Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 50

Tân Hoàng Đến, quần thần đều cúi đầu.

Diệp Lạc quỳ trong đám quan văn, rũ mắt xuống, màu vàng chói mắt kia đi qua trước mặt nàng, cho đến khi biến mất trong tầm mắt.

Tiếng hô vạn tuế bên tai thật đinh tai nhức óc. Diệp Lạc vẫn không ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được bộ dáng Quân Hoằng đứng trên đài cao, rất hăng hái, oai hùng.

Khóe miệng nàng, hơi hơi cong lên, có chút chờ mong và kiêu ngạo.

Cùng với, một chút bất an.

Bất an này đi từ lễ Đại Điển tới dạ yến. Nàng thở dài, những vòng hoa trong dạ yến đẹp không sao tả xiết. Bình thường Hoàng Đế phải ban thưởng lớn cho nàng chứ?

Tên tiểu tử thối Quân Hoằng này, luôn làm việc ngoài dự đoán mọi người, khiến người ta khó lòng phòng bị. Thật khiến nàng không hiểu nổi mà.

Lúc này, Dịch Kinh Hồng đứng phía trước, cảm thấy sau lưng lạnh lạnh thật không tự nhiên, hơi nghiêng người, liếc nhanh một cái. Quả nhiên, chuẩn xác tiếp nhận được ánh mắt ai oán của tiểu thư nhà mình.

Đáy lòng hắn thở dài, không phải hắn không báo, mà là khi hắn biết Thái Tử Điện Hạ có an bài khác định thông báo cho tiểu thư thì tiểu thư nhà hắn đang cưỡi ngựa đi loanh quanh trong thành. Nàng tránh thoát người muốn gây bất lợi cho nàng, đồng thời cũng tránh luôn hắn muốn truyền tin.

Tân Hoàng đăng cơ, quân thần cùng vui.

Trong ngự hoa viên vô cùng náo nhiệt, cung nữ quần áo hoa lệ bận rộn không thôi, quần thần và gia quyến cũng tham gia. Các nữ tử tham gia người người trang điểm tinh xảo, xinh đẹp động lòng người, hoặc quyến rũ hoặc đoan trang, hoặc kiều diễm hoặc thanh tú. Chỉ trong thời gian ngắn, đủ loại hoa đẹp trong ngự hoa viên, khiến phong cảnh trong đêm càng thêm mỹ lệ.

Diệp Lạc ngồi một mình trong góc của hoa viên, nhìn đám người huyên náo phía xa, gió thổi bay vạt áo của nàng.

“Công tử!” Một người nhảy xuống sau lưng nàng, gọi nhỏ.

Nàng không quay đầu, “Thập Nhất, thế nào?”

“Tiên Hoàng không tin chuyện quỷ thần, cho nên Khâm Thiên Giám không được coi trọng, nhiều năm qua trừ những ngày phải hiến tế, thì không có hoạt động gì. Cho nên bổng lộc rất ít, tình cảnh quẫn bách. Tân Hoàng lúc còn là Thái Tử, bởi vì hậu viện không có phi tần thị thiếp, cũng ít tiêu xài, nên còn thừa nhiều tiền. Chiêm Xuân phụng mệnh Thái Tử, thường xuyên tiếp tế cho đám người Khâm Thiên Giám…”

Nói nghe đến đây, Diệp Lạc nâng tay lên: “Được rồi, ta đã biết.”

Diệp Thập Nhất lập tức chuyển sang việc khác: “Tinh Dương báo, đã tiêu diệt xong thế lực không rõ, hai vạn người chết, hai vạn người bị bắt sống.”

“Hai vạn người à!” Diệp Lạc nhíu mày, khẽ thở dài: “Giết thì tàn nhẫn, nuôi hổ thì phí, để đó thì lại lãng phí lương thực, thật là đau đầu mà!”

Diệp Thập Nhất ngẩng đầu nhìn nàng: “Tinh Dương bảo, biết trước là công tử sẽ đau đầu, hắn đã đem hai vạn người này về biên quan làm việc. Nên công tử không cần lo lắng, hắn biết phải dùng người thế nào.”

Diệp Lạc cười, quả nhiên vẫn là người trong nhà đỡ lo hơn. Không giống Tân Hoàng Đế kia tính tình cứng rắn, khiến nàng không hay biết gì, uổng công lo lắng cho hắn.

