Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 46

Edit: Lam Sắc

Diệp Lạc đang vui vẻ ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, quay đầu nhìn, thì nở nụ cười: “Ca ca, sao huynh lại tới đây?”

Diệp Tri cười, chậm rãi đi tới: “Biết muội đã về, nên đến đây xem Đại tiểu thư nhà chúng ta có gầy đi không.”

Diệp Lạc hoảng sợ mở to hai mắt: “Ca ca, không phải huynh có Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ đấy chứ?” Nàng khoa trương đạt tay lên tim: “Thiên Lý Nhãn còn có công dụng gì nửa hả, có thể nhìn thấy suy nghĩ của người khác không?”

* Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ: 2 vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió. (theo Wiki)

Diệp Tri buồn cười vỗ vỗ đầu nàng: “Còn cần Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ sao? Chỉ cần thấy người của phòng bếp vui vẻ nhiệt tình hơn bình thường là biết Đại tiểu thư thích ăn ngon của bọn họ đã trở lại, bọn họ cũng có việc để làm.”

“Hô!” Diệp Lạc thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, bộ dáng chưa hết kinh ngạc: “May quá, may quá, không phải có Thiên Lý Nhãn, néu không sau này làm chuyện xấu thì ca ca đều biết hết.”

Diệp Tri tiện tay múc cho nàng một chén canh, thổi cho nàng: “Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”

Diệp Lạc bắt đầu kể khổ, nói với hắn dọc đường đi đáng thương thế nào, Vương gia kia đáng ghét, chỉ cho người ta ăn chay không cho ăn mặn. Cả đường đi, nàng luôn nhớ tới thịt nướng của Diệp bá ra sao.

Diệp Tri mỉm cười nghe, cuối cùng, hỏi nàng: “Vị Thái Tử kia không cho muội ăn thịt à? Không cho ăn thịt thì chúng ta không giúp hắn nữa, Lạc Lạc, không bằng chúng ta cuốn gói bỏ đi thôi.”

“Hả?” Diệp Lạc cười gượng hai tiếng: “Cũng không phải như vậy, hắn vẫn rất hào phóng, chủ yếu là thịt kia không ngon bằng trong phủ thôi.”

Diệp Tri nghe xong, tươi cười nhạt đi: ”Lạc Lạc, cuộc tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế này, chúng ta đã phải mất gia gia rồi, muội xác định muốn để ngươi bị cuốn vào đó sao?”

Cuốn vào? Từ hai năm trước, Diệp gia bọn họ cũng đã rơi vào vòng xoáy này rồi. Diệp Lạc kéo tay Diệp Tri, cười thản nhiên: “Ca yên tâm đi, lúc nào muội không muốn chơi nữa, thì sẽ có biện pháp đi ra.”

Có một muội muội rất thông minh, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, Diệp Tri xoa đầu nàng: ”Lạc Lạc, có đôi khi huynh thật hy vọng muội có thể ngốc một chút.” Như vậy, có lẽ nàng sẽ dễ dàng có được hạnh phúc bình thường.

“Ca, muội ghét người ngốc! Huynh không thể để muội tự ghét mình chứ?” Diệp Lạc bày ra vẻ mặt đau khổ: “Muốn muội ngốc đi, cũng không phải việc dễ dàng đâu.”

Diệp Tri không cười nữa, chậm rãi nâng mắt, nhìn lá rụng bay tán loạn trong viện: ”Lạc Lạc, sinh nhật của chúng ta sắp đến rồi.”

“Đúng vậy: “ Diệp Lạc vỗ tay một cái, ánh mắt sáng lên: “Ca, huynh muốn quà gì? Quà muội muốn chính để muội đi ăn từ đầu đường đến cuối phố, ăn hỏng bụng cũng không được ngăn cản muội.”

“Không, Lạc Lạc, ca ca đã chuẩn bị quà sinh nhật cho muội rồi.” Diệp Tri cười nhìn nàng.

Diệp Lạc đánh giá hắn nửa ngày, có chút nghi ngờ hỏi: “Ca, huynh chuẩn bị cái gì vậy? Sao huynh cười lại khiến muội thấy bất an chứ?”

“Yên tâm, tuyệt đối muội sẽ thích.”

Thích? Diệp Lạc thật sự nghĩ nghĩ: “Ca, huynh muốn bảo Trương bá làm cho muội một bát thịt nướng to hả?”

“Ừ, tốt hơn thịt nướng một chút.”

“Thế, cá kho tàu?”

“Cũng tốt hơn cá kho tàu một chút.”

“Dê kho tàu?”

“Còn tốt hơn một chút.”

“Ca, rốt cuộc có phải kho tàu không?”

