Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Chương 33

Edit: Sherry

Cúp điện thoại, Từ Phi bình tĩnh liên lạc với tổ chương trình "Lần này là thật].

Tình cờ tổ chương trình đang mở họp, bỗng nhiên có hai vị khách mời nặng ký muốn tham gia chương trình, không thể nghi ngờ gì, đây là một liều thuốc cực kỳ k1ch thích cho nhân viên.

Kể từ khi tin tức Lục Yến tham gia lan truyền trong giới giải trí, chỉ trong chưa đến một ngày đã có một số nhà tài trợ liên hệ với họ.

Vì vậy, dù là đang mở họp, điện thoại của tổng đạo diễn cũng không dám tắt, chỉ sợ bỏ lỡ cuộc gọi từ nhà tài trợ lớn.

Lại có một cuộc gọi từ số lạ, tổng đạo diễn vội vàng ngồi thẳng dậy, ra hiệu im lặng bắt máy hỏi: "Là vị nào thế?"

"Chào anh, xin hỏi là tổ chương trình [Lần này là thật] phải không?"

"Đúng rồi."

"Tôi là Từ Phi, trợ lý tổng giám đốc công ty quản lý Danh Thắng."

Tổng đạo diễn vừa nghe đến hai chữ Danh Thắng lập tức ngồi thẳng người, chẳng lẽ bên phía Lục Yến xảy ra chuyện gì sao?

"Xin chào trợ lý Từ, xin hỏi... có chuyện gì vậy?"

Từ Phi hỏi: "Nghe nói chương trình của các anh muốn tìm những thành phần tinh anh trong các ngành nghề cho chương trình thực tế lần này?"

Tổng đạo diễn cho rằng Lục Yến bên kia cảm thấy những người khác không đủ tiếng tăm, vội vàng gật đầu không ngừng: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi mời được ngài Hứa của Từ thị, ngài Hứa cũng đã đáp ứng..."

"Tổng giám đốc Cố nhà chúng tôi rất hứng thú với chương trình lần này."

Lời này là có ý gì?

Danh Thắng vì nhét Lâm Thanh vào đã cho không ít tài trợ, cho nên chắc chắn câu này không đề cập về việc tài trợ...

Tổng đạo diễn đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo: "...Vậy, ngài Cố có hứng thú tham gia chương trình chúng tôi không?"

Cúp điện thoại, tổng đạo diễn nói: "Tổng giám đốc Cố của Danh Thắng cũng muốn tham gia chương trình."

Mấy nhân viên công tác khác lập tức nhớ tới sự khí phách của vị Tổng giám đốc Cố nọ mấy ngày trước về chuyện công hàm luật sư, nhất thời không ai lên tiếng, một cô bé yếu ớt hỏi: "Tổng giám đốc Cố biết tính chất chương trình thực tế của chúng ta không?"

Tổng đạo diễn: "...Hẳn là biết?"

*

Một tuần tiếp theo, Lục Yến không ở nhà thì sẽ đến công ty của Cố Tư, thỉnh thoảng có tâm trạng sẽ đi bắn súng, cuộc sống thoải mái vô cùng.

Văn phòng Chủ tịch Gia Minh.

Cố Tư đã đi thị sát công trường vẫn chưa về, Lục Yến ngồi trên sô pha, điện thoại di động đặt trên đùi đang mở phát sóng trực tiếp của một Streamer về Ma sói, tai nghe đeo lỏng lẻo bên tai.

Lục Miểu gọi đến, hắn đáp: "Mẹ, sao vậy?"

"Tiểu Yến, con ở đâu?" Giọng Lục Miểu có vẻ hơi lạ, "Bây giờ có thể về nhà một chuyến được không con?"

Vài giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia.

"Cô đúng là một người phụ nữ độc ác, tôi mù nên mới để con trai tôi cưới cái loại đàn bà tệ như cô..."

"Lừa cháu trai tôi chạy mất thì thôi còn muốn hại cả con trai tôi, cái đồ không có lương tâm..."

Lục Yến sửng sốt, cầm lấy mũ lưỡi trai bên cạnh đi ra ngoài ngay: "Mẹ, mẹ ở nhà đợi con."