“Công tử, có phải có người tìm ngươi không?” Diệp Thập Nhất nhìn phía xa, nhỏ giọng nhắc.

Diệp Lạc cũng nhìn theo, sau đó nói: “Còn có chuyện gì?” Nàng không có hứng thú với những trường hợp này, có thể trốn bao lâu thì trốn.

“Để chúc mừng Tân Hoàng đăng cơ, Dực quốc và Hoa Gian quốc đã phái sứ thần đến, khoảng hai ngày sau sẽ tới nơi. Dực quốc là Ninh Triển Thư tự mình đến, Hoa Gian quốc là Tịnh Kiên Vương Phong Phi Tự.”

Diệp Lạc hơi mím môi, không lên tiếng, Diệp Thập Nhất cũng không thúc giục, chỉ im lặng đứng ở bên.

Một lúc lâu sau, Diệp Lạc mới hỏi: “Ninh Triển Thư tự mình đến?”

“Dạ, còn dẫn theo muội muội Thiên Hương công chúa Ninh Triển Hương.”

Diệp Lạc hơi hơi cong môi: “Dực quốc sẽ có trò vui để xem, để ảnh vệ thông báo cho mọi người, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được ra tay. Đồng thời, bảo Tinh Dương lãnh binh đợi lệnh, nếu không có ý chỉ của Hoàng Thượng, tuyệt đối không ra tay, cho dù là Ninh Triển Thư tự mình đến cầu viện.”

“Dạ.” Diệp Thập Nhất gật gật đầu.

Diệp Lạc cười híp mắt: “Muốn để Tinh Dương của chúng ta ra tay, Ninh Triển Thư không mất chút máu thì sao được. Nhưng mà cũng bảo Tinh Dương kiềm chế một chút, ít nhất phải để Ninh Triển Thư còn sống.”

“Dạ.” Diệp Thập Nhất biết tiểu thư đã phân phó xong, xoay người định đi.

“Khoan đã.“ Diệp Lạc cười cười nhìn hắn: “Ai bảo ngươi đến đây nói việc này với ta?” Ở nhà nói không phải an toàn hơn sao, tội gì phải mạo hiểm lẻn vào cung chứ!

Diệp Thập Nhất lau mồ hôi trên trán: “Tinh Dương bảo đêm nay công tử sẽ rất nhàm chán, bảo ta tiến cung trò chuyện với ngươi giải buồn.”

Diệp Lạc tâm tình tốt hơn: “Được rồi, bây giờ ta không buồn, ngươi về đi.”

Đợi Diệp Thập Nhất đi rồi, nàng mới chậm chạp đi ra. Chiêm Xuân nhìn thấy nàng, bộ dáng như được đại xá vậy, vội vã chạy tới: “Diệp Thị Lang, ta tìm được ngài rồi. Hoàng Thượng gọi ngài nửa ngày rồi.”

Diệp Lạc cũng chắp tay, bộ dáng sợ hãi: “A! Vậy chúng ta đi nhanh thôi.”

Vừa đi vừa nghĩ, đến bây giờ chắc là Phó Giám Chi đã nói xong lời muốn nói rồi nhỉ. Hay là Quân Hoằng thấy nữ tử dự tiệc hôm nay không đủ đẹp không đủ nhiều?

Vừa mới đi đến chỗ thiết yến, liền cảm thấy không khí không đứng lắm, Phó Giám Chi đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói gì. Mà Quân Hoằng đang ngồi phía trên thì sắc mặt âm trầm dọa người. Ca nhạc đã sớm ngừng, người có liên quan đều nơm nớp lo sợ ngồi ở chỗ của mình, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng.

“Hoàng Thượng.“ Diệp Lạc đi nhanh hai bước, quỳ xuống: “Không biết Hoàng Thượng gọi vi thần là có chuyện gì?” Nàng đã hiểu được tám chín phần rồi. Xem ra là việc Phó Giám Chi tấu đã chọc Tân Hoàng Đế mất hứng.

Quân Hoằng không nói gì, nhưng Diệp Lạc đang cúi đầu lại cảm giác được uy áp ở trên, thật khiến người ta không thở nổi. Nàng cúi mắt, im lặng chờ đợi.