“…….” Diệp Tri không nói gì nhìn trời xanh, muội muội à, muội có thể nghĩ tới cái khác không? Những thứ trên đời này ngoại trừ mang ra kho tàu thì còn rất nhiều tác dụng khác mà.

Sáng sớm hôm sau, phủ Tô Đại học sĩ.

Tô Thành vừa ra khỏi cửa thì thấy Diệp Lạc đứng cạnh cửa, hắn lập tức đi ra ngoài đón: “Diệp Thị Lang, à không, có lẽ bây giờ phải gọi là Đại Lý Tự Khanh. Sao thế? Hôm nay công khai thẩm tra vụ án thái y, ngươi là Đại Lý Tự Khanh mà không có gì phải làm sao?”

“Đại học sĩ, ngài cũng đừng giễu cợt ta, ta làm Đại Lý Tự Khanh cũng chỉ là tạm thời thôi. Về việc thẩm tra vụ án thái y thì…” Diệp Lạc cười cười: “Có Thái Tử và Tri phủ rồi, thật sự không cần ta tốn tâm tư.”

Nàng nghĩ với thực lực của Kinh Hồng, thẩm tra vụ án này, tuyệt đối thừa sức.

“Vậy Diệp Thị Lang đến đây là?” Tô Thành khó hiểu, với tình thế trước mắt thì Diệp Tri không thể nhàn hạ như vậy chứ.

Diệp Lạc nhìn trái phải: “Đại học sĩ không mời ta vào ngồi sao?”

“À, xem ta này, Diệp Thị Lang mời vào.” Tô Thành mời nàng vào Tô phủ.

Phong cách của Tô phủ bị ảnh hưởng bởi tác phong khiêm tốn của Tô Thành, đình đài lầu các mặc dù không hoa mỹ, nhưng đều thanh nhã nhu hòa.

Diệp Lạc nhìn xung quanh, cười nói: “Hoàn cảnh như vậy dễ khiến người ta tâm tĩnh, Đại học sĩ thật biết hưởng thụ.”

“Diệp Thị Lang chê cười!”

Hai người vừa đi vừa cười nói, cho đến khi vào trong thư phòng.

Thư phòng của Tô phủ và thư phòng Diệp gia không khác biệt lắm, nhưng rõ rang là chứa nhiều sách hơn. Diệp Lạc bị một loại tên thi, thư, sử ký làm hoa mắt, tùy tiện nhìn một chút liền thu hồi tầm mắt, ngồi vào bàn uống trà.

Uống xong một ly trà, Diệp Lạc mới mở miệng nói ý đồ đến đây: “Đại học sĩ thấy Thái Tử thế nào?”

Tô Thành mỉm cười: “Tiên Hoàng đã chọn Thái Tử làm Thái Tử, đều đạo lý, vi thần sao có thể dị nghị.”

Aiz! Vậy mới nói nói chuyện với người làm quan lâu năm thật không thích thú mà. Toàn nói lời vô nghĩa, không có câu nào là thật cả. Nếu là bình thường, Diệp Lạc sẽ có biện pháp chậm rãi xoay, nhưng thời gian này có rất nhiều chuyện, nàng phát hiện sự kiên nhẫn của mình cũng có hạn, mà nàng cũng không muốn đi khiêu chiến cực hạn của mình.

“Đại học sĩ, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngài cảm thấy Thái Tử Quân Hoằng có thể an ổn thiên hạ này không? Ngài có thể yên tâm cho thiên kim Tô Uyển Nhi của ngài lấy hắn không?”

Cho dù Tô Thành đã ở quan trường hơn mười năm, nhưng cũng không thể thích ứng với việc đi thẳng vào vấn đề của Diệp Lạc. Tuy hắn đã đoán được vài phần, nhưng vẫn phải đề xuất uyển chuyển một chút chứ.

Hắn có một trăm biện pháp để đối phó với việc đề xuất uyển chuyển, dẫn câu chuyện tới hướng hắn thích. Nhưng Diệp Lạc lại dùng phương thức này để đề xuất, hắn không thể lảng tránh rồi.

Lập tức, chỉ có thể cười khổ nói: “Diệp Thị Lang, ngươi đã thẳng thắn như vậy, ta cũng sẽ không che giấu nữa. Phu nhân mất sớm, để lại mỗi Uyển Nhi…….”

Diệp Lạc giơ tay, ngắt lời hắn: “Tô đại nhân, việc giáo dưỡng của lệnh thiên kim thì đừng nói nữa, nếu ngay cả nàng mà cũng không thể gọi là biết lễ nghi, thì không ai biết cả. Nếu muốn lấy cớ như vậy thì hôm nay không nói nữa, ở đây chỉ có hai người chúng ta, không ngại nói rõ mọi chuyện chứ.”

