Ngài Fred! Tại Sao Là Em

Chương 190


Giới hào môn thế gia từ xưa đến nay đều chẳng yên bình, Lạc gia càng không phải ngoại lệ, thậm chí còn phức tạp hơn những gia tộc khác.
Lạc Hồ Ưng là con của chính thất, tức là con của bà cả.

Chẳng qua thân thế của bà cả không được cao, nhà ngoại của bà cả chỉ là dòng dõi thư hương, không thuộc giới hào môn, may mắn được Lạc đương gia nhìn trúng, bất chấp sự phản đối của gia tộc mà lấy về làm chính thất, sau sinh ra Lạc Hồ Ưng cũng là đứa con duy nhất của cả hai.
Đàn ông của giới nhà giàu chẳng được mấy người sẽ chấp nhận một vợ mà Lạc đương gia càng không phải ngoại lệ.

Từ khi biết vợ không thể sinh thêm con, ông ta bắt đầu đi mèo mỡ, tìm đàn bà bên ngoài.

Mà với địa vị của ông ta thì tiểu thư hào môn theo không thiếu, sau đó mới nạp thêm bà hai, bà ba và bà tư.
Địa vị của bà cả vốn đã bị thân thế nhà ngoại ảnh hưởng, sau này lại không còn được chồng yêu thương nên ngày càng bị coi thường.
Lạc Hồ Ưng ban đầu khi mới sinh ra rất được Lạc đương gia yêu quý, cưng nịnh nhưng sau này khi có những đứa con khác biết lấy lòng mình, biết nói ngon nói ngọt, liền chuyển tình thương sang cho chúng.
Tính của Lạc Hồ Ưng đã trầm, ít nói chuyện, sống rất nội liễm, không tranh tình cảm cùng đám em của mình, cứ yên lặng mà sống.

Nhìn qua là một đứa con trai sống an nhàn, khiêm tốn.


Mà cũng đúng là như vậy cho đến khi bà cả qua đời đột ngột, đương nhiên chẳng có chuyện tự chết, mà là bị ám hại, mà kẻ ám hại còn ai ngoài ba bà vợ sau của Lạc đương gia.
Lạc đương gia lại chẳng thèm đứng ra lấy lại công bằng cho bà cả, quy chuyện này thành bà cả sinh bệnh mà chết.
Từ đó Lạc Hồ Ưng đã không còn là một đứa nhỏ sống nội liễm nữa.

Bề ngoài vẫn giữ y nguyên thái độ sống như trước nhưng bên trong đã trưởng thành sau một đêm, cái chết của mẹ ruột đã khiến y không thể nào tiếp tục sống hèn mọn nữa.

Cứ vậy ngấm ngầm trưởng thành cũng ngấm ngầm lên kế hoạch trả thù cho cái chết của mẹ mình.
Y điều tra được không phải ba bà vợ đều liên quan, có bà ba không dính dáng tới cái chết của mẹ.

Bà ba cũng chính là mẹ của Lạc Hồ Vận, Lạc Quý Nhân và Lạc Hồ Linh.
Tính tình thẳng thắn, ghét ai là ghét ra mặt, đối với bà cả trước giờ không có hiềm khích nhưng cũng không thích, về cái chết của bà cả, bà ba biết bà cả không tự dưng mà chết nhưng cũng không muốn xen vào.
Bà ba, Lạc Hồ Vận, Lạc Quý Nhân, Lạc Hồ Linh và Lạc Hồ Nhuận - đứa nhỏ từ bé đã bám theo y, cho y cảm nhận được chút tình thân là năm người Lạc Hồ Ưng không đưa vào tầm ngắm.
Chỉ là Lạc Hồ Ưng không tính được cuối cùng lại vô tình khiến Lạc Hồ Linh bị làm nhục tập thể rồi tự tử.
Lạc Hồ Vận… hắn ta yêu em gái mình, hắn cũng bởi vì tình yêu trái với luân thường đạo lý này mà bị tha hóa.
Hắn tưởng rằng gi3t chết tất cả những kẻ đã làm nhục Lạc Hồ Linh thì cô sẽ sống lại, sẽ trở về bên hắn nhưng tất cả chỉ là hắn tự ngộ nhận, tự lừa mình dối người.

Đó cũng là nguyên nhân khiến hắn hận luôn cả Lạc Hồ Ưng, và tâm lý cũng trở nên vặn vẹo.
Nếu y không ngăn cản hắn đi cứu Lạc Hồ Linh thì hắn đã không trở thành kẻ tàn ác như hiện giờ.
Lạc Hồ Ưng đã nói rõ, đó là cái bẫy, cái bẫy dành cho hắn và y.