Qua một hồi lâu, Quân Hoằng mới ra tiếng: “Diệp Thị Lang, Tuyển phi yến hôm nay là do ngươi sắp xếp?”

“Dạ.”

Quân Hoằng nắm chặt tay: “Như vậy không biết Diệp khanh có đề cử ai không?”

Diệp Lạc ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn hắn, trong mắt hắn, là nóng rực, mà mắt nàng, im lặng như nước suối, nàng nhẹ giọng nói: “Những nữ tử hôm nay đến, đều xuất thân từ danh môn, tú ngoại tuệ trung, mong Hoàng Thượng an tâm. Đợi các vị tiểu thư trổ tài nghệ, Hoàng Thượng có thể lưu tâm quan sát, tất nhiên có thể tuyển được người vừa ý làm Hậu làm Phi.”

“Làm Hậu làm Phi!” Quân Hoằng nhỏ giọng lặp lại một lần, trầm ngâm nửa ngày, bỗng nhiên cười khẽ: “Phó khanh gia, Diệp khanh gia hãy bình thân. Mời các vị tiểu thư trổ tài, cũng để Trẫm và các vị ái khanh nhìn xem, nhìn xem tú ngoại tuệ trung ra sao.”

Diệp Lạc đứng dậy, không nói một lời về chỗ của mình, từ đầu tới cuối, không nhìn Quân Hoằng cái nào. Nàng vừa ngồi xuống, Phong Gian Ảnh liền đi đến: “Công tử, trên lưng người có mồ hôi không?”

Diệp Lạc liếc hắn một cái: “Làm sao?”

Phong Gian Ảnh cầm cái chén trước mặt nàng uống cạn, nhỏ giọng nói: “Nghẹn chết ta, còn không dám thở mạnh.”

Diệp Lạc bảo cung nữ bên cạnh rót trà, bưng lên miệng: “Ta vẫn tốt.” Muốn nàng lập tức có cảm giác sợ hãi với Quân Hoằng, trong thời gian ngắn vẫn không làm được.

“Diệp Tri!” Trà vừa mới để bên miệng, giọng của Hoàng Đế lại truyền tới, Diệp Lạc thở dài buông chén trà, muốn uống nước mà cũng khó như vậy à!

Nàng đứng dậy: “Dạ, Hoàng Thượng.”

Quân Hoằng nhìn về phía nàng: “Nếu do ngươi an bài, ngươi giúp trẫm chọn đi, ngươi đến đây ngồi.”

Ánh mắt mọi người lập tức bắn về phía nàng, trong đó đương nhiên hàm chứa đủ mọi khẩn cầu, nàng âm thầm thở dài, xem ra vẫn muốn nàng làm người xấu! Đến lúc đó, chọn là Hoàng Thượng ban ân, không chọn, là do nàng làm khó dễ.

Âm nhạc chậm rãi vang lên, Phó Giám Chi theo danh sách ghi lại, để từng vị tiểu thư một bày tài nghệ. Mỹ nữ như món ngon, tú sắc khả cơm, không khí dần dần thoải mái lên.

Diệp Lạc xem không chú tâm, cầm kì của nàng không tồi, mà bên cạnh nàng lại có cao thủ là Phong Phi Tự và Diệp Tri, bình thường cũng không thể đae động tới nàng. Còn thi họa, nàng không am hiểu, cũng không có hứng thú thưởng thức.

Nàng chống má, bộ dáng tập trung tinh thần xem, còn tâm tư, cũng không biết đã bay đi đâu mất.

Quân Hoằng ở bên cạnh hỏi nàng cái gì, nàng tùy tiền gật đầu, cũng không để ý.

Cho đến khi một tiếng đàn thanh nhã vang lên, gọi nàng đang mơ màng trở về, nàng nháy nháy mắt, trên mặt chậm rãi lộ ra ý cười.

Lên sân khấu, là nữ nhi của Tô Đại học sĩ Tô Uyển Nhi.

Nàng ấy mặc một bộ váy màu lam, tóc dài rũ xuống trước ngực, dung nhan thanh lệ, nàng ấy vẫn chuyên chú vào cây cầm trước mặt, lông mi dài hơi hơi rung động.

