quanh đó. Càng xem, sắc mặt hắn càng sa sầm xuống.
“Bọn chúng trốn trong lòng đất. Dựa theo lệ cũ, Hart chắc chắn sẽ dùng hợp kim titan, chúng ta không thể nổ phá, cách duy nhất là phải tìm cho bằng được cửa vào.” Cố Hạo Đình nhìn con đường mà tín hiệu vẽ ra, chỉ vào vách núi rồi ra lệnh: “Tín hiệu tới đây là đứt, tăng hết tốc lực tiến về phía này.”
“Rõ, Tư lệnh.”
Đoàn trưởng Trần bị bỏ lại mà chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sao anh ta lại có cảm giác… mình sắp đi đời nhà ma rồi vậy? Đừng nói với anh ta… cô gái kia chính là vợ của Tư lệnh nhé!
Sống lưng đoàn trưởng Trần lạnh ngắt. Trong hành động lần này, dù có phái lính đặc chủng đi thì việc làm mồi nhử xâm nhập vào lòng địch cũng là thập tử nhất sinh, huống chi cô gái ấy lại chỉ là một cô gái bình thường tay không tấc sắt.
Nhỡ đâu bị làm nhục, bắn chết…
Lúc này, đoàn trưởng Trần muốn tự sát luôn cho xong chuyện.

Bình Luận (0)
Comment