“Ngài đến thăm em ạ?” Trương Ý Nhi thay đổi nét mặt ngay khi Frederick xuất hiện, cô mỉm cười đến đứng trước mặt hắn.
Frederick Nhược Đông liếc xéo cô một cái nhàn nhạt nói: “Hỏi thừa.” Không đến thăm cô không lẽ hắn đi chơi chắc.
Cô nhóc này luôn nhốc nghếch như vậy.
Lại bị hắn mỉa mai, nhưng riết rồi cô cũng quen, nụ cười trên khóe miệng càng sâu thêm.
Frederick nhìn cái vẻ mặt ngây thơ này của cô… hình như có chút đáng yêu.
Lúc này mới ngó Mạc Chính Thiên đang nhàn nhã dựa vào khung cửa sổ mà nhìn bọn hắn.
Hắn cười hờ hửng lên tiếng:“Cảm ơn ngài Mạc đã đại giá đến thăm thuộc hạ bé nhỏ của tôi.”
“Thuộc hạ?” Mạc Chính Thiên dò hỏi.
Là thuộc hạ? Nhưng người như Frederick Nhược Đông sẽ thu nạp một cô gái chân yếu tay mềm, đến cả khả năng tự bảo vệ bản thân cũng không nổi sao? Không lẽ hắn nhắm đến nhan sắc thanh thuần như thiên sứ của Trương Ý Nhi? Không đúng.
Thật quá lạ.
Fredrick Nhược Đông nheo mắt, con ngươi xanh lục trong suốt nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, hắn chậc một tiếng như chuyện chẳng có gì: “Thuộc hạ… cũng là người phụ nữ của tôi.” Trước vẻ mặt biến đổi một cách phức tạp của Mạc Chính Thiên, hắn ra chiều cười thật thâm sâu: “Ngài Mạc còn thắc mắc gì nữa không?” Rõ ràng đang ngầm cảnh cáo Mạc Chính Thiên trong khi chưa tới nửa tháng trước hắn còn đẩy người phụ nữ ấy vào vòng tay y đấy.
Tên khốn quỷ quyệt Frederick Nhược Đông.
Cạch.
Cánh cửa đóng lại bằng một lực vừa phải, không nhẹ cũng không mạnh, giống như người kia đã cố kìm chế không phá tung cánh cửa đáng thương trước mặt Frederick Nhược Đông.
Tiếng động đó như gõ vào bộ não lơ lửng nãy giờ của Trương Ý Nhi, cô bặm môi mặc hắn dắt tay đến bên giường bệnh.
“Em không biết từ chối?” Rõ ràng âm điệu có chút tức giận nhưng cô có làm gì đâu.
Trương Ý Nhi không nhìn hắn nữa, cô ngồi tựa vào đầu giường uất ức nói: “Anh ta đến thăm em, em làm sao từ chối.”
“Tôi nói là từ chối hắn đụng chạm vào em.” Dường như đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu mất kiên nhẫn mà nói rõ với cô.
Hai mắt Trương Ý Nhi bỗng sáng bừng lên, cô thẳng lưng nhìn sâu vào cặp mắt quá đỗi xinh đẹp kia, khóe miệng cong cong: “Ngài đang ghen sao?”
“Đã ngu ngốc còn ảo tưởng.” Lại mỉa mai cô.
Trương Ý Nhi tức chết, nụ cười vui vẻ trước đó biến thành vẻ nhăn nhó như con mèo bị chủ nhân mắng: “Không ghen thì thôi, còn mắng em.”
“Đó không phải là mắng, em nên phân biệt rõ sự khác nhau giữa mắng và phân tích.”
Ở đâu ra cái lý luận này vậy, cô lườm hắn một cái thật bén rồi trườn người ngã xuống giường muốn đi ngủ.
Miệng vẫn còn lầm bầm gì đó: “Rõ ràng là mắng.”
Frederick Nhược Đông chớp mắt, nghe cô rầu rỉ nói nhỏ, cả khuôn mặt đã được chăn phủ kín, hắn khẽ cười.
Lại hơi nghĩ, hình như gần đây cô nhóc ngốc nghếch này đã biết phản bác lại hắn rồi đấy.