“Được! Như vậy lão phu cũng nói thẳng, Uyển Nhi đúng là dịu dàng đoan trang, từ nhỏ rất được lòng ta. Ta không cần con bé làm mẫu nghi thiên hạ, đại phú đại quý, chỉ cầu nó có được một người một lòng một dạ với nó, bình thản cả đời.”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Trong tay lão phu không có môn khách, không có binh quyền, nếu Thái Tử muốn tìm người trợ lực, thì nên tìm đường khác.”

“Không.“ Diệp Lạc nghe đến đó, lại cười: “Tô đại nhân, vậy thì ta càng xác định ngôi vị Hoàng Hậu, không phải lệnh thiên kim thì không còn ai khác. Đương kim Thái Tử chí cao, tuy rằng lịch duyệt còn thấp, nhưng ta tin tưởng, hắn chắc chắn sẽ trở thành một thế hệ minh quân, ta nghĩ đối với việc này, cái nhìn của Tô đại nhân cũng giống ta.”

Tô Thành rũ mắt xuống, không nói tiếp.

Diệp Lạc cười, tiếp tục nói: “Nói vậy Tô đại nhân cũng biết, ta và Thái Tử từng đồng sinh cộng tử chung hoạn nạn, vì vậy nhìn ra bản tính lương thiện của hắn, không giống với người trong Hoàng gia phong lưu, thật sự đáng để một nữ tử phó thác chung thân. Quả thật, hậu cung nhiều nữ nhân đã thành lệ, nhưng với sự hiền đức của Tô tiểu thư, nhất định có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng Hậu. Thái Tử cũng là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không ủy khuất Tô tiểu thư. Ta biết, hậu cung rất nhiều nữ tử nhìn mà sợ, nhưng Thái Tử cũng có chỗ hấp dẫn người. Ta không ép buộc làm khó người, chỉ là trong ngày Thái Tử đăng cơ ta sẽ cho tiến hành tuyển phi luôn. Hy vọng Tô tiểu thư có thể tham gia.”

“Ngươi vì sao lại coi trọng Uyển Nhi như thế, nếu vì mượn sức, con bé không phải người tốt nhất?” Điều này, là điều Tô Thành không rõ nhất.

“Bởi vì Thái Tử ngoài việc là một đế vương, hắn vẫn là nam nhân, nam nhân cần người yêu thương. Ta nhìn trúng Tô tiểu thư, không phải vì thế lực Tô phủ, mà do ta cảm thấy, có người như Tô tiểu thư làm bạn, Thái Tử sẽ dễ dàng hưởng thụ được tình yêu và hạnh phúc.”

Tuy nàng đã đáp ứng Tiên Hoàng sẽ giải quyết hôn sự cho Thái Tử, nhưng trong thời gian ở chung này, nàng làm sao nhẫn tâm giẫm lên Quân Hoằng vẫn đau khổ giữ gìn tình yêu chứ? Tuy hắn có chút buồn cười, ở trong hoàng thất lại ngây thơ như thế, nhưng ai có thể phủ nhận sự ngây thơ đó chính là phẩm chất đáng quý hiếm nhất của nam nhân chứ?

Cho nên, nàng mềm lòng, nàng hy vọng trong tình huống có thể lựa chọn thì có thể để Quân Hoằng nhận được hạnh phúc.”

“Diệp Thị Lang, vì sao ngươi lại kiên định giúp đương kim Thái Tử như vậy?” Nếu tin tức hắn thu được là đúng vậy, thì Thất hoàng tử Quân Nặc vẫn chưa buông tha việc mượn sức Diệp Tri. Nếu Diệp Tri liên thủ với Thất hoàng tử, lại có thế lực của Lương tướng và Bộ Binh, Quân Nặc muốn thắng là chuyện nhỏ. Trận tranh đấu ngôi vị này, sẽ nhanh hạ màn.

Diệp Lạc nâng mắt, cười cười: “Tô đại nhân đã sớm đoán được mà?” Lúc trước ở Hàn lâm viện Tô Thành đối xử tốt với nàng, đã đủ để nói lên điều này.

Tô Thành cũng không giấu diếm: “Lão phu tò mò là Tiên Hoàng cho ngươi cái gì, mà có thể để ngươi dốc sức như vậy.”

Diệp Lạc cười: “Thật tình thì rất khó, nếu muốn Diệp Tri thật tình đi theo, cho ta cái gì không phải việc quan trọng, quan trọng là người này ta cảm thấy đáng giá.” Bằng không, giao dịch chó má gì cũng không có, đến lúc đó chỉ cần một câu người không thoát khỏi mệnh trời là được. Dù sao, trên đời này cũng không có chắc chắn.