Làn điệu cũng không cao vút, cũng không có kỹ xảo hoa lệ, nhưng tiếng đàn có phong cách cổ xưa kia lại như người thân nhất nói nhỏ bên tai, khiến người nghe thấy yên tĩnh mà ấm áp.

Chỉ là nghe xong, mày Diệp Lạc chậm rãi nhíu lại, nàng nhìn Tô Uyển Nhi, thu lại tươi cười.

Tiếng đàn uyển chuyển, tình ý tha thiết, phải là nữ tử có tình ý trong lòng mới có thể đàn ra.

Cho dù ngày ấy Tô Thành đáp ứng nàng sẽ cùng nữ nhi tham dự, nhưng hắn cũng biết, nàng không có ý bắt buộc. Với tính của Tô Thành, cũng sẽ không làm ra chuyện ép nữ nhi vào cung như vậy. Hơn nữa nhìn Tô Uyển Nhi hôm nay, cũng không thấy vẻ không cam lòng.

Diệp Lạc hơi lo lắng, nếu Tô Uyển Nhi thực sự cố ý vào cung, thì là vì người trong lòng nàng là Quân Hoằng, hay là……

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, lại nhìn Tô Uyển Nhi, sau đó tự cười cười. Có phải do nằm trong đám bùn lâu quá nên bản tính đa nghi kia luôn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn?

“Ngươi thích Tô Uyển Nhi?” Lần này nàng đã nghe rõ Quân Hoằng hỏi, nàng nhìn nữ tử trong sân cười nói: “Ta thưởng thức nàng.”

“Diệp Tri, vì sao ngươi không nói trước cho ta biết?” Giọng Quân Hoằng rất nhẹ, người nghe thấy, trừ Diệp Lạc, chỉ có Chiêm Xuân bên cạnh.

“Hoàng Thượng, thần chỉ làm theo ý chỉ của Tiên Hoàng thôi.”

Qua một hồi lâu, Quân Hoằng mới nói: “Diệp Tri, ngươi cũng biết vì sao di chỉ này Phụ hoàng để lại cho ngươi, mà không phải cho ta à?”

Diệp Lạc không lên tiếng, Quân Hoằng cũng không để ý câu trả lời của nàng, hắn tiếp tục nói: “Bởi vì hắn biết, ta nhất định sẽ không nghe ý chỉ của hắn, lại không thể bác bỏ thỉnh cầu của ngươi. Diệp Tri, hôm nay ta nhất định phải cưới Hậu nạp Phi sao?”

“Ngài là Hoàng Thượng, đây là việc ngài phải làm.”

“Ngươi nói đúng.” Quân Hoằng ngồi thẳng lên, sau đó cả tối không nói chuyện với Diệp Lạc nữa.

Lúc này, Tô Uyển Nhi đã đàn xong.

Quân Hoằng vỗ tay cười nói: “Cầm nghệ của Tô tiểu thư rất tốt, khúc này, thế gian khó thấy.”

Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng cười: “Tạ Hoàng Thượng.” Không kiêu ngạo không siểm nịnh, biết tiến biết lùi, cho dù là Diệp Lạc, cũng phải tán thưởng trong lòng.

Sau Tô Uyển Nhi, còn có một nữ tử khiến người ta chú ý, là nữ nhi của Uy Vũ Đại Tướng Quân- Lục Vũ, có lẽ vì có phụ thân là võ tướng, nên nàng ấy múa kiếm với khí thế kinh người, tư thế hiên ngang oai hùng khác với khuê tú kinh thành, tạo nên một phong vị khác.

Nhìn nàng múa kiếm thật hưng phấn, Diệp Lạc lại thấy ngứa tay.

Quân Hoằng không khen ngợi, nhưng trong mắt không ché giấu sự tán thưởng, hiển nhiên cũng rất vừa lòng.

Yến hội sắp kết thúc, Quân Hoằng đứng dậy, Chiêm Xuân ở bên vội vàng bưng một cái khay lên. Bên trong chính là phượng vấn bội, tín vật của Thái Tử phi ngày trước và của Hoàng Hậu hôm nay.

Nhất thời, tất cả điện đều im lặng, mọi người nín thở chờ Tân Hoàng tuyển chọn chủ nhân của phượng vấn bội.