Khi hắn về đến nhà thì thấy ngay cảnh mấy người phụ nữ đang ngồi trước cửa khóc la om sòm.

Bà lão ở giữa không ngừng ném đá vào cửa, miệng lẩm bẩm: "Sao cô có thể xấu xa như vậy, xúi giục cháu trai tôi hố cha nó, con trai tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi không để yên cho cô đâu!"

Một người phụ nữ trung niên khác chống nạnh, tức giận: "Lúc trước em trai tôi nói muốn cưới cô tôi đã không đồng ý, cái loại đàn bà như cô nhìn là biết khắc chồng khắc con!"

Lục Miểu sống trong căn biệt thự hai tầng, căn này nằm trong khu biệt thự nên không có người đi đường gì đó nhưng giọng mấy người này quá lớn, vài người xung quanh cũng tò mò ra xem.

Bà lão ánh mắt rất tinh tường, Lục Yến vừa đến đã bị bà ta phát hiện, lập tức đi tới bắt lấy tay Lục Yến nói: "Ai da, Lục Yến à, đi, chúng ta mang ba con ra ngoài."

Đối với sự kiện ở thành phố J kia, Cố Tư đã tìm được đầy đủ chứng cứ, giao toàn bộ cho Lục Yến để hắn tự mình quyết định.

Lục Yến giao trực tiếp cho cảnh sát, Chu Minh bị kết án, nhưng vì Lục Yến không bị thương nặng nên Chu Minh chỉ phải chịu bản án nhẹ.

Lục Yến cười nhạo: "Tự tay tôi đưa ông ta vào vì cớ gì lại mang ông ta ra?"

Bà lão dừng động tác, nói: "Bà nội biết tất cả là do người phụ nữ xấu xa Lục Miểu kia bảo con làm như vậy!"

Giọng Lục Yến bình thản: "Đều do tự tôi quyết định." Bà cụ dừng bước, xoay người nhìn hắn hồi lâu rồi đột nhiên cầm chiếc túi trong tay đập liên tục lên người Lục Yến: "Đồ bất hiếu! Nó là cha mày, mày có lương tâm không??"

Lúc Cố Tư đến nơi, anh nhìn thấy Lục Yến đang đứng bên đường, mấy người phụ nữ đang chỉ trỏ hắn chửi bới, một bà cụ còn lấy túi sách đập vào người hắn liên tục.

Người yêu của anh đội mũ lưỡi trai, trên mặt không có biểu cảm gì.

Cố Tư bước nhanh qua kéo Lục Yến, lại bước lên trước chắn cho hắn: "Mấy người đang làm cái gì thế?"

Bà Chu: "Tôi đang dạy cháu trai mình, chuyện nhà của chúng tôi anh muốn quản à?! Tránh ra!"

Cố Tư khẽ nhướng mày không nói nữa, nhưng vẫn đứng chắn trước Lục Yến, không nhúc nhích.

Bà cụ thấy Cố Tư đứng đó không đi thì cũng mặc kệ, tiếp tục cầm túi xách đập luôn cả Cố Tư.

Lục Yến bị đánh cả buổi cũng chẳng hé răng một lời bỗng nhiên từ phía sau đưa tay tới, giật lấy chiếc túi của bà cụ.

Giọng hắn rất lạnh lùng: "Đủ chưa?"

Lúc này, Lục Miểu từ trong phòng vọt ra, ôm chặt lấy Lục Yến: "Mấy người không được đánh con tôi!"

Chu lão phu nhân mắng rất dữ, mà những người con dâu kia cũng không phải dễ chọc, Lục Miểu mặc cho bọn họ mắng chửi dưới lầu chẳng dám ra xem bọn họ.

Vừa mới im lặng thì bà nhận ra Lục Yến đang ở bên ngoài.

Chu lão phu nhân vừa thấy Lục Miểu ra, không thèm giành lại túi xách, muốn đi lên nắm tóc Lục Miểu: "Mày..."

"Này! Người phía trước! Đang làm gì đó!" Hai chiếc mô tô cảnh sát chạy tới, hai cảnh sát xuống xe tới hỏi: "Chúng tôi nhận được tin báo của người dân rằng các người đang gây mất trật tự nghiêm trọng ở đây! Xảy ra chuyện gì?"