Cũng chỉ có cô dám.
Kỳ lạ là… hắn không những không tức giận mà còn cảm thấy khá dễ chịu.
“Khoảng chục ngày nữa sẽ cho em xuất viện.” Hắn kéo chăn xuống, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ bé, trắng trẻo xuất hiện trong tầm nhìn.
Người nào đó chớp mắt dạ một tiếng thật vui vẻ, chợt nhớ đến chuyện quan trọng, cô hỏi: “Ngài có điện thoại không?”
Hắn nhướng mày: “Làm gì?”
“Đã lâu rồi em không nói chuyện với bà ngoại, sợ bà lo.” Trước đó có nghe Đan Đan báo rằng bà ngoại vẫn còn nằm trong bệnh viện, ca phẫu thuật rất thành công, nghỉ ngơi, sinh hoạt điều độ thì nằm viện khoảng một tháng là được rồi.
Nhưng vì cô liên tục xảy ra vài chuyện nên vẫn chưa gọi điện hỏi thăm bà ngoại.
Ánh mắt người đàn ông dịu lại, hắn bỗng cười cười rồi cúi xuống hôn lên môi cô một cái, chỉ là môi chạm môi, khi định rời đi thì cô nhóc kia rất lớn mật mà duỗi đầu lưỡi ra li3m một vòng trên cánh môi lành lạnh của hắn.
Cô đã đốt lửa thì hắn cũng chẳng cần chịu trách nhiệm dập làm gì, cứ vậy mà đốt cháy lên đi.
Tiếng rên nho nhỏ càng k1ch thích dã tâm cắn nuốt lấy con mồi của Fredrick Nhược Đông.
Hắn luồn lách đầu lưỡi của mình khắp khoang miệng Trương Ý Nhi, bàn tay mang hơi lạnh kéo mạnh chăn khỏi thân trên, rồi mạnh mẽ nắm lấy đồi núi cao ngất.
Không đủ.
Hắn thầm nghĩ và chẳng có gì phải do dự, càng chẳng có thứ gì có thể ngăn cản hắn muốn nhiều hơn nữa.
Áo bệnh nhân rộng rãi được vén cao lên tận cần cổ thon dài, những ngón tay đẹp đẽ chỉ thích hợp cho việc chơi đàn đang ra sức mà vân vê khắp khuôn ngực tuyệt vời.
Sự đàn hồi, sự mịn màng đó cần phải được nếm trải, cánh môi chạm vào một cách ướt át và quyến rũ, đến khi ngực được miệng hắn ngậm lấy, Trương Ý Nhi cong eo không kiềm chế nổi mà r3n rỉ mị hoặc.
Trong lúc ý loạn tình m3 hắn vẫn nhớ đến vết thương nơi bụng dưới của cô, ngón tay bỏ qua nơi đó rồi đi xuống bọc lấy nơi tư m@t đã ướt đẫm, tiếng cười trầm đặc trong không gian tĩnh lặng rơi vào đại não đang hỗn loạn của Trương Ý Nhi.
Con bồ câu trắng láo liếc nhìn chằm chằm cặp nam nữ đang làm gì đó mà nó không sao hiểu được, chuyện kia hoàn toàn nằm ngoài cái bộ não ngốc đần có giới hạn của nó.
Nó “cúc cu” điêu nghệ một tiếng như để chứng minh sự tồn tại của mình cho hai người kia thấy tiếc là không ai thèm để ý tới.
Buồn quá.
“Không ngờ là có ngày tôi phải nhịn để giúp đàn bà thỏa mãn đấy.” Giọng nói trầm khàn, quyến rũ như câu mất hồn của thiếu nữ vang lên.
Cô thẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, làn da trắng nõn tô điểm thêm cho sắc đỏ đầy dụ tình.
“Không… không cần ạ.” Tia lí trí rốt cuộc cũng tìm về được, Trương Ý Nhi giữ lấy bàn tay đang định đi vào trong qu@n lót ren, có trời mới biết trái tim của cô sắp vọt ra khỏi lồ ng ngực luôn rồi mà người đàn ông vẫn bình tĩnh trêu ghẹo một cách quyến rũ như vậy.