Quân Hoằng cầm phượng vấn bội, đi qua Diệp Lạc, không dừng lại.

Lục Vũ và Tô Uyển Nhi đều ngồi ở bên phải, trùng hợp là, chỗ ngồi hai người cạnh nhau. Quân Hoằng đi sang phía này, không chút chần chờ, điều duy nhất khiến người ta chờ mong là hắn đứng ở trước mặt ai.

Hai nữ tử hai phong cách, đều tương xứng, nhưng nói đến thế lực sau lưng thì trong tay Lục gia giữ trọng binh, hẳn là có ưu thế hơn. Nhưng nếu Hoàng Đế lo lắng Hậu cung tham gia chính sự thì Tô Uyển Nhi lại là người thích hợp hơn, phải xem Hoàng Đế coi trọng cái nào.

Quân Hoằng đi về phía Tô Uyển Nhi, sau đó, đứng trước mặt nàng ấy.

Tô Uyển Nhi cúi đầu, trên mặt ửng hồng, thẹn thùng vô hạn, quả nhiên là xinh đẹp.

Quân Hoằng nắm chặt phượng vấn, nhìn nữ tử trước mặt, chỉ cần hắn vươn tay ra, nữ tử này sẽ trở thành Hoàng Hậu của hắn, bồi hắn ở trong cung cả đời.

Nàng dịu dàng đoan trang, đúng là người phù hợp làm Hoàng Hậu, nhưng tay hắn như nặng ngàn cân, không nâng nổi, phượng vấn ở trong lòng bàn tay hắn nóng lên, hắn lại như sợ đánh mất không dám động.

Hắn đứng rất lâu, lâu đến mức Chiêm Xuân phải đi ra, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng Thượng!”

Quân Hoằng giống như bị người làm kinh động, mạnh mẽ nhìn lên.

Chiêm Xuân chỉ tay hắn: “Hoàng Thượng, ngài nên tuyển Hoàng Hậu.”

Quân Hoằng lại một lần nữa nhìn về phía Tô Uyển Nhi, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng vì sao, tay hắn không thể giơ ra được? Ánh mắt của hắn, lướt qua người nàng, hơi hơi nghiêng người, nhìn về phía kia.

Diệp Lạc ngồi đó, ánh mắt chạm vào nhau.

Quân Hoằng nhìn nàng, như có mây mù, không nhìn rõ vẻ mặt nàng. Nhưng không biết vì sao, sự bi thương trong lòng cứ như vậy nhảy lên, đem toàn bộ sự vui vẻ, kiêu ngoại vì hôm nay đăng cơ rơi sạch.

Không phải như thế, không nên như vậy! Trong đầu có một giọng nói kêu gào, ngăn cản hắn giơ tay ra.

Hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên xoay người, đi về phía Diệp Lạc.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!” Chiêm Xuân cả người toàn mồ hôi, chạy theo hắn.

Quân Hoằng mắt điếc tai ngơ, đi vừa vội vừa nhanh, Diệp Lạc thấy rõ vẻ mặt của hắn, trong lòng rùng mình, vội vàng quỳ xuống: “Hoàng Thượng.”

Quân Hoằng đi đến nàng trước mặt, ngực dồn dập phập phồng.

“Hoàng Thượng.” Diệp Lạc cất cao giọng nói: “Hậu cung không thể vô chủ, xin Hoàng Thượng sớm ngày định đoạt.”

Quân Hoằng nhìn nàng, rất lâu rất lâu, sau đó, hắn xoay người sang chỗ khác, mặt hướng quần thần: “Trẫm mới lên ngôi, không có tâm quản việc hậu cung. Các vị khanh gia nên phụ tá Trẫm xử lý chính sự, nếu không, Trẫm không làm Hoàng Thượng tốt. Thì sao có thể có Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ.”

“Nhưng Hoàng Thượng, cái này không hợp lễ nghĩa!” Phó Giám Chi đứng dậy.

“Không có gì không hợp lễ cả, Trẫm làm như vậy không phạm vào đạo đức đại nghĩa, không phạm luật pháp hoàng triều, không tổn hại lợi ích thiên hạ dân chúng. Trẫm làm như vậy mới là lễ.”

——————————————————————————–
Bình Luận (0)
Comment