Bà Chu không biết lấy tự tin ở đâu lớn tiếng nói: "Đây là chuyện riêng nhà chúng tôi!"

"Mặc kệ chuyện gì, gây mất trật tự ảnh hưởng đến người xung quanh là không được, hoặc là mấy người giải tán hoặc là theo chúng tôi về đồn."

Cuối cùng, bà Chu bị mấy người con gái kéo đi, lúc đi trong miệng còn chửi bới, đe dọa sẽ quay lại.

Vào nhà, Lục Miểu vội la lên: "Mấy người đó đánh con? Đánh trúng chỗ nào, mau cho mẹ xem."

"Không sao, mẹ, lần sau họ tới tìm mẹ nữa thì mẹ báo cảnh sát ngay là được."

"Biết rồi, mẹ cũng chỉ nhất thời luống cuống, mẹ không quấy rầy con làm việc chứ?" Nói đến đây, Lục Miểu mới nhớ tới người sau lưng con trai mình, vội vàng nói: "Thành thật xin lỗi Tổng giám đốc Cố, chuyện nhà tôi làm cậu chê cười rồi."

Cố Tư nhẹ giọng nói: "Dì, gọi con Tiểu Tư là được."

Lục Miểu ngẩn người, sao ai cũng nói con trai Chủ tịch Cố rất lạnh lùng, khó gần, nhìn thế này... không giống lắm.

"Vậy thì... Tiểu Tư dì đi pha cho cháu ly trà." Nói xong, bà lại nói với Lục Yến: "Tiểu Yến, buổi tối con với Tiểu Tư ở lại ăn cơm, mẹ đi ra ngoài mua ít rau trở về nấu cho tụi con ăn."

Buổi chiều Lục Yến còn phải chụp ảnh cho Oelas nên vội vàng nói: "Không cần đâu mẹ, con còn có công việc, phải đi ngay."

Cố Tư: "Dì, không cần phải pha trà cho cháu đâu, cháu sẽ đi cùng Lục Yến."

Hai người đi ra tới cửa, Lục Yến lại bị Lục Miểu kéo lại.

Bà nhỏ giọng: "Vừa nãy Tiểu Tư che chở con như vậy, nhất định là đặc biệt coi trọng con, lần tới rảnh thì dẫn thằng bé về mẹ nấu một bữa xem như cảm ơn người ta."

Lục Yến nhìn Cố Tư một cái, trong mắt đối phương ngập tràn ý cười hiển nhiên là nghe hết những lời Lục Miểu đã nói.

Lục Yến gật đầu: "Yên tâm đi mẹ, con nhất định dẫn anh ấy về nhà."

Chờ hai người đi rồi, Lục Miểu mím môi về nhà, mặt đăm chiêu.

... Sao bà cứ cảm thấy câu nói cuối cùng của con trai mình là lạ thế nào đấy?

Trong xe, Lục Yến hỏi người bên cạnh: "Sao anh biết em ở đây?"

Cố Tư lúc về công ty vừa vặn nhìn thấy Lục Yến ngồi taxi rời đi, kết quả lạc mất nhau tại chỗ đèn xanh đèn đỏ, mất một lúc lâu mới vào được khu biệt thự.

Anh không trả lời, chỉ đưa tay phải của mình ra nắm lấy tay của Lục Yến.

Lục Yến bỗng nhiên cầm tay Cố Tư đưa lên miệng cắn một cái, sau đó buông tay ra cười nói: "Tài xế Cố à, lái xe cẩn thận."

*

Tổ chương trình [Lần này là thật] dành ra nửa tháng chỉnh sửa lại toàn bộ các tập trước, rốt cuộc hoàn tất kế hoạch quay của chương trình, lập tức triệu tập các khách mời để chính thức bắt đầu quay.

Phần lớn những người nổi tiếng tham gia chương trình thực tế, họ sẽ chớp lấy cơ hội và dùng các chiêu trò để khiến mình nổi bật trong chương trình.