Hắn khựng lại, trên khuôn mặt dù cố gắng che giấu thế nào cũng không khống chế được sự tuần hoàn chất trong cơ thể con người, nhìn chút hồng hồng ẩn hiện mờ nhạt trên đó là có thể hiểu rõ… hắn đ ộng tình không kém gì Trương Ý Nhi.
Nhưng vết thương của cô chưa lành, hắn không định tiếp tục kéo dài thời gian lãng phí cho cô nhóc ngu ngốc này ở bệnh viện thêm đâu.
“Tôi đâu định ‘làm’ em, em nghĩ đi đâu vậy?” Rồi mặc kệ bàn tay mềm mại chẳng có chút lực kia, hắn thuận lợi “giúp” cô giải tỏa.
“Thế nào?” Ngón tay hắn vẽ vời quanh khu rừng nhỏ có chút rậm rạp, vừa thở nặng nề vừa kề sát cánh môi bên tai cô trêu đùa.
Trương Ý Nhi báu chặt hai tay vào ga giường, cơ thể như bị nung nóng, âm giọng câu dẫn và ma mị của hắn cứ quanh quẩn xung quanh màng nhĩ khiến người con gái như sắp l3n đỉnh.
Hắn lại m*t lấy cánh môi đỏ rực, căng mọng của Trương Ý Nhi, từng ngón tay như một cổ máy tuyệt vời ra vào bên dưới, vừa nhịp nhàng vừa nhanh như vỗ về, như thỏa mãn mà dỗ dành cô nhóc đang rơi vào cơn ý loạn tình m3.
Chợt cửa truyền đến tiếng gõ cộc cộc, ngay sau đó là giọng nói nghiêm chỉnh của Đan Đan: “Ngài Fred, người bên Ám Dạ tìm đến.”
Toàn bộ động tác của Frederick Nhược Đông dừng lại, hắn nhíu mày có chút không hài lòng vì bị làm phiền nhưng người bên Ám Dạ đến… có lẽ có sự thay đổi trong bản vẽ vũ khí rồi.
Hắn luyến tiếc rút từng ngón tay ra khỏi nơi m3m mại của Trương Ý Nhi, cúi đầu nhìn bàn tay đầy nước của mình, nụ cười yêu mị như thường ngày hiện lên: “Em xem, người em làm bằng nước à?”
Vừa thẹn thùng vừa tức giận, Trương Ý Nhi bặm môi chớp chớp con ngươi màu nâu trong suốt lườm hắn: “Là do ngài hôn em trước.”
Còn rất giỏi đổ lỗi nhỉ? Hắn rút vài tờ khăn giấy trên bàn vừa cẩn thận lau từng ngón tay vừa ngó cô thờ ờ đáp: “Cái lưỡi của em không yên phận còn trách tôi.”
Biết sẽ không bao giờ cãi lại hắn, Trương Ý Nhi ngậm chặt miệng, rồi để ý đến ánh mắt đầy hứng thú của hắn di chuyển sang nơi khác, mà “nơi khác” chính là bộ ng ực thoáng ẩn thoáng hiện những vết đỏ mờ ám.
Cô giật mình phủ vạt áo xuống ngay tức khắc che đi cảnh xuân đoạt hồn.
Frederick Nhược Đông bật cười như yêu nghiệt, tâm trạng rõ ràng cực kỳ tốt.
Hắn đứng dậy từ trên cao nhìn xuống, gõ nhẹ lên cái trán xinh xinh thả giọng dịu ngọt: “Ngủ đi, tôi đi đây.”
Vừa nãy lời của Đan Đan cũng lọt vào tai cô, tuy lúc đó đang bị ngài Fred trêu đùa đến mất bình tĩnh nhưng cô vẫn nghe rõ động tĩnh xung quanh đấy.
Cô nhìn hắn gật đầu: “Mai ngài có đến không?”
Hắn không bao giờ giải thích hay nói trước lịch trình với bất kỳ ai, nhưng lần này hắn có một ngoại lệ: “Cuối tuần tôi sẽ đến.” Nói rồi hắn đưa cho cô một chiếc điện thoại, đoạn vào nhà vệ sinh rửa qua tay lần nữa mới rời khỏi phòng bệnh..