Nói đến đây, Tô Thành thở dài: “Diệp Tri, Phó lão nhân đã sớm nhìn trúng ngươi, đó là nuỗi tiếc nuối duy nhất của lão phu. Nếu không, giao Uyển Nhi cho ngươi, đến khi lão phu trăm tuổi, cũng không còn vướng bận gì nữa. Nhưng mà, lão phu tin tưởng ánh mắt của ngươi, người có thể có được sự tận tâm của ngươi, tất nhiên không phải hạng người ngu ngốc. được, đến khi tuyển phi, lão phu nhất định sẽ cho nữ nhi tham dự.”

Diệp Lạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Quân Hoằng, đây là việc duy nhất ta có thể làm cho ngươi.

Diệp Lạc đi trên đường, đột nhiên lỗ tai động, nàng nhanh chóng cưỡi ngựa vào chỗ hẻo lánh, nhìn trái nhìn phải, mới vỗ tay.

Một nam tử áo xanh nhảy ra: “Công tử, Thiếu phu nhân đi thắp hương gặp Thất Hoàng Tử Phi – Lương Tích Nghi, Diệp Ngũ thấy tình thế không ổn, lập tức sai nhân truyền tin, hắn và mấy người nữa vẫn đi theo Thiếu phu nhân, tạm thời an toàn không có nguy hiểm gì.”

Diệp Lạc nghe vậy, quay ngựa lại chạy ra ngoại thành: “Ta đi đón tẩu ấy, ngươi về phủ báo cho Tang Du.”

“Đã có người báo rồi.”

“Vậy đuổi theo.”

Đường đi một canh giờ, Diệp Lạc chỉ mất nửa canh giờ đã đến chân núi, nhảy khỏi ngựa, nàng nhảy lên, thi triển khinh công chạy lên núi.

Tuy biết bọn Diệp Ngũ có thể bảo vệ tốt tẩu tử, nhưng trong thời điểm này, vẫn không tránh khỏi lo lắng.

Chạy như điên lên đỉnh núi, mới phát hiện Phó Thanh Nguyệt và Lương Tích Nghi đang ngồi trong một quán trà nhỏ bên đường, bên cạnh, còn có cả Quân Nặc.

“Thanh Nguyệt.” Diệp Lạc gọi một tiếng.

“Diệp đại ca, sao chàng lại tới đây?” Phó Thanh Nguyệt kinh hỉ, đỡ bụng khó khăn đứng dậy.

Diệp Lạc sợ tới mức vội vàng đi qua, đỡ nàng: “Từ từ thôi, đừng dọa ta, tim ta yếu lắm.”

“Nào có yếu như vậy chứ!” Phó Thanh Nguyệt buồn cười nói.

Diệp Lạc lau mồ hôi trên trán: “Cẩn thận vẫn tốt hơn. Cẩn thận vẫn tốt hơn!”

“Diệp Thị Lang thật sự là săn sóc!” Lương Tích Nghi che miệng cười.

Diệp Lạc đỡ Phó Thanh Nguyệt đứng vững, mới thi lễ với Quân Nặc và Lương Tích Nghi, vẫn còn thở hổn hển.

“Tốt lắm, chúng ta cũng không ăn thịt thê tử của ngươi, nhìn bộ dáng đầu đầy mồ hồi của ngươi kìa.” Lương Tích Nghi giễu cợt.

Diệp Lạc lúc này bất chấp nàng giễu cợt, chỉ nhìn Phó Thanh Nguyệt: “Thanh Nguyệt, không thì chúng ta về đi, lát nữa trời nắng to đấy.”

“Ta còn chưa đi thắp hương mà!”

“Ta đi cùng nàng đi, đi xong chúng ta về nhà.”

“Được rồi, thế đi thôi.” Phó Thanh Nguyệt chỉ có thể cáo từ Thất Hoàng Tử.

“Không bằng chúng ta cùng đi đi!” Quân Nặc đứng dậy: “Tích Nghi cũng đến dâng hương, thấy Diệp phu nhân ở đây nghỉ ngơi, nên muốn nói chuyện cùng, còn chưa tới chùa đâu!”

“Ta cũng đi!” Một giọng nói truyền đến. Mọi người quay đầu, người đứng trong đám cây nói chuyện, chính là Quân Hoằng. Không biết hắn đứng ở đó bao lâu rồi, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc.

Diệp Lạc thoáng nhíu mày, rốt cuộc ai lại chọc tới vị Điện Hạ này rồi?

Theo đạo lý thì vụ án thái y sẽ xử lý rất ổn thỏa, sao trông hắn lại mất hứng như vậy chứ?
Bình Luận (0)
Comment