Nhưng [Lần này là thật] mùa này có sự góp mặt của ba người đàn ông đặc biệt.

Lục Yến, Cố Tư và Hứa Trạch bối rối ngồi ở trực thăng, nhìn vào máy quay, hồi lâu không nói nên lời.

Người quay phim cầm máy đứng trước bọn họ: "..."

Đạo diễn bên cạnh ho nhẹ, ra hiệu cho quay phim tạm dừng quay, sau đó nói: "Ừm... mọi người có thể nói chuyện với nhau được không?"

Hứa Trạch quay người hỏi: "Sao anh lại ở đây?! Hơn nữa, anh dựa vào gì mà ngồi giữa? Tôi muốn ngồi với Tiểu Yến!"

Cố Tư lạnh lùng cười không thèm để ý tới anh ta.

Đạo diễn: "..."

Lục Yến có chút hiểu biết về chương trình thực tế, hắn hỏi: "Đạo diễn, kịch bản ở đâu thế?"

Đạo diễn: "Chương trình thực tế của chúng tôi không có kịch bản."

"..." Liêm khiết và thực tế như vậy ư?!

Hắn lại hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

Có hai chiếc trực thăng, ba người họ ngồi một chiếc, chiếc còn lại chở ba nghệ sĩ nhỏ Lục Yến không biết danh tính.

"Đương nhiên không thể nói cho mọi người biết," đạo diễn cười thần bí nhìn hai ông chủ lớn không thể đắc tội: "Đây chính là một trong những đặc sắc ở tiết mục chúng tôi."

Bay được một lúc, có vẻ như sắp đến nơi, đạo diễn đột nhiên lấy ra một chiếc túi nhựa và nói: "Phiền ba vị mang các thiết bị liên lạc bỏ vào đây."

Lục Yến láy di động ra chuẩn bị ném vào, nhìn thấy có một tin nhắn gửi đến, của Lâm An.

"Chương trình thực tế bắt đầu quay hôm nay, em xem qua chương trình này chưa? Thôi, để anh nói cho em biết, chương trình này tập trung vào tính thực tế và sự phấn khích. Lúc bắt đầu thường sẽ làm các minh tinh khóc lên khóc xuống, vì thế sau này rất ít các ngôi sao tình nguyện tham gia, ngại khổ ngại mệt, mấy người ít nổi có thể ráng chịu đựng, nhưng họ không nổi tiếng nên không mấy người xem chương trình. Em cẩn thận tí, đừng để bị thương đấy."

"..."

Khi đến nơi, trực thăng chậm rãi hạ cánh, Lục Yến lại gần, đang định nói cho Cố Tư nội dung tin nhắn, nhắc anh chú ý an toàn.

Kết quả chưa kịp nói đã bị nhân viên đằng sau bịt mắt lại.

Sau khi xuống trực thăng, gió mạnh thổi vào mặt, trong không khí tràn ngập mùi biển cả.

Ba người tách ra, Lục Yến bị nhân viên đẩy đi một đoạn xa, sau khi dừng lại hắn hỏi: "Bịt mắt có thể tháo ra được không?"

"Có thể."

Tháo khăn bịt mặt ra, trước mặt chỉ còn một người, người quay phim của hắn.

Đúng thế, không có đạo diễn, không có nhân viên ánh sáng, không có đồ thu âm.

Xung quanh đều là cỏ dại và cây lớn, xa xa có thể nhìn thấy biển xanh.

Người quay phim kiêm giải thích viên, mặt không đổi sắc nói: "Trong số đầu tiên, chủ đề chúng ta là...Sống sót nơi hoang đảo."

"..."

Hết chương 33.

Lời editor: Chào mọi người, vì có vài chuyện xảy ra trong cuộc sống ngoài đời thật nên mình phải tạm dừng edit truyện này trong thời gian dài. Nay mình quay lại edit, sẽ ráng lấp hố, vẫn tình yêu ấy, mình mê hai anh và mong muốn hai anh được biết đến nhiều hơn, chỉ vậy thôi ạ. Tại lâu không edit, nên nó hơi sượng, mong mọi người thông cảm, để quen nhịp edit, mình quay lại beta sau nhé


Bình Luận (0)
Comment