Một khi đã biết là bẫy y tuyệt đối không để Lạc Hồ Vận bất chấp mạng sống mà nhảy vào.
Và y đã không biết rằng, thậm chí y đã đánh giá quá thấp sự quan trọng của Lạc Hồ Linh trong lòng Lạc Hồ Vận.
Y từng nghĩ lại, y ngăn cản hắn có chăng là sai, nếu để hắn đi cứu Lạc Hồ Linh, thì cả hai anh em bọn họ sẽ mang tình yêu thầm kín, tình yêu oan nghiệt ấy xuống địa ngục.
Có lẽ đó là những điều Lạc Hồ Vận muốn.


Y đã đi sai một bước dẫn đến thay đổi cả một con người.
Thời điểm Lạc Hồ Vận cùng y chạy tới thì mọi chuyện đã kết thúc, chỉ có thân xác lạnh lẽo của người con gái chưa đến 18 tuổi không mảnh vải nằm trơ trọi trên nền đất.

Cảnh tượng ấy thê lương, bi kịch đến nỗi chính y cũng muốn phanh thây từng kẻ khốn đã làm nhục cô.
Trên người cô đầy rẫy vết bầm tím, th@n dưới đã không còn hình dạng gì, máu nhuộm đẫm khắp người cô, hai mắt cô mở lớn.
Hơi thở thoi thóp như báo hiệu sự sống chẳng còn bao nhiêu.
Lạc Hồ Ưng siết nắm đấm nhìn cô gái nhỏ như đóa bách hợp, giờ đây đã bị lấm bẩn.

Y biết mình đã sai rồi, sai vì đã ngăn cản Lạc Hồ Vận đi cứu cô bé.
Y đứng đó, trơ mắt nhìn Lạc Hồ Vận rơi từng giọt nước mắt ôm chặt lấy thân thể đầy máu me của Lạc Hồ Linh.

Tiếng gầm, tiếng thét, tiếng khóc tức nghẹn của hắn mãi mãi y cũng không quên.

Đó là những âm thanh của sự căm hận thấu tận cõi thiên, đó là âm thanh của sự thống khổ vô tận, đó là âm thanh của một con người thiện lương sắp hắc hóa.

Mà y chứng kiến tất thảy lại không thể nào ngăn chặn được nữa.

Chính y đã gián tiếp đẩy Lạc Hồ Vận vào chốn ma quỷ không tình người.
Thế lực của bà hai và ba tư vốn đã rất mạnh lại có thêm sự hậu thuẫn của Lạc đương gia, bất ngờ Lạc đương gia chết, nội bộ Lạc gia hoàn toàn trở nên hỗn loạn.

Đây chính là cơ hội nhưng Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận vẫn chưa xây dựng được thế lực ngầm mạnh mẽ có thể đẩy ngã bà hai và ba tư.
Bà ba thì lâm bệnh nặng sau cái chết thảm kịch của con gái.
Lạc Hồ Vận lúc này đã có sự biến đổi mạnh mẽ trong suy nghĩ nhưng hắn chưa bày rõ ra ngoài.
Vì để trả thù cho cái chết của Lạc Hồ Linh, hắn tạm thời không tính toán với Lạc Hồ Ưng, cả hai cùng dồn hết tinh lực vào công cuộc lật đổ ba hai và ba tư.

Mục đích sau cùng đó là thâu tóm hoàn toàn Lạc gia.
Cuối cùng lại rơi vào cái bẩy vô hình mà bà hai và bà tư đã dựng nên, Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận bị giam trong một căn nhà hoang không người lui tới, bị hành hạ, bị chúng dùng vô số cực hình man rợ và khủng khiếp.
Bà ba đã sớm phát điên, không còn tỉnh táo, bị bà hai và bà tư đẩy vào bệnh viện tâm thần.

Lạc Quý Nhân may mắn được Lạc Hồ Nhuận lén lút tìm một nơi bí mật mà giấu cô đi, nhờ vậy Lạc Quý Nhân mới thoát nguy.
Ai cũng cho rằng thế cục đã định, Lạc gia đã thay chủ, toàn bộ đều rơi tay bà hai và bà tư.

Đương nhiên tất cả chỉ là vẻ bề ngoài..

Bình Luận (0)